Tiệc còn chưa tới, Lâm Tích Bạch đã nhắn tin cho cô, và gửi cô danh sách của bữa tiệc.
Tô Thính Ngôn vừa nhìn vào danh sách thì lập tức hiểu rõ.
Bên trong có không ít họ hàng thân thích của Tô gia, còn có các tiểu thư cao quý thường xuyên tham gia mấy hoạt động như này.
Mẹ của cô còn chưa chết đâu, máy người kia nghĩ rằng Lại Mỹ Lâm đã ngồi lên được vị trí đó, để cho người vốn là gà rừng một bước biến thành phượng hoàng.
Thực là đẹp đế nhỉ…
Tô Thính Ngôn đã thấy máy tin tức trên mạng, Tô Khuynh Tình bị chửi mắng, bên dưới bài viết một số người còn tranh thủ cơ hội đăng ảnh Tô Khuynh Tình phẫu thuật thẳm mỹ, Tô Khuynh Tình bác bỏ tin phẫu thuật thẳm mỹ, còn nói cái gì mà người hiện đại mà đẹp như tiên, bác sĩ xinh đẹp nhát, lời ca ngợi vô số kể.
Việc này Tô Khuynh Tình không nên làm quá nổi bật, thế nhưng hết lần này tới lần khác có người còn cùng đám thủy quân đi khen ngợi Tô Khuynh Tình.
Sáng sớm, Tô Thính Ngôn thức dậy xong thì xem danh sách.
Lâm Nhứ ở kế bên mặc dù làm nguyên một buổi tối, nhưng hiện giờ vẫn còn bộ dáng tươi tỉnh.
“Vậy anh có cần gì nữa không?”
“Chuẩn bị cái gì?” Tô Thính Ngôn vừa mặc quần áo vừa nói.
“Lễ phục,… hay cái gì đó.”
Dù sao trường hợp này cũng nên mặc lễ phục.
Anh nhìn Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn nhìn quần áo trong tủ.
“Quên đi, dù sao ta cũng đâu có tiền mua váy.”
Cô ghét bỏ nhìn thoáng qua Lâm Nhứ, “Tắt cả tiền của tôi đều tiêu trên người anh rồi, anh phải cố gắng khiến tôi có thai, thì tôi mới có thể mua lễ phục, hiểu chưa?”
Lâm Nhứ lắc đầu, đi tới, “Buổi sáng tôi có chuyện phải ra ngoài, em an tâm, buổi tối nếu như tôi kịp trở về, nhất định tôi sẽ tiếp tục cố gắng.
Anh véo má Tô Thính Ngôn một cái, thắt cà vạt và nói, “Tí nữa tôi sẽ kêu Chu Đỉnh đem một bộ qua, đâu thể nào đi mà như vậy được.”
Tô Thính Ngôn nói không sao, “Anh muốn thuê đồ cho tôi sao, tôi tự thuê được mà.”
“Không sao, để Chu đỉnh đem qua đi.” Lâm Nhứ kiên quyết lắc đầu.
Thuê đồ?
Lâm Nhứ nghĩ, không biết mặc được không nhỉ?
Tô Thính Ngôn nghe xong, cảm thấy cũng tốt, “Dù sao người trợ lí kia ngươi cũng đã thuê, cho chạy chút việc vặt cũng không lỗ.”
Lâm Nhứ nghe được lời này cũng cảm thấy không có gì sai.
Một năm tiền lương của Chu Đỉnh cũng ổn.
Nó nhiều hơn sao với “Tên đứng đầu bảng” này.
Lúc Tô Thính Ngôn thấy Chu Đỉnh đem đồ tới, nhất thời cảm thấy kinh ngạc, “Cậu thuê đồ ở đâu thế, trông không tệ chút nào.”
h9 2200/20”
Mặt mũi Chu Đỉnh tràn đầy nghỉ vấn nhìn Tô Thính Ngôn.
Thuê? Đồ này mà có thể thuê được hả?
Hắn vất vả lắm mới mua được, ánh mắt của Thiếu nãi nãi rốt cuộc là bị gì vậy.
Tô Thính Ngôn gật đầu hài lòng, lập tức liền đi thay quần áo.
Chu Đỉnh ở chỗ này nhìn, ai oán mà gọi cho Lâm Nhứ báo cáo công việc của mình.
“Tiên sinh, tôi đã đưa rồi.”
“Ủ”
Chu Đỉnh vừa định tắt điện thoại.
“Vậy tiên sinh, còn có gì muốn phân phó không ạ?”
“Tôi thấy tiền lương của cậu cũng không tệ nhỉ…”
“Vâng, vâng là tại nay cuộc sống sếp đối xử với cấp dưới tốt…”
Kỳ lạ trước giờ tiên sinh nhà họ đâu có quản ba cái chuyện tiền lương này đâu.
“Thôi, gửi tài liệu cho tôi sau đi.”
“Tài liệu gì ạ? Tôi nói thư kí Trần đem qua.”
“Thư kí Trần đã bị sa thải.”
“Sao thế, nếu cậu không thêm một chút công việc thì tiền lương hơi cao. Vì cậu, tôi đã quyết đi sa thải một số thư kí hoặc …. sa thải cậu.”
“Không không không tiên sinh, giờ tôi sẽ lập tức gửi tài liệu qua.”
Chu Đỉnh cúp máy xong khóc thầm, trong lòng buồn bực, tiên sinh nhà họ… sao nay bỗng dưng tiết kiệm vậy?
Cậu còn chưa suy nghĩ xong thì Tô Thính Ngôn đã bước ra.
Chu Đỉnh không tự chủ mà mở to miệng.
Wow wow wowwww.