Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 176: Chương 176: Bạo quân nổi giận




Trác lão nói, nhưng...

Như Ý nở một nụ cười khích lệ: “Gia gia! người yên tâm đi. Như Ý sẽ xử lý mọi chuyện, gia gia và các vị thúc thúc bá bá cứ đi theo xem là được rồi, không cần mọi người động tay đâu! Như Ý hôm nay có mang một vũ khí bí mật đến!”

Trác lão nói: “Vũ khí bí mật gì?”

Như Ý từ trong lòng mình lấy ra khẩu súng laze mà cô lấy từ hộp đặc vụ và nói: “Đây là vũ khí siêu bí mật!”

Trác lão đã sống mấy mươi năm rồi nhưng ông chưa bao giờ nhìn thấy một loại vũ khí kỳ lạ nào như vậy cả, cho nên ông không thể không tò mò: “Đây là vũ khí gì vậy? Không lẽ là ám khí sao?”

Như Ý nói: “Kêu là ám khí cũng được! Nhưng cũng không phải là ám khí! Nó không cần phải bắn lén! Nhưng mà cho dù là tốc độ của người nào đó có nhanh cỡ nào cũng không thoát được, hơn nữa lực sát thương rất đáng sợ! Uy lực so với thuốc súng còn mạnh hơn rất nhiều lần lận!”

Trác lão biết Như Ý mà đã nói chắc chắn như vậy thì tất là cô đã có cách rồi.

Thế là, ông cũng không hỏi nhiều nữa!

Giọng nói của tên bạo quân lại vang lên: “Rốt cuộc các người đang bàn bạc gì vậy? Sự kiên nhẫn của Trẫm không được tốt lắm đâu!”

Trác lão đột nhiên cười lớn: “Hôm nay, tất cả mọi thứ của Phủ Trác Vương sẽ giao cho tiểu huynh đệ Nghiêm Phi đây làm chủ! Tất cả những quyết định mà hắn đưa ra đều đại diện cho cả Phủ Trác Vương này!”

Bạo quân lạnh lùng trả lời: “Ông già, ông định đem hết tính mạng của mấy trăm con người Trác Gia ra giao cho một tên tiểu tử thối sao?”

Trong lòng hắn thầm ngạc nhiên: Có vẻ như Trác lão đã biết thân phận của Như Ý rồi.

Tuy nhiên.

Hắn vẫn cứ tiếp tục giả vờ như không biết.

Như Ý chẳng thèm để ý tên bạo quân kia, cô trực tiếp đi đến trước mặt Tống Thanh rồi nói: “Đồ đệ! Cậu cũng nhìn rõ rồi đó, hôm nay là ngày để cậu nêu cao tên tuổi, thời khắc để cậu trở thành một bậc anh hùng tuyệt thế đã đến rồi!”

Tống Thanh kích động nói: “Sư phụ... Sư phụ... Vũ khí bí mật mà người nói trước đây, thì ra là thứ đồ chơi này sao!”

Như Ý mỉm cười bí ẩn: “Đây không phải là đồ chơi! Đây được gọi là súng ngắn laze! Trong khẩu súng này được trữ sẵn nhưng hạt mạch xung với điện áp 20 triệu volt. Ừm, cũng chính là nói nó có thể bắn ra tới 10.000 viên đạn laze! Cho dù tỉ lệ bắn trúng của cậu chỉ có 50%, thì cũng đủ để giết được 5000 người rồi!”

“Wow!”

“Sư phụ!”

“Cái thứ đồ chơi này hóa ra lại lợi hại như vậy sao!”

Tống Thanh kích động không nói nên lời!

Như Ý giơ khẩu súng lục của mình lên, rồi nhắm vào thanh kiếm trong tay tên Bạo quân.

Kéo cò!

“Đùng!”

Một tia laza dữ dội lóe lên!

Tia laze chiếu thẳng vào thân thanh kiếm, tạo ra một cú nổ lớn, ngay lập tức một vệt lửa sáng bùng lên tứ phía.......

Cho dù Bạo quân có vận nội công cũng không thể giữ được thanh kiếm nữa.

Thanh kiếm thoát ra khỏi tay hắn rồi bay lên, sau đó rơi xuống ở một nơi xa xa.

Tống Thanh và mọi người trong hiện trường đều sững sờ, há hốc mồm kinh ngạc.

Trên thiên hạ này vậy mà lại tồn tại một thứ vũ khí khủng khiếp như vậy sao?

Như Ý cười mắng: “Tiểu tử! Đừng có ngây ngốc ở đó chứ! Nếu cậu muốn bắn thì chỉ cần nhắm rồi bóp cò! Để ngăn cậu làm người của chúng ta bị thương, ta đã bật tấm nhắm bắn hồng ngoại rồi, cậu nhìn này, phía trước có một chấm màu đỏ,đó chính là nơi mà cậu cần bắn!”

