Editor: An Dĩnh HY
“Anh không cần dùng cô ta để nói khích bác làm tổn thương tôi. Nam Cung Tuyệt, chỉ vì tôi không phải xử nữ, nên anh mới dùng cách này để trừng phạt tôi? Anh không cảm thấy có chút không hợp lí sao? Không phải tôi muốn gả cho anh, là anh muốn cưới tôi!”
“Cưới cô, chính là vì phải trừng phạt cô thật xứng đáng. Nào, lại đây...” Nam Cung Tuyệt vươn tay, ở trong không gian chật hẹp của chiếc xe, đem cô kéo tới bên mình.
“Đây là kiểu logic gì vậy?”
“Vấn đề logic, chúng ta có thể thảo luận sau...” Anh nói, môi tiến đến bên tai cô, răng khẽ cắn vành tai của cô.
“Ư..a..” Cơn ngứa kéo đến giống như có một luồng điện chạy qua toàn thân.
“Âm thanh này thật không sai, cô có thể kêu lớn hơn một chút”. Anh ở bên tai cô nói khẽ.
Ngứa...
Cô rụt cổ trốn tránh đi cái hôn liếm của anh.
“Tiểu yêu tinh, là tôi làm cho cô có phản ứng sao?” Mắt thấy vậy liền muốn thân mật chạm vào cô....
‘reng reng reng...’ tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, đã phá hỏng bước tiếp theo của anh.
Nam Cung Tuyệt nhíu mày: “Điện thoại của ai?”
“Tôi!” Phong Thiển Tịch vội vã lập tức nghe điện thoại, đây chính là cơ hội tốt để cô thoát khỏi cái móng vuốt này, nhưng cô chưa lấy ra được.
‘reng reng reng....’ tiếng chuông di động reo làm người ta thấy phiền, mày Nam Cung Tuyệt cũng nhăn càng sâu.
Nhân lúc này, cô chật vật từ trên đùi anh bò xuống, móc di động trên người ra, nhìn thoáng qua dãy số, hử? Là một số lạ? Từ lúc lấy chồng, cô đã thay số điện thoại mới, trừ Tiểu Ngôn và Vương Kha Nhi, thì người ngoài hẳn là không ai biết.
“Không nghe sao, tới đây chúng ta tiếp tục.” Nam Cung Tuyệt lạnh lùng nói.
Thiển Tịch nhanh chóng ấn nút trò chuyện, đem điện thoại đến bên tai: “Alo...”
“Thiển Tịch”. Trong điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp.
Gương mặt Phong Thiển Tịch lập tức trở nên cứng đờ, nuốt mấy ngụm nước bọt, cô dùng tay bưng kín điện thoại, trông thần thần bí bí, sắc mặt cũng dần trở nên tái nhợt.
“Tôi biết rồi, cúp máy đây.” Nói vội vài câu, cô tắt điện thoại.
Nam Cung Tuyệt nghi hoặc nhìn cô.
“Dừng, dừng xe. Tôi có một số việc, phải đi một chút.” Thiển Tịch cố gắng hết sức làm ra dáng vẻ bình thường, cố giữ bình tĩnh.
“Ai gọi?”
“Là, Cố Tiểu Ngôn. Cô ấy có chút việc gấp cần gặp tôi.”
“Phải không? Muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.” Nam Cung Tuyệt thân sĩ mỉm cười.
“Không cần. Tôi tự mình đi được rồi, anh cho tài xế dừng xe đi.” Cô thản nhiên cự tuyệt nói.
Nam Cung Tuyệt cũng không ngăn cản cô, ra lệnh cho tài xế dừng xe, thả cô xuống.
“Cảm ơn, tôi đi đây.” Cô nói một câu đầy khách khí, cô nhanh chóng chạy tới một chỗ khác, vừa chạy vừa thở dốc, chạy không ngừng nghỉ, trong đầu đều nghĩ về cuộc điện thoại kia. Cô chạy thật xa, sau đó mới gọi xe rời đi.
Chiếc taxi dừng lại bên ngoài một công viên.
Phong Thiển Tịch xuống xe, ánh mắt lập tức bị một người đứng ở cửa công viên thu hút, đó là một chàng trai có mái tóc màu nâu, với đôi mắt trong trẻo, cái mũi cao thẳng, phía dưới là cánh môi mỏng hơi cong lên, ngũ quan tinh tế và tuyệt đẹp.
Trên người hắn chất chứa một loại khí chất mạnh mẽ bức người.
Thiển Tịch đứng tại chỗ nhìn chàng trai đang đứng ở phía xa kia, bước chân vẫn chưa dám động. Hắn tên là Viêm Nặc Thiên, là người khi nãy gọi điện thoại cho cô.
“Thiển Tịch!” Viêm Nặc Thiên cũng vừa nhìn thấy cô, nhanh chóng đi đến bên này.
