“Mang thai? Cậu… Đàn ông cậu cũng chưa tìm được, cậu không phải đi tìm Lâm Cảnh Trăn chứ.” Lâm Tích Bạch nghĩ đến người đàn ông kia thì cảm thấy tức giận: “Nếu cậu đi tìm anh ta nữa thì tớ sẽ nghỉ chơi với cậu!”
“Làm sao có thể, anh ta đã là quá khứ rồi.” Mặc dù Tô Thính Ngôn mắng rất thoải mái, nhưng lòng người rốt cuộc cũng là máu thịt, những năm tháng kia, Lâm Cảnh Trăn len lén mang đồ ăn ở nhà cho cô, dỗ cô ngủ, cùng nhau nói chuyện trời đất, cùng nhau mắng người … Cuối cùng đã là của người khác.
Buồn cười là cô đã từng ngây thơ nghĩ rằng bất kể cô rời đi bao lâu thì nơi này luôn có người đang đợi cô.
Thực tế đã vả vào mặt cô, sau khi trở lại, thành phố B cảnh còn người mất, nhưng mà bọn họ lại cùng một phe chỉ tay nói cô, thay đổi là cô…
“Vậy sao cậu mang thai đuộc.”
“Tớ tìm một người đàn ông khác.”
“Cái gì? Tô Thính Ngôn, cậu…”
“Tốt lắm tốt lắm, hai ta đều học y, chắc biết rõ ràng, nhưng sinh con, mang trong mình một sinh mạng, giống như thí nghiệm hóa học vậy, không có gì to tát.”
“…” Mặc dù nói như vậy nhưng có thể thật sự không quan trọng sao.
“Tô Thính Ngôn tớ tìm đàn ông chẳng lẽ rất khó sao?” Cô không thèm để ý đùa nghịch với cánh hoa trong bồn tắm.
“Cậu… Nói cũng phải, cũng chỉ có tên Lâm Cảnh Trăn đó bị mù, cùng cậu đính hôn rồi mà còn có thể bị loại người như Tô Khuynh Tình dụ dỗ, đúng rồi, cậu phải đi bệnh viện Tô Tề sao?”
“Tớ không đi.”
“Vậy cậu làm thế nào?” Lâm Tích Bạch nói.
“Nếu như có thể, tớ phải đến bệnh viện thử một chút.”
“Có thật không, vậy thì tốt quá, tớ phải hỏi bệnh viện của chúng tớ chút, nếu ông ấy biết có nhân vật lớn như vậy tới bệnh viện chúng tớ thì nhất định sẽ vui đến chết mất.”
“Đừng, tớ không muốn gây ồn ào quá lớn, bị quá nhiều người biết thì không tốt.”
Lâm Tích Bạch suy nghĩ một chút cũng đúng, “Vậy cũng tốt, lỡ bị nhà họ Tô biết có thể sẽ còn ngăn cản cậu, đáng tiếc thiên phú của cậu, nếu bọn họ mà biết năng lực thật sự của cậu thì nhất định sẽ tức chết.”
“Nhưng trường học mà tớ tốt nghiệp cũng không tốt, tớ cảm thấy bệnh viện nhà cậu chắc sẽ không cần tớ.”
Lâm Tích Bạch nói, “Mặc dù trường học không quá tốt, nhưng trường của cậu cũng là trường y khoa mà.”
“Bệnh viện nhà cậu là bệnh viện hàng đầu, nhất định yêu cầu về bác sĩ rất cao, tớ một người không có một chút kinh nghiệm, trình độ học vấn cũng không cao, không dễ đi vào được.”
Lâm Tích Bạch tiếc nuối nói, “Đáng tiếc không thể nói cho thầy trưởng khoa cậu là ai…”
Tô Thính Ngôn cúp điện thoại.
Dựa vào trong bồn tắm, như muốn nhanh chóng quên đi nhiều chuyện phiền toái.
Chẳng qua là trong lòng nghĩ đến Lâm Cảnh Trăn có lẽ sắp sẽ đính hôn cùng Tô Khuynh Tình thì trong lòng đau đớn, làm người phiền não…
…
Bên ngoài, Chu Đỉnh đi theo đến nhà, thật sự bị sự đơn sơ ở đây làm cho tức chết.
Tiên sinh nhà họ từ nhỏ ngậm thìa vàng mà lớn, cho tới bây giờ đều là con cưng của trời, thân phận tôn quý, lúc nào đặt chân đến mấy nơi xó xỉnh như này.
Anh ta nhìn Lâm Nhứ, “Tiên sinh, ngài thật sự muốn ở nơi này?”
“Đêm tân hôn, tôi cũng không tiện bỏ cô dâu mình ở lại.” Lâm Nhứ đánh giá vẻ đơn sơ của căn nhà, không biết làm sao liền bật cười.
“…”
Chu Đỉnh thật sự muốn khóc.
“Ngài cứ như vậy mà kết hôn thật sao… Nếu để cho lão phu nhân biết chuyện, tôi nhất định sẽ bị đuổi ra nước ngoài, trực tiếp bị ném tới Thái bình dương chết chìm ấy…”
“Cậu bớt nói nhảm đi.” Lâm Nhứ chỉ nhàn nhạt liếc anh ta một cái.
Chu Đỉnh khóc không ra nước mắt, “Nhưng mà tiên sinh, tôi thật sự không hiểu, tại sao chứ, đây chính là Tô Thính Ngôn đó.”
“Thằng nhóc nhà họ Lâm đó từ nhỏ đến lớn thân thiết với cô ấy, cậu không cảm thấy có chút kỳ quái sao? Hai nhà chênh lệch không hề nhỏ, nhưng mà tôi nghe là tổ phụ cậu ta đã định hôn cho hai đứa bé từ năm năm tuổi rồi.”
Chu Đỉnh nghe cũng nghĩ tới, lúc ấy đã có rất nhiều người cảm thấy không tưởng tượng nổi.
“Hơn nữa, tôi cũng rất tò mò, nhà họ Lâm phát hiện người kết hôn với cô ấy là tôi… Bọn họ sẽ cảm thấy thế nào.”
Chu Đỉnh muốn nói vậy nhất định sẽ là một tin tức lớn kinh thiên động địa.
Tô Thính Ngôn này, anh ta coi thường tám trăm lần, đáng tiếc, chủ trương của Lâm Nhứ thì anh ta không ngăn cản được, chỉ có thể nói Tô Thính Ngôn này vận may ở đâu ra không biết, lại chiếm được món hời lớn như vậy.
Bên trong truyền đến âm thanh rất nhỏ, Tô Thính Ngôn từ phòng tắm đi ra.