Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Nham Hiểm

Chương 36: Chương 36: Anh lạnh nhạt vô tình




Đôi tay nắm chặt, anh vì sao lại cố tình trêu đùa cô như vậy? Còn cho rằng hai người có một chút hòa hoãn, nhưng... Chỉ là do cô nghĩ nhiều mà thôi!

Ác ma, anh ta vẫn là tên ác ma băng lãnh Nam Cung Tuyệt!

Phong Thiển Tịch cười lạnh một tiếng, theo bản năng muốn rời khỏi chỗ này, nhưng nhìn lại thì, cô làm gì còn chỗ nào để đi đây?

Phong gia hiện giờ đã là nhà của Lâm Văn Nhã. Trừ nơi này ra, cô không còn nhà để về!

Cô nhíu mày, nếu bây giờ còn sức mà nói, cô thật muốn đứng lên đá văng cánh cửa này. Nhưng mà lúc này cô đã kiệt sức, dựa vào vách tường, tiếp tục ngủ.

Sáng sớm, trước khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào, cô liền tỉnh lại, trong sân đã có người giúp việc bận rộn tới lui, cửa biệt thự cũng rộng mở, nhưng không có người để ý đến cô.

Phong Thiển Tịch không nói gì, chống tay lên vách tường đứng dậy, đi vào nhà, trên đầu chữ nhẫn có một cây đao, nhưng hôm nay cô vẫn cần phải nhẫn nại. Chạy nhanh trở về phòng, tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

“Nam Cung Tuyệt đâu?” Lúc cô tắm xong đã gần giữa trưa.

“Thiếu gia ở bể bơi trong hậu viện.”

Nam Cung gia thập phần rộng lớn, đừng nói đến tiền viện có bao nhiêu đồ sộ, ở hậu viện, còn có một cái bể bơi to vô cùng.

Mới sáng sớm, anh ta lại đi bơi? Không muốn nghĩ quá nhiều, cô bước nhanh đến chỗ bể bơi.

Đây là bể bơi tư nhân rộng nhất mà cô từng thấy.... Cô đứng trên bờ, rất nhanh đã bị thu hút bởi từng đợt sóng gợn trong nước, Nam Cung Tuyệt tới bên cạnh bể bơi, ngẩng đầu lên, nâng bàn tay, năm ngón tay dừng ở trán, đem tóc từ dưới trán vuốt lên, mớ tóc hỗn độn len qua từng khe hở ngón tay, không ngừng nhỏ nước xuống, một đôi mắt lam lạnh băng sâu thẳm từ từ mở ra, khiến cho người ta chấn động không thôi.

Nam Cung Tuyệt từ dưới nước lên bờ, thân hình hoàn mỹ, làm người ta không khỏi hoài nghi, Thượng đế có phải ngài đã quá bất công rồi không? Sao lại tạo ra một nam nhân hoàn mỹ như vậy..

“Em thật là rất thích nhìn chằm chằm vào đàn ông.” Một âm thanh lạnh lẽo đến xương truyền tới.

Đôi mắt chấn động nhân tâm của Nam Cung Tuyệt nhìn về phía cô, mang theo ngữ khí châm chọc.

“Tối hôm qua, yến tiệc còn chưa kết thúc, sao anh lại tự mình rời đi?” Phong Thiển Tịch chậm rãi đi đến chỗ của Nam Cung Tuyệt, qua một đêm rồi, lửa giận trong cô cũng được đè nén, sớm đã bình tĩnh lại.

“Hử? Phong Thiển Tịch, em đúng thật là biết cách diễn kịch, lại khiến tôi thêm lần nữa phải lại mắt mà nhìn.”

“Diễn kịch? Tôi diễn cái gì?”

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô, Nam Cung Tuyệt nhíu mày càng chặt, người phụ nữ rốt cuộc còn muốn diễn tới khi nào, quả nhiên là một bộ *** giả dối thân thể.

Anh nâng tay lên, bàn tay to lớn chậm rãi dừng trên vai cô, năm ngón tay gắt gao nắm lấy bờ vai giữ chặt.

“Uh.... Đau, Nam Cung Tuyệt anh làm tôi đau quá.” Cô chỉ cảm thấy xương cốt trên vai mình dường như bị bóp nát, cô bị đau đôi mày căng thẳng nhíu lại.

Anh vẫn không dao động, vẫn gắt gao nắm lấy bả vai cô.

Thiển Tịch tức giận, xoay đầu, cắn một cái trên mu bàn tay của anh, cô dùng sức mà cắn... Hung hăng cắn, hình như sắp đem bàn tay của anh cắn đến rách ra.

Cái này thật sự không phải một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, mà là một con sói che đậy bản tính hoang dại của mình.

“A... Còn dám phản kháng sao?” Biểu cảm của anh không hề dao động, cho dù bị răng của cô cắn đến sắp chảy máu, cũng không hề có thái độ gì, ngược lại chỉ càng thêm lạnh nhạt.

