Lâm Tích Bạch tức giận nói, “Đám các người lại mắt chó mà đòi coi thường người! Chỗ này sớm muộn cũng phải đóng của.”
“Chỗ bọn tôi mở ra không phải là cho đám người như các cô, hừ.”
Hai người bị xô đẩy, khi đã sắp bị đẩy ra ngoài, Vương Tông Thịnh bỗng lên tiếng bảo ngừng. Ông ta cười cười, vuốt tóc, đi tới bên cạnh Tô Thính Ngôn, “Thói đời giờ chính là như thế, hai ngày nữa là em gái cô sẽ đính hôn, tự cô nhìn rồi chọn đi… Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu, còn cần để ý gì nữa.”
Tô Thính Ngôn cười lạnh nhìn ông ta, “Chú Vương, hồi bé ông còn tới nhà tôi thăm tôi đấy, tuổi tôi cũng xấp xỉ tuổi con gái ông, tại sao ông lại không biết xấu hỗ vậy?”
Vương Tông Thịnh bật cười ha hả, “Bây giờ cô không so bằng em gái mình, cô ả có danh tiếng tốt, chẳng mấy nữa sẽ bay lên thành mợ Lâm, còn với cái thanh danh như của cô đây, trừ tôi ra, còn ai giúp cô nữa? Cho dù bây giờ cô đi học em gái mình, mồi chài đàn ông, cũng không thể có tuyệt kĩ mồi được gã đàn ông giỏi giang cỡ như Lâm Cảnh Trăn đâu, không bằng hãy ngoan ngoãn…”
Tay ông ta lướt dọc gò má Tô Thính Ngôn một cách mập mò, đúng lúc ấy bỗng cảm thấy một người phăm phăm bước tới đầy mạnh mẽ, tóm chặt tay ông ta.
*Ai?” Vương Tông Thịnh tức giận quát, ngẳng đầu lên, khi nhìn thấy gương mặt của Lâm Nhứ thì không khác gì trông thấy Diêm vương, giọng nói tức thì biến đổi.
“Lâm… Lâm…”
Những phục vụ phía sau đều hoảng sợ.
“Anh là ai thế hả, nơi này là khách sạn năm sao đấy, nơi này…”
Lời chưa nói hết, Chu Đỉnh đã ném ngay một tắm thẻ vàng ra.
Khách sạn năm sao thì đã thế nào, coi thường ai thế hả, đúng thật là.
Phục vụ nhìn tắm thẻ vàng kia, lập tức ngậm miệng.
Thẻ này không chỉ là thẻ hội viên mà còn là thẻ vàng, cả khách sạn của họ tổng cộng chỉ mới đưa ra mấy tắm cả thảy… Người được nhận thẻ không chỉ mỗi cụm “có quyền thế” là có thể miêu tả hết.
Vương Tông Thịnh ngã ngồi dưới đắt.
Tô Thính Ngôn ngẳng đầu, ngạc nhiên nhìn anh, “Sao anh lại.”
Lâm Nhứ nói, “Có bị thương không?”
Tô Thính Ngôn vẫn đang chìm đắm trong hành động anh hùng cứu mỹ nhân đẹp trai ngời ngời của anh ban nãy, không thể thoát khỏi.
Người đàn ông này, anh luôn tới vào thời điểm chính xác, khiến lòng người sinh ra một cảm giác khó mà nói rõ được.
“Không.” Cô lắc đầu.
Gã đàn ông như vậy vẫn chưa làm cô bị thương được.
Lâm Nhứ nhìn cô, “Cô không cần tìm ông ta, tôi hỏi thử rồi, tên Vương Tông Thịnh này đã phản bội mẹ cô từ lâu, ông ta là người của Lại Mỹ Lâm.”
Tô Thính Ngôn nhìn Vương Tông Thịnh dưới đất.
Bảo sao…
Tô Thính Ngôn cười khổ, “Ông vong ân bội nghĩa như vậy, quả đúng là không bằng heo chó.”
Vương Tông Thịnh bị chửi, sắc mặt sầm đi, song nhìn Lâm Nhứ lại không dám hó hé một câu, chỉ có thể ngậm miệng nuốt lời trở về.
Tại sao Tô Thính Ngôn lại quen biết Lâm Nhứ?
Tại sao?
Lâm như lạnh lùng như ông ta một cái, “Ông biết những gì, muốn tự nói hay là để tôi ép ông nói?”
Vương Tông Thịnh cắn răng, run run nói, “Tôi chỉ biết là, Lâm Cảnh Trăn sắp dẫn Tô Khuynh Tình đi tham gia một buổi dạ tiệc, mục đích là để công khai giới thiệu Tô Khuynh Tình cho mọi người, củng có địa vị tiểu thư nhà họ Tô của cô ta.”
Tô Thính Ngôn mở to mắt, chua xót nói, “Anh ta đang muốn lót đường cho Tô Khuynh Tình rồi đây.”
Lâm Nhứ kéo Tô Thính Ngôn sang, “Được rồi, việc nơi này giao cho Chu Đỉnh xử lý, chúng ta đi.”
Tô Thính Ngôn mới bừng tỉnh, ngạc nhiên ngắng đầu, “Sao các anh lại ở đây?”
Lâm Nhứ mỉm cười, “Ra ngoài xông xáo, có chỗ nào không quen mấy người bạn.”
Tô Thính Ngôn bừng hiểu, hóa ra là có người quen ở đây, vậy thì đúng là muốn làm gì cũng dễ.
Tô Thính Ngôn thuận miệng gọi Lâm Tích Bạch bên cạnh.
“Đi thôi chứ.”
Lâm Tích Bạch đã đứng trơ như trời trồng một bên từ lúc nào, ngơ ngác nhìn Lâm Nhứ nho nhã cao quý.