Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 523: Chương 523: Cắn chết tên khốn trước mắt này




Chính xác, linh cảm của cô là chính xác. Sau khi điện thoại di động của Minh Ngôn Hạo bị mất, anh ta đã bí mật huy động không biết bao nhiêu người tìm kiếm cô, nhưng thật không ngờ rằng cô lại sẽ trốn trong nhà Giai Tử Trạch.

Minh Ngôn Hạo và Giai Tử Trạch là bạn bè, vì vậy Minh Ngôn Hạo mới không chú ý đến nhà của Giai Tử Trạch. Một lúc lâu sau, Minh Ngôn Hạo nói xong, người dẫn chương trình mời người tiếp theo lên phát biểu.

Giai Tử Trạch vẫy tay với Minh Ngôn Hạo đang đi xuống, Minh Ngôn Hạo và một nhóm vệ sĩ lớn đang di chuyển đến đây.

Đột nhiên, cô cảm thấy một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào cô. Ngẩng đầu nhìn lên, chính là ánh mắt của Minh Ngôn Hạo.

“Chết tiệt!” Như Ý chửi thầm trong lòng, rồi nói với Giai Tử Trạch: “Bụng tôi đột nhiên thấy khó chịu, tôi đi nhà vệ sinh một lát.” Nói xong, cô vội vã rời đi.

Bóng dáng cô vừa biến mất khỏi đám đông thì Minh Ngôn Hạo cũng đến.

“Mấy người lui ra đi.” Minh Ngôn Hạo nói với hơn chục vệ sĩ xung quanh.

Sau khi mấy vệ sĩ đó lui ra, Giai Tử Trạch đấm vào vai Minh Ngôn Hạo, cười nói: “Được rồi, mấy năm rồi không gặp, cậu càng ngày càng nổi tiếng đấy.”

Minh Ngôn Hạo sững người nhìn về hướng Như Ý vừa rời đi, rồi cười nhạt: “Thật sao? Không phải cậu cũng giống như vậy à? Cuộc sống ở Paris vẫn ổn chứ.”

Minh Ngôn Hạo hiếm khi cười. Anh ta luôn rất lạnh lùng. Mặc dù anh ta đối xử tốt với mọi người, nhưng luôn mang đến cho mọi người cảm giác xa cách ngàn dặm. Chỉ trước một người như Giai Tử Trạch, anh ta mới có thể nở một nụ cười đơn giản, nhưng cũng không chứa đựng bao nhiêu tình cảm.

Anh ta vẫn luôn lạnh lùng như vậy.

Giai Tử Trạch dường như đã quen với tính cách này của anh ta từ lâu, có thể khiến anh ta hỏi anh cuộc sống thế nào đã là vô cùng tuyệt vời rồi. Vì vậy, Giai Tử Trạch cũng không nghĩ gì cả. Anh ta quay người lại, dựa vào ban công, nhìn cảnh đêm ở phía xa, cười nói: “Nói Paris là một thành phố xinh đẹp thật không sai, nhưng đây mới là nhà của tôi. Paris có đẹp hơn nữa cùng không thể sánh bằng bến cảng trong tim tôi. ”

Minh Ngôn Hạo kỳ quái liếc nhìn anh ta nói: “Năm năm không gặp, cậu không biến thành người nào khác mà lại trở thành người miệng lưỡi trơn tru thế này à.”

“Thật sao?” Giai Tử Trạch nhún vai nói: “Sao cậu và cô ấy đều nói như thế nhỉ.”

“Cô ấy?”

“Ồ!” Giai Tử Trạch vỗ đầu và nói: “Vừa nãy tôi định giới thiệu một người bạn với cậu, nhưng bụng cô ấy không thoải mái nên cô ấy đã đi vào nhà vệ sinh. Cậu đã bỏ lỡ cơ hội gặp một cô nàng xinh đẹp rồi.”

“Có phải là người phụ nữ đứng bên cạnh cậu vừa nãy không?”

Giai Tử Trạch gật đầu nói: “Cậu có thấy cô ấy không?”

Tâm trí của Minh Ngôn Hạo lại xuất hiện khuôn mặt Như Ý khi cô vừa đối mặt với anh ta, nét mặt hoảng loạn đó thực sự quá giống với người phụ nữ hai ngày trước.

“Sao thế? Cậu đang nghĩ gì vậy?” Giai Tử Trạch hỏi.