“Vâng! Vâng! Sư phụ! Cái này tuyệt quá!”

Tống Thanh nhận lấy khẩu súng laze và cầm nó một cách hào hứng, như thể hắn ta đang cầm trong tay một khẩu súng thần công vậy!

Hắn cầm khẩu súng trong tay rồi làm vài động tác, hắn thấy đúng là có một chấm đỏ nhỏ ở phía trước.

“Sư phụ. Người nói chấm đỏ ở đâu thì bắn vào chỗ đó đúng không?”

“Đúng vậy. Chủ yếu là cậu đừng di chuyển tay hoặc run lắc khi bắn, giữ chặt súng và bóp cò là được rồi. Tấm hồng ngoại này chính là dành cho mấy tên xạ thủ gà mờ như cậu đó!”

Tống Thanh rất phấn khích.

Hắn giơ khẩu súng lên rồi nhắm vào tên bạo quân...

Tấm chắn hồng ngoại quét lên quét xuống người Bạo quân, cuối cùng chấm đỏ cũng dừng lại trên mặt hắn ta.

Hà Thiên Chiếu tức giận quát: “Nô tài to gan! Dám nhắm vào Hoàng Thượng sao?”

Như Ý cũng thầm nói: Tên tiểu tử ống Thanh đúng là to gan thật, người đầu tiên hắn nhắm tới lại chính là Bạo quân!

Nhưng Tống Thanh không hề sợ hãi chút nào cả, còn nói một cách rất hống hách: “Hoàng Đế! Ngươi mau rút quân đi, nếu không Tống Thanh ta sẽ bắn đó!”

Bạo quân lạnh lùng nói: “Thứ dân đen gian xảo vô tri!”

Đáy lòng hắn đúng thật là có chút hoảng sợ!

Phát súng lúc nãy của Như Ý, lại có thể đánh rớt thanh bảo kiếm trong tay hắn!

Có thể thấy,uy lực của thứ vũ khí thần bí này rất khổng lồ.

Hơn nữa tốc độ bắn rất đáng kinh ngạc

Nếu như cây súng này mà thật sự bắn vào đầu hắn, thì cả cái đầu của hắn sẽ nổ tung mất thôi!

Lần đầu tiên hắn tẩu hỏa nhập ma, nhưng cũng may mà hắn lại luyện thành công ma thuật!

Nhưng lần này, sẽ không được may mắn như vậy!

Hà Thiên Chiếu,Thác Bạt Vân và một đám tướng lĩnh toàn bộ đều xông lên trước dùng cơ thể mình để chặn lại trước mặt Bạo quân....

Tất cả bọn cung thủ cũng giương cung lên nhắm bắn.....

Bộ binh cũng được trang bị một cây thương giáo, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào...

Trận chiến sắp bắt đầu!

Đột nhiên, giọng cười lạnh lẽo của Như Ý vang lên, cô nói: “Thiên quân vạn mã? Đám thiên quân vạn mã của ngươi cứ tới đây thử xem! Chỉ cần một tên không biết võ công như Tống Thanh thôi cũng đủ đánh bại đám thiên quân vạn mã của ngươi rồi!”

Bạo quân tức giận lãnh khốc quát tháo: “Ngươi tưởng chỉ dựa vào một thứ ám khí mà có thể chống lại những tướng sĩ dũng mãnh của Trẫm sao?”

Như Ý nói: “Nếu ngươi không tin, thì cứ thử xem!”

Sắc mặt Bạo quân chợt đen lại.....

Người phụ nữ tóc bạc bên cạnh hắn đột nhiên lên tiếng: “Hoàng Thượng. Nếu người không nỡ ra tay, thì cứ để thần thay người làm!”

Bạo quân nói: “Người phụ nữ của Trẫm! Trẫm sẽ tự giải quyết!”

Thanh âm Bạo quân lạnh cóng chết người, hắn giương đôi mắt sắc bén chằm chằm nhìn vào Như Ý.

Như Ý giật mình nói: “Ngươi... ngươi biết từ khi nào?”

Bạo quân nói: “Biết từ khi nào thì có khác biệt gì sao?”

Như Ý nói: “Đúng thật là không có gì khác biệt. Dù sao đi nữa, hai chúng ta cũng đã hoàn toàn đứng ở hai phe đối lập rồi. Hôm nay, bọn ta cũng đã thề sẽ bảo vệ lập trường của mình cho nên va chạm trực diện là điều không thể tránh!”

Trong đôi mắt sâu thẳm của bạo quân, một sự bất lực lạnh lẽo lóe lên...

Như Ý thở dài rồi nói: “Nếu anh đã biết tôi là ai! Vậy với tư cách là người trong lòng anh, tôi nghiêm túc hỏi anh một câu, anh có chịu rút binh không?”

