Lâm Cảnh Trăn dẫn theo Tô Khuynh Tình đi qua ân cần thăm hỏi.
“Chú……chú ba. ” Tuy tuổi tác không hơn kém nhau là bao nhiêu nhưng thân phận của Lâm Cảnh Trăn trong cả dòng họ rất thấp.
Ngẳng đầu lên, Tô Khuynh Tình liếc mắt qua nhìn vào Lâm Nhứ. (Trong raw mình nghĩ tác giả viết nhằm là Lâm Cảnh Trăn chứ không phải Lâm Nhứ nên tự sửa lại) Khuôn mặt lập tức giữ nguyên tại đó.
Mắt không chớp lấy một lần nhìn nhan sắc hoàn mỹ không tỳ vết phía đối diện, tuần tú nhưng lại cực kỳ yêu dã, lông mày dày rậm, biểu cảm lạnh lùng hờ hững, tự phụ nhếch chân lên, khuỷu tay hơi chống lên mặt bàn, đầu ngón tay xoa nhẹ cằm của mình, nhìn qua thì có vẻ chán muốn chết nhưng lại khiến người ta không thẻ rời mắt.
Đây là người nổi danh toàn thành phó, Lâm Nhứ..
Lâm Nhứ hờ hững nhìn qua Tô Khuynh Tình.
Lâm Cảnh Trăn nhanh chóng giới thiệu, “Đây là Khuynh Tình, vị hôn thê của cháu, Nhị tiểu thư của Tô Tè y liễu, cũng là bác sĩ của bệnh viện Lâm Vũ. “
Lâm Nhứ đột nhiên ngừng đánh giá Tô Khuynh Tình, ánh mắt dời khỏi khuôn mặt cô ta, chậm rãi chuyển sang nhìn chằm chằm vào Lâm Cảnh Trăn, nói “Cô ta? Từ lúc nào nhà họ Tô lại xuất hiện thêm một Nhị tiểu thư vậy. “
“Quý nhân hay quên…..chuyện là, chuyện là……” Lâm Cảnh Trăn nhất thời lắp bắp không biết giải thích thế nào, dù sao, thân phận Tô Khuynh Tình đúng thật là có chút xấu hỗ.
“À, tôi nhớ rồi, người cậu nói là đứa con gái của Tô Quốc Thịnh trong lần vụng trộm với y tá, con riêng không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia à? “
Trong nháy mắt, mặt Tô Khuynh Tình trắng bệch.
Trong lúc nhát thời, không gian yên tĩnh như thể chỉ cần rơi một cây kim xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng vang.
Tuy không nhìn thấy Lâm Nhứ, nhưng, giọng nói lười biếng của anh vọng ra, từng câu từng chữ, rõ ràng rành mạch truyền thẳng vào tai người đứng bên ngoài.
Người tên Lâm Nhứ này, nói một câu, đem tất cả những điểm quan trọng tuôn ra hết ……
Y tá, vụng trộm, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, con ngoài Anh ta là ma quỷ sao?
Sau đó Lâm Nhứ ngắng đầu lên, liếc mắt nhìn Lâm Cảnh Trăn, “Cậu muốn để cô ta đi cùng cậu gọi tôi là Chú ba sao? “
Ghét bỏ trong lời nói không cần diễn tả cũng rõ mồn một.
Mặt mũi Tô Khuynh Tình tái mét, giống như bị cái gì đó đánh cho một quyền, trán xanh tím đan xen.
Người phía sau đều không nhịn được mà thở dài.
Căn bản là nhà họ Lâm không muốn thừa nhận vị trí Tô Khuynh Tình sao?
Lâm Cảnh Trăn lo lắng một hồi, rất muốn mở miệng giải thích.
Nhưng mà, vừa nhìn thấy đôi mắt thâm trầm lạnh như băng kia của Chú ba, anh ta lại nuốt một hơi xuống, một lời cũng không nói……
Anh ta không dám……
Lâm Nhứ như có như không liếc qua chỗ Tô Khuynh Tình.
“Tiếp tục, không cần quan tâm đến tôi, tôi chỉ đi ngang qua xem chút thôi. “
Nếu như anh nói để cho anh đi, ai mà dám giữ lại.
Lâm Cảnh Trăn bị Chu Đỉnh đứng bên cạnh đầy ra.
“Nhìn cái gì, còn không mau đi. “
Phía sau cánh cửa xôn xao một lát rồi đóng lại.