Minh Ngôn Hạo lúc này mới nhận ra rằng anh ta đã bị phân tâm, sau đó nói: “Không sao đâu, chỉ là hơi mong chờ được quen biết cô ấy. Có lẽ sẽ có một hồi ức thật đẹp.”

“Tiếp theo, tôi xin mời Giai Tử Trạch, đại diện nhà họ Giai … lên phát biểu.” Giọng nói của người dẫn chương trình lại vang lên.

Giai Tử Trạch nhún vai, mỉm cười bất lực với Minh Ngôn Hạo nói: “Đến tôi lên phát biểu rồi, đợi một lát nữa quay lại tôi sẽ giới thiệu hồi ức tốt đẹp của cậu cho cậu.”

Minh Ngôn Hạo gật đầu nói: “Đi đi, phát biểu cẩn thận.”

Giai Tử Trạch hiểu ý, bước lên bục giảng, mà Minh Ngôn Hạo lại say sưa nhìn về hướng Như Ý vừa rời đi.

Như Ý không chỉ không hoảng sợ, mà cô còn lang thang trong đám đông rất nhàn nhã, chậm chạp bước lên lầu.

Chẳng mấy chốc, cô đi theo cầu thang lên đỉnh tòa nhà.

Tầng mái rất rộng rãi. Chỉ có vài ba cặp đôi được gọi là “tình nhân” của tình nhân đang trốn ở những nơi không có ánh sáng, luôn phát ra những tiếng động không phù hợp với trẻ em, không biết là đang làm gì.

Như Ý đứng bên hàng rào, quan sát phong cảnh xung quanh biệt thự.

Toàn bộ biệt thự được bao quanh bởi vệ sĩ. Phía trước biệt thự có rất nhiều xe hơi sang trọng. Mà bên hông trái là một bể bơi lớn. Nhiều cậu ấm cô chiêu giàu đó xinh đẹp đang vây quanh uống rượu. Có không ít người đàn ông ánh mắt sắc bén đã nhìn thấy Như Ý thò đầu ra từ đỉnh tòa nhà, huýt sáo với cô.

Như Ý mới không thèm để ý đến những anh chàng này. Cô vẫn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể rời khỏi biệt thự. Thật không thể tưởng tượng được rằng người mà Giai Tử Trạch muốn giới thiệu với người đã va chạm với mình ngày hôm đó lại là cùng một người, thật sự là quá trùng hợp…

Điều này còn chưa là gì, quan trọng nhất là Minh Ngôn Hạo lại vẫn là người đại diện cho nhà họ Minh. Địa vị của nhà họ Minh ở Hong Kong rất lớn. Vốn còn cho rằng với sự giúp đỡ của anh ta, bản thân có thể tìm ra manh mối nhanh hơn. Hiện tại, hừ! Minh Ngôn Hạo không chỉ không thể giúp cô mà còn làm khó cô. Mặc dù khả năng của cô lợi hại nhưng một người rất khó chống lại kẻ định mạnh. Cô cũng không có lựa chọn nào khác. Cô chỉ có thể hy vọng rằng Minh Ngôn Hạo sẽ không quá hẹp hòi.

Sau khi Giai Tử Trạch phát biểu xong, cô đã quay lại với anh ta. Biệt thự lớn như vậy, cô không tin Minh Ngôn Hạo sẽ lại trùng hợp như vậy đụng phải cô.

Tuy nhiên, những điều lo sợ xảy ra nhất lại thường xảy ra, giống như bây giờ …

“Cô nhìn lâu như vậy rồi, không phải là định nhảy từ đây xuống chứ. Nếu cô đã được đào tạo chuyên nghiệp, đoán chừng cô vẫn có thể xoay ba trăm sáu mươi độ rồi rơi xuống mà không bắn ra giọt nước nào.”

Một giọng nói phát ra từ phía sau Như Ý. Tại sao âm thanh lại quen thuộc đến vậy?

Như Ý nhanh chóng quay đầu lại và nhìn, chỉ thấy một khuôn mặt đẹp trai dừng lại trước mặt mình chưa đầy ba mươi centimet, môi cô gần như hôn anh ta…

Giống như khi họ ở trong công viên lần trước, hai người cũng nhìn nhau ở khoảng cách rất gần như thế này, Như Ý thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nam tính của Minh Ngôn Hạo.

Vào lúc Như Ý đang mất hồn, miệng của Minh Ngôn Hạo hơi cong lên, cười chế giễu nhìn Như Ý.