Bạo quân trầm mặc...

Nhưng bên trong hắn lại như thể đang vật lộn ác liệt.

Như Ý tiếp lời: “Chỉ cần anh đồng ý lui binh, tôi có thể đảm bảo Phủ Trác Vương tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyện cũ. Sau này vẫn sẽ tiếp tục bán mạng cho anh, chuyện này xem như chưa từng xảy ra!”

Bạo quân nói: “Điều duy nhất mà Trẫm có thể đáp ứng với nàng, chính là nếu Phủ Trác Vương đồng ý với ba điều kiện của Trẫm. Trẫm hứa, sẽ không giết một người nào của Trác gia hết! Bao gồm cả Trác Thanh Di!”

Đôi con ngươi của Như Ý chợt trào dâng lên một tia giận dữ, cô nói: “Anh đúng là vô tình mà, anh muốn truy cùng giết tận Phủ Trác Vương sao?”

“Phải!”

Từ miệng của Bạo quân, nặng nề thốt ra một chữ.

Cả người Như Ý bùng phát cơn giận dữ và sát khí mạnh mẽ, thanh âm cô cũng mang đầy sự căm phẫn: “Vậy thì không còn gì để nói nữa!”

Sau đó, cô nhảy một bước lên và bay về phía bạo chúa tấn công.

Bắt giặc trước tiên phải bắt tướng, chỉ cần bắt được Bạo quân!

Kiềm chế Vua để điều khiển chư hầu(*)!

(*)Lấy danh nghĩ Vua để ban tin.

Đến lúc đó có thể giải quyết nguy cơ của Phủ Trác Vương rồi.

Bạo quân nhìn thấy Như Ý đột nhiên tấn công, hai mắt hắn khẽ híp lại một chút....sau đó nhàn nhạt thốt lên hai chữ: “Ngân Sương!”

“Vèo!”

Người phụ nữ tóc bạc đang đứng im lặng bên cạnh hắn ta đột nhiên như biến thành một đám mây bay, xông lên nghênh chiến Như Ý, tung cho Như Ý một đòn mãnh liệt!

Như Ý cảm thấy một lực đạo mạnh khủng khiếp như thủy triều xông tới!

Cô đang ở trên không và hầu như không có chút lực nào, căn bản không thể nào đối chọi với lực đạo hung hãn đó!

Bất đắc dĩ, cô đành phải nhanh chóng lui lại, sau khi nhẹ nhàng tiếp đất, cô liền trực tiếp hất bay cú chưởng hung mãnh như thủy triều kia ra!

“Ầm!”

Đột nhiên, trên mặt đất xảy ra một vụ nổ lớn!

Thứ lực đạo mạnh mẽ như thủy triều kia đập mạnh xuống đất, khiến mặt đất nổ tung thành một cái lỗ lớn....

“Chà!”

Như Ý kinh ngạc.

Cô âm thầm đưa mắt đánh giá người phụ nữ tóc bạc kia, thần sắc ả bình tĩnh như không hề có bất kì cảm xúc nào......

Dung mạo rất ổn, ngũ quan rõ ràng, không đẹp mà cũng không xấu...

Đó là một phụ nữ trẻ bình thường,vẻ ngoài không mấy lộng lẫy, nhưng mái tóc bạc dài thướt tha như đám mây kia thì vô cùng chói mắt...

“Võ công rất mạnh!”

Như Ý không thể không thừa nhận, rằng người phụ nữ tóc bạc trẻ tuổi này là người có công lực đáng sợ nhất mà cô từng gặp!

Công lực của cô ta,tuyệt đối không kém Trác lão.

Còn có một người cũng rất kinh hãi!

Là Trác lão!

Trác lão đã tận mắt nhìn thấy người phụ nữ tóc bạc này đẩy lùi Như Ý chỉ với một cú chưởng, hơn nữa lực đạo còn lại rơi xuống đất cũng có thể tạo ra một hố đá khổng lồ, khiến khói bụi mịt mù......

Công lực như vậy, thì cho dù là ở lúc ông trẻ tuổi cường tráng nhất e là cũng khó mà đạt được!

Người này hóa ra lại là... một cửu giai cao thủ!

“Mọi người trên thiên hạ này đều nghĩ rằng chỉ có bốn bậc thầy vĩ đại mà thôi! Nhưng thật không ngờ rằng, hôm nay ở biệt phủ nhỏ bé của lão phu mà có đến bốn vị cao thủ bậc chín đến! Thật vinh dự vinh dự!” Trác lão điềm tĩnh và ung dung bước ra.

Ông tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn nữa.

Ông không thể để Như Ý một mình đối mặt với kẻ thù mạnh được!

Võ công của đối thủ quá lợi hại!

