Tô Thính Ngôn càng ăn càng thấy ngon, thanh đạm nhưng không nhạt nhẽo, cảm giác ấm áp như thể đã lâu chưa được ăn đồ ngon như vậy.
Chỉ là, anh vẫn ngồi đối diện nhìn như vậy, làm cho người ta cảm thấy có chút xấu hỗ không được tự nhiên.
“Anh nhìn tôi làm gì, anh cũng ăn đi chứ.”
“Không cần, nhìn cô ăn là được rồi.”
FTOItan 27 17 nhìn khó coi lắm sao?” Cô ngước đôi mắt sao nhạt màu mà sáng ngời lên.
“Không có, nhìn đẹp lắm.”
Giọng anh khi nói chuyện mang theo chút ít giọng mũi, tựa như tiếng đàn Cello khẽ ngâm, người nghe là Tô Tô thực sự cảm thấy rất dễ nghe.
Chỉ vài từ đơn giản cũng đã giống như thiêu đốt lòng người rồi.
Ai có thể chịu được chứ.
Tô Thính Ngôn nhìn anh, thầm nghĩ quả thực là cái tên đầu bảng cao cấp. …..
Mà lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tô Thính Ngôn muốn đứng lên, một tay Lâm Nhứ đã ấn cô xuống.
“Cô cứ ăn của cô đi.”
Ăn ngon như vậy, làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.
Đã lâu rồi anh không thấy ai ăn cháo với đồ ăn kèm đơn giản nhất mà cũng có thể ăn thành như vậy.
Cửa mở ra, người bên ngoài kinh ngạc nhìn thấy Lâm Nhứ đã tới trước rồi.
Là Chu Đỉnh.
Anh ta gọi điện thoại nửa ngày không được, bị dọa sợ nên lên đây trước.
“Ai vậy, là dịch vụ chuyển đồ ăn hay chuyển phát nhanh?”
Tô Thính Ngôn đi dép lê bước ra, trên khóe miệng còn có vết cháo hoa, làm cho cái miệng nhỏ nhắn hé ra có chút long lanh nước, chỉ là bộ dáng có chút vô cùng thê thảm, giống như vừa Chu Đỉnh hoảng sợ.
“Thưa ngài, đây là……
Vẻ mặt Lâm Nhứ không thay đồi.
“Không có gì, đang ăn cơm thôi.”
Ăn cơm?
Ánh mắt Chu Đỉnh giống như gặp quỷ, nhìn thoáng qua bộ dáng hai người lúc này, đừng nói với anh ta là ngài ấy, tự mình TU. xuống bếp đấy.
“Tôi vừa mới làm đấy.” Giống như đột nhiên hiểu ý anh ta, Lâm Nhứ thản nhiên bổ sung một câu.
Chu Đỉnh bị dọa đến cằm cũng muốn rớt xuống luôn rồi.
Rồi ngay sau đó lại chợt thấy đau lòng mãnh liệt.
Ở nhà ngài ấy không phải đụng tay vào bát cứ việc gì, đã nhiều năm không vào lại phòng bếp, giờ mới là ngày đầu tiên kết hôn, thế mà lại nấu cơm cho người phụ nữ này!
Người phụ nữ này…… Rốt cuộc có thể chăm sóc đàn ông được không vậy!
Tô Thính Ngôn không hiểu vì sao lại thấy trong ánh mắt người đàn ông mới gặp này đầy vẻ kháng nghị.
Cô kinh ngạc nói, “Đây là?”
“Trợ lý của tôi.”
Thế mà anh ta còn có cả trợ lý?
Tô Thính Ngôn có chút khó hiểu đánh giá qua lại.
“Chỉ là giúp tôi xử lý chút việc vặt xung quanh thôi.”
PO Thế mà anh còn có cả trợ lý, chậc chậc.”
Tô Thính Ngôn nghĩ, một tên đứng đầu bảng còn có trợ lý, thời đại bây giờ phát triển cũng thật là nhanh.
Lâm Nhứ giống như hiểu được ý cô vì sao lại ngạc nhiên như vậy, đỡ trán định giải thích.
Tô Thính Ngôn nói, “Không phải là tối nay anh còn muốn ra ngoài đấy chứ?”
Lâm Nhứ lắc đầu chắc hẳn phải vậy, “Không, chỉ xử lý chút chuyện trong nhà thôi.”
Tô Thính Ngôn lộ ra nụ cười không tin tưởng, kéo ngón tay, rồi lại kéo vạt áo của anh, cúi đầu nghiêm túc cảnh cáo, “Không phải là tôi muốn gây trở ngại đến công việc của anh, nhưng mà, bây giờ anh ra ngoài đi làm, ảnh hưởng đến chất lượng của cái gì kia, sẽ có chút ảnh hưởng đến chuyện tôi mong chóng có thai đó.”
Một tay Lâm Nhứ kéo tay cô qua, kéo người trước mắt lại.
“Tôi, sẽ không, ra ngoài đâu!”
Anh nói ra từng chữ một, giọng nói rơi bên tai giống như đang vỗ nhẹ mờ ám.
Nói thì cứ nói, chọc ghẹo cái gì chứ.
“Vậy…… Vậy thì tốt rồi.” Tô Thính Ngôn vội đứng thẳng, vỗ vỗ quần áo trên người mình, che dấu chút xấu hỗ trên mặt.
Cô quay sang một bên, nhìn lại vẻ mặt của Chu Đỉnh đang trợn mắt lườm nguýt mình, cười cười, “Không sao, hai người nói chuyện đi, buổi tối tôi sẽ ở lại bệnh viện ngủ cùng với mẹ nên sẽ không quấy rầy hai người đâu.”
Nói xong, Tô Thính Ngôn vội vàng đi vào trước thay quần áo.
Chu Đỉnh nhìn thấy người đã đi rồi, dùng biểu cảm muốn khóc đến nơi nhìn Lâm Nhứ.
“Thưa ngài, sao ngài có thể đi làm máy loại việc như thế này, ngày mai tôi sẽ gọi dì giúp việc qua đây.”
“Không cần, đem công việc gì đó qua đây đi, tạm thời tôi sẽ làm việc ở trong này.”
“Còn nữa, cậu qua bệnh viện kia dặn dò một chút, về chuyện trị liệu của mẹ Tô Thính Ngôn.”