Mặt Như Ý đỏ bừng, cô đột nhiên quay đầu đi, không dám nhìn Minh Ngôn Hạo, làn gió thổi rì rào như có thể làm tâm trạng của cô bình phục hơn.

Minh Ngôn Hạo cũng không làm khó cô. Anh ta dựa lưng vào hàng rào, thản nhiên uống ly rượu vang đỏ, hỏi: “Thế nào? Cô không định giải thích một chút à?”

Như Ý nhìn lên bầu trời đêm ở phía xa, trong lòng đã suy nghĩ đến hàng ngàn cách để trốn thoát, nhưng khi nhìn thấy hành động của Minh Ngôn Hạo, cô không còn suy nghĩ gì đó nữa.

Anh dường như không coi cô ra gì, hoặc căn bản không bận tâm đến hành động của cô.

Lúc này, cuối cùng cô cũng cảm thấy rằng những hành động của Minh Ngôn Hạo dường như ngẫu nhiên, nhưng mọi hành động, mọi ánh nhìn và sự chú ý của anh ta đều đổ dồn lên người cô. Chỉ cần cô làm bất kỳ hành động nào, có lẽ anh ta sẽ không hề do dự ra tay.

Cuối cùng cô cũng hiểu rằng vụ va chạm lần đó không phải là ngẫu nhiên, thân thủ của Minh Ngôn Hạo tốt hơn cô, nên mới như thế …

“Sao nào? Nghĩ ra rồi à.” Minh Ngôn Hạo đặt chiếc cốc trên tay lên hàng rào, quay người từ từ tiến về phía cô.

Như Ý lùi một bước đề phòng, thận trọng nhìn chằm chằm Minh Ngôn Hạo nói: “Tôi không biết anh đang nói gì?”

Minh Ngôn Hạo cười khinh bỉ: “Tôi muốn làm gì? Lẽ nào cô không định trả lại đồ của tôi à? Cô có biết cô khiến tôi phải tìm kiếm cô bao lâu không?”

Trong lòng Như Ý vô cùng hoảng loạn, nhưng ngoài mặt cô vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Anh tìm tôi làm gì, tôi cũng không nợ tiền anh …” Nói xong, cô lặng lẽ lùi lại phía sau, cố gắng tránh xa Minh Ngôn Hạo.

Ai mà ngờ được Minh Ngôn Hạo đã sớm nhìn thấu dự định của cô, bước lên trước một bước, cánh tay mạnh mẽ của anh ta vươn ra sau lưng cô giữ chặt eo nhỏ của cô, và kéo cơ thể cô áp sát vào anh ta.

“Anh đang làm gì vậy? Nhanh thả tôi ra.” Như Ý không thể bình tĩnh được nữa, khuôn mặt đỏ bừng vật lộn nói.

“Đừng động đậy.” Ánh mắt của Minh Ngôn Hạo lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn. Anh ta bắt lấy cổ tay đang giằng co của cô, thái độ cương quyết mạnh mẽ nói: “Nếu cô muốn mặc quần áo như thế này mà bơi lội thì cứ tiếp tục tử động. Tôi không ngại ném cô từ đây xuống đâu. ”

“Anh … không phải là đàn ông!” Như Ý nghe xong quả nhiên không dám cử động loạn xạ nữa, nhưng mệng cô không ngừng mắng chửi.

Cô thực sự không chắc chắn rằng cô có thể đối phó với Minh Ngôn Hạo, vì vậy mới ngoan ngoãn nghe lời anh ta như vậy. Không biết tại sao, Minh Ngôn Hạo luôn mang đến cho cô loại cảm giác như đã từng chung sống cùng với nhau rồi.

Nhưng cô không thể chắc chắn về loại cảm giác như có như không đó…

“Nếu cô không hợp tác với tôi, tôi sẽ để cô kiểm chứng một chút xem tôi có phải là đàn ông hay không!”

Như Ý nghe thấy vậy thì đỏ bừng hai tai, phỉ nhổ: “Khốn nạn!”

Hành vi thô bạo của Minh Ngôn Hạo khiến đôi tình nhân đang anh anh em em ở gần đó giật mình, liếc mắt nhìn qua.

“Nhìn gì mà nhìn, nếu không muốn chết thì cút đi hết cho tôi.” Minh Ngôn Hạo hét lên với người đó mà không hề suy nghĩ.

“Anh cho rằng anh là ai, bảo tôi cút thì tôi phải cút …” Một anh chàng quần áo là lượt bước ra, chỉ vào Minh Ngôn Hạo mắng chửi.

Nhưng anh ta vừa nói xong, Minh Ngôn Hạo đã bất ngờ đá bay anh ta, bởi vì cú đá của Minh Ngôn Hạo rất mạnh nên sau khi cơ thể anh ta đụng vào lan can cũng không dừng lại, hơn nữa còn tiếp tục bay ra, nặng nề rơi trên bãi cỏ trong khu vườn phía sau biệt thự, không chết thì cũng tàn tật.

“Á …” Người phụ nữ đi cùng anh chàng quần áo là lượt kia nào đã nhìn thấy một tư thế như thế, hét lên, áo quần không chỉnh tề chạy xuống lầu. Những cặp tình nhân còn lại nhìn thấy Minh Ngôn Hạo rất bạo lực cũng không dám ở lại, chỉ sợ người tiếp theo sẽ là chính mình.

“Cuối cùng cũng đã thanh tịnh rồi, chỉ còn lại hai chúng ta. Có lẽ chúng ta có thể vui vẻ nói chuyện rồi.” Minh Ngôn Hạo lại quay đầu lại nhìn Như Ý, ánh mắt cười như không cười ấy nhìn thẳng vào cô.

“Anh thật biến thái, bạo lực, ngông cuồng.” Như Ý nói to: “Tôi rốt cuộc đã làm gì sai, mà anh lại đối xử với tôi như vậy?”

Nếu đã không thể trốn thoát, Như Ý cứ giả vờ hồ đồ vậy. Ôi trời, hiện giờ cô chỉ hận không để cắn chết tên khốn nạn trước mặt mình.

Minh Ngôn Hạo nghe những lời đó, đôi đồng tử đen láy nhìn cô, rất lâu sau anh ta mới hít một hơi thật sâu và nói: “Hoặc có lẽ tôi đã hiểu sai. Có lẽ cô thích trò chuyện trong phòng hơn, bầu không khí ở đó có thể khiến cô càng thêm hưởng thụ.” Vừa nói lòng bàn tay rộng của anh ta vừa dạo quanh cơ thể của Như Ý.

Mặt Như Ý đỏ như chảy máu. Cô đến Hong Kong đã lâu như vậy mà chưa từng bị người ta cợt nhả như thế này. Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ánh mắt hung hăng như sắp ăn thịt người nhìn chằm chằm Minh Ngôn Hạo. Nhưng tình hình này không kéo dài được bao lâu thì đã bị Minh Ngôn Hạo phá vỡ.

Bởi vì bàn tay của anh đã trượt xuống đến bờ mông vểnh lên xinh đẹp của cô!

Cô sững sờ, ngay cả Minh Ngôn Hạo cũng sững sờ một lát.

Hai người họ dường như không ngờ đến việc sẽ xuất hiện một tình huống như vậy.

Quan tâm anh ta ba bảy hai mốt cái gì, Như Ý ngay lập tức nâng chân lên, nhấc gối huých vào một phần quan trọng của Minh Ngôn Hạo.

Đây là một sát chiêu khi đối phó với đàn ông, chặn đứt đường sinh sản!!!

Minh Ngôn Hạo dường như đã sớm dự đoán được Như Ý sẽ ra tay, nhưng anh không ngờ động tác của Như Ý lại nhanh như vậy. Có vẻ như đã được đào tạo chuyên nghiệp. Nếu anh ta còn giữ chặt Như Ý không buông tay, vậy thì cả đời này anh ta sẽ chỉ có thể biến thành một thái giám …

Không kịp phản kích, Minh Ngôn Hạo thậm chí không hề nghĩ gì mà buông Như Ý ra, lùi lại một bước, mà đầu gối của Như Ý cũng chỉ có thể chạm vào không trung.

Như Ý đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức cho rằng một cú lên gối này có thể đánh trúng Minh Ngôn Hạo. Cô căn bản chưa bao giờ nghĩ đến việc đánh trúng Minh Ngôn Hạo, chỉ để thoát khỏi sự kiểm soát của Minh Ngôn Hạo, tự cho mình một cơ hội hít thở.

Cô quay người lại định chạy đi, nhưng đột nhiên lại phát hiện vùng eo bị một cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ vòng qua giữ chặt lấy. Giây tiếp theo