Tuy ông biết Như Ý đã luyện thành công tuyệt kỹ võ công, trở thành một cao thủ bậc chín rồi!

Nhưng Như Ý từ nhỏ đã không biết võ công, gần đây mới trùng hợp luyện thành công tuyệt kỹ mà thôi, công lực vẫn còn hạn chế, nếu như phải đối phó với một cao thủ bậc chín chân chính thì e là cũng có chút lực bất tòng tâm.

Thế là Trác lão đi ra ngoài.

Ông đứng bên cạnh Như Ý, trên người ông tỏa ra một khí thế ung dung điềm tĩnh tựa Thái Sơn, đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ!

Ông phải hạ được người phụ nữ tóc bạc trẻ tuổi này!

“Bốn người? Hừ! Vẫn còn thiếu hai người!” Người phụ nữ tóc bạc cười khẩy.

“Hai người?”

Trác lão bất giác quay sang nhìn Như Ý, ông biết cô cũng là một cao thủ bậc chín, nhưng ông đã cố ý chỉ nói bốn người là vì không muốn làm lộ thực lực của Như Ý.

Nhưng...

Đường Bắc Cương.

Ma Kiếm Khách.

Ông.

Với người phụ nữ tóc bạc bí ẩn này, cũng chỉ có bốn.

Cho dù có tính luôn cả Như Ý thì cũng chỉ có năm thôi.

Sao lại là sáu chứ?

Ánh mắt của Trác lão chợt đổ dồn vào tên bạo quân lạnh lùng và độc ác, đột nhiên sắc mặt ông hiện lên một vẻ bất ngờ!

“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Người thật sự đã luyện thành công ma thuật sao?”

Như Ýcười lạnh: “Gia gia! Nếu như hắn không tự tin về võ công của mình, không sợ bất kì ai thì làm sao hắn dám đối phó xong phủ Thừa Tướng rồi lại tới Phủ Trác Vương của chúng ta chứ?”

Trác lão thở dài, một sự thở dài có mang chút bi tráng: “Xem ra! Ông già Đường Bắc kia đúng thật là đã bại trong tay Hoàng Thượng rồi! Nếu không thì với tính khí của ông ta sẽ không thể nào dễ bị quy phục như vậy được”

Bạo quân cất giọng lạnh: “Nếu mọi người đã biết cả rồi, vậy thì có gì cứ nói thẳng thôi! Để tránh lãng phí thời gian của Trẫm! Ngoại trừ Đường Bắc Cương và Ma Kiếm Khách, hai bên chúng ta mỗi bên đều có hai cao thủ bậc chín, thắng bại sau cùng cứ để bốn người chúng ta quyết định vậy…”

Nói đoạn, hắn di chuyển tầm mắt của mình vào Như Ý: “Cô gái! Từ trước tới nay Trẫm chưa từng nghĩ, nàng lại là một cao thủ bậc chín!”

Như Ý lạnh lùng cười đáp: “Đó là thất sách của anh!”

Vị bạo quân cao ngạo kia tự tin nói: “Trẫm phải có chuẩn bị mới đến, tự tin và chắc chắn Trẫm đều có đủ! Bắt Trác Thanh Di tư thông bỏ trốn khỏi cung, lại còn có ba vị cao thủ bậc chín đích thân bảo vệ, Trẫm vốn nghĩ tiêu diệt Phủ Trác Vương cũng chẳng qua chỉ là ngắt một cọng rau. Nhưng không ngờ, Phủ Trác Vương vậy mà cũng có tới ba cao thủ bậc chín!”

Như Ý nói: “Bây giờ anh hối hận rồi chứ?”

Bạo quân: “Không! Trẫm tuyệt đối không hối hận! Trẫm chỉ hối hận không tiêu diệt Phủ Trác Vương sớm hơn một chút! Bây giờ Phủ Trác Vương cũng đã có ba cao thủ bậc chín, nếu như sau vài năm nữa, lòi ra bốn hay năm cao thủ bậc chín thì cả thiên hạ này há chẳng phải đều là của Phủ Trác Vương các ngươi sao?”

Như Ý cười nửa miệng, nói: “Hám lợi đen long (*)! Hồ đồ ngu xuẩn! Hôm nay, anh sẽ phải nhận một thất bại thảm hại nhất!”

Bạo quân đáp: “Vậy sao? Vậy thì cứ thử xem! Nguyên cả cái Phủ Trác Vương này đã bị bao vây trong ba lớp ngoài ba lớp cả rồi! Cho dù Trẫm có chết, thì những tướng sĩ còn lại cũng sẽ san bằng cả Phủ Trác Vương này thành bình địa thôi! Càng huống hồ, cho dù các người có hai cao thủ bậc chín đi chăng nữa, Trẫm cũng có hai cao thủ bậc chín, ai thua ai thắng, còn chưa biết được đâu!”

……….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.