Lấy miệng ra cô nói: “Từ trước đến nay tôi vẫn tin tưởng một đạo lý, gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng! Không ai có thể chịu đựng việc bản thân mình bị tổn thương, tất cả mọi người đều có quyền được phản kháng.”

Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, từ nhỏ cô đã biết đạo lý này, trên thế giới không có người tốt tuyệt đối, cũng không có người xấu hoàn toàn, vì vậy cô phải biết cách chống trả.

Không khí trong bể bơi càng ngày càng lạnh, nếu không khí có thể hóa thành vật chất, cái bể bơi này có khả năng sẽ đóng thành một tảng băng.

“Ha...” Nam Cung Tuyệt đột nhiên vô tình cười cười, cũng phá vỡ bầu không khí này, sự lạnh lùng và tuyệt tình trong đôi mắt ấy không hề suy giảm, vẫn dùng loại ánh mắt châm chọc này nhìn cô.

Ngay sau đó, bàn tay to lớn của Nam cung Tuyệt kéo mạnh vai cô, bất ngờ kéo cô đến bên cạnh, đôi môi lạnh băng, hung hăng như một con thú săn mồi, anh hôn cô.

“Ưm...” Cô quá bất ngờ không kịp trở tay, cô hoảng sợ mở to hai mắt, trong miệng còn mang theo một ít mùi máu tươi.

Môi lưỡi bị anh điên cuồng quấy động, sự thô bạo của anh làm cho cô đau đớn: “Ưm! Ưm!!!!”

Sau nụ hôn bá đạo đó, anh buông lỏng vai cô, cũng thả môi cô ra.

“Nam Cung Tuyệt, anh làm cái gì vậy?” Cô đột nhiên bưng kín miệng.

“Được hôn rất thoải mái sao?” Anh trào phúng cười, nheo mắt một cái, dường như trong đôi mắt ấy mang theo một ý tứ gì đó sâu xa.

Phong Thiển Tịch nhíu mày, nhanh chóng mở miệng nói: “Anh...” Lời còn chưa nói ra, miệng cô đã ngừng lại, toàn bộ lời nói bị nghẹn lại trong yết hầu, gương mặt trở nên cứng đờ, trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh tối qua cô bị Viêm Nặc Thiên cường hôn.

Cô lại chậm chạp vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần, chẳng lẽ chuyện đêm qua, anh ta đã biết? Cho nên mới đột nhiên trở nên vô tình như vậy, mới đột nhiên rời đi!

“Không phải em là người nhanh mồm dẻo miệng sao? Sao lại không nói tiếp? Hẳn là đêm hôm qua em đã làm ra chuyện đê tiện nào đó rồi.” Âm thanh của Nam Cung Tuyệt còn vang ở bên tai.

Trong lòng cô run sợ càng thêm dữ dội, quả nhiên, anh ta đã biết! Hít một hơi thật sâu, cô lấy hết can đảm nói: “Chuyện đêm qua, không phải như anh nghĩ đâu. Tôi......”

Nam Cung Tuyệt lại mỉm cười: “Được rồi, Thiển Tịch, không cần phải nói gì cả.”

“Tôi.... Thực xin lỗi.” Là cô không nên giải thích, cũng không có cách nào để giải thích. Tuy rằng mọi chuyện đều không nằm trong phạm vi khống chế của cô, cô thật sự bất lực.

“Em thừa nhận?”

“Không phải thừa nhận, mà là, tôi không biết nên giải thích như thế nào. Nhưng tôi khẳng định, tôi gả cho anh, làm vợ của anh, tôi Phong Thiển Tịch không thẹn với lương tâm của mình!!”

“Không thẹn với lương tâm? Còn có mặt mũi để nói. Hừ, thôi đi, loại người quen giả dối như em thì cái gì chẳng nói được.” Anh quay mặt đi ngang qua cô, hướng ra bên ngoài bể bơi.

Phong Thiển Tịch đứng tại chỗ, nắm chặt tay: “Nam Cung Tuyệt, anh đợi đã!”

Nam Cung Tuyệt dừng bước, lạnh lùng ngoái đầu lại nhìn cô: “Còn muốn giải thích sao? Tôi khuyên em nên thu liễm một chút.”

“Không phải tôi muốn giải thích, mà là có chuyện khác muốn nói.”

“Không thú vị chút nào!” Dứt lời, anh định tiếp tục đi ra ngoài.

Hai tay cô nắm chặt, móng tay dường như sắp ghim chặt vào lòng bàn tay, kỳ thật cô không muốn để tâm đến những lời tổn thương mà anh nói, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn cứ khó tả: “Tôi muốn đi học.”

“Đến trường để tìm tình lang sao?”

“Tôi cần tiền để đóng học phí, nhưng mà anh yên tâm, bất luận dùng cách gì, tôi đều sẽ trả lại tiền cho anh.” Đúng, vay tiền. Ngay cả khi cô bị sỉ nhục, cô cũng muốn đến trường, điều này không bao giờ thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.