Tự nhiên cô nhìn sang hướng khác, không có cùng hắn tiếp tục đối mặt thêm: “Anh, sao lại đột nhiên gọi điện thoại kêu em tới đây? Anh làm cách nào biết số điện thoại của em?”
“Là Vương Kha Nhi cho tôi số điện thoại, em có biết là tôi vẫn luôn tìm em hay không?” Đôi mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm vào cô, đầy tình cảm.
Kha Nhi? Là Kha Nhi cho anh ấy? Khi nào? Chẳng lẽ là lúc ở bệnh viện sao? Kha Nhi tại sao cậu lại làm như vậy! Hít một hơi thật sâu, cô chậm rãi nói: “Anh đã biết hết rồi sao? Rất xin lỗi, vẫn chưa kịp nói trước với anh.”
Đôi tay Viêm Nặc Thiên nắm chặt lấy bả vai cô: “Quãng thời gian trước, em vẫn luôn mất tích, Vương Kha Nhi nói là em đã kết hôn!! Thiển Tịch nói với tôi, chỉ là đùa thôi, là đùa thôi!!!
“Không, là thật. Em đã kết hôn cách đây không lâu.”
“Phong Thiển Tịch! Em đừng có giỡn như vậy chứ? Em đã quên trước kia chúng ta đã cùng nhau hẹn ước sao? Xong việc học, chúng ta sẽ ở bên nhau. Em đã quên rồi sao?! Chúng ta không phải đã ước hẹn xong xuôi hết rồi sao?” Lửa giận của Viêm Nặc Thiên cơ hồ đã bùng cháy.
Phong Thiển Tịch cúi đầu, đôi tay gắt gao nắm chặt, cắn cắn môi, mới mở miệng nói: “Thật xin lỗi, em đã lấy chồng.” Âm thanh càng ngày càng nhỏ, giống như là không có tự tin.
Người đứng trước mặt, là người mấy năm trước cô ngẫu nhiên quen biết rồi thân nhau thành tri kỉ, lúc cô gặp khó khăn phiền não, hắn sẽ luôn là người đầu tiên đứng ra giải quyết cho cô, không phải là quan hệ bạn bè nam nữ bình thường. Nặc Thiên đối với cô giống như một người anh trai dịu dàng. Mà cô thì giống như một cô em gái được cưng chiều.
Mỗi một cô gái, đặc biệt là những cô gái vào độ mười lăm, mười sáu tuổi, đều đã từng mơ ước phải gả cho một ‘anh trai nhà bên” ôn nhu ấm áp.
‘Thiển Tịch, sau này gả cho anh được không?’
‘Dạ được dạ được, nhưng mà em còn phải đi học, đợi em học xong rồi sẽ gả cho anh nha.’
‘Vậy em phải nhớ kỹ nha, đây là hẹn ước của chúng ta.’
‘Thật tốt quá, em nhất định sẽ nhớ kỹ.’ Đây đã từng là định ước....
Cô còn nhớ rõ lúc nói những lời này, cô vẫn còn là một thiếu nữ ngây thơ, đối với việc cưới gả không hề có chút khái niệm gì cả, chỉ nghĩ sẽ luôn cùng người anh trai ôn nhu này mãi ở bên nhau.
Sau khi mất đi lần đầu tiên, lại bị ép hôn, cô chỉ có thể lựa chọn mất tích, lựa chọn biến mất!!! Thanh xuân được làm một thiếu nữ ngây thơ có lẽ chỉ còn trong mộng mà thôi. Bởi vì hiện thực luôn rất tàn khốc!
Nhưng lúc ấy rõ ràng cô đã dặn dò Tiểu Ngôn cùng Kha Nhi, tuyệt đối không được nói tung tích của cô cho Nặc Thiên biết.
Nhưng mà Kha Nhi, cô ta vì cái gì lại phải làm như vậy?
Tại sao lại bán đứng cả chuyện này?
“Không... Thiển Tịch, em không thể kết hôn! Tôi không cho phép em ở bên người đàn ông khác!” Viêm Nặc Thiên cơ hồ như muốn gào lên gắt gao đem cô ôm vào lòng.
Lúc này!
Đối diện đường cái, một chiếc xe ngừng ở đằng xa. Qua cửa sổ xe, Nam Cung Tuyệt nhìn về phía hai người đang ôm nhau ở ngoài cổng công viên kia....
Khoảng cách rất xa, tuy rằng không thấy rõ dáng vẻ của người nọ, nhưng chắc chắn đó là một gã đàn ông, mà người bị ôm kia đúng là Phong Thiển Tịch!
Bàn tay đặt trên má siết thành nắm đấm, lạnh lùng nhìn hình ảnh kia, mắt lam trở nên âm trầm vô cùng, cơ hồ có thể cảm nhận được sự tức giận của anh: “Lái xe, trở về!!”
Anh nói một cách lạnh lùng, chiếc ô tô đỗ bên đường lập tức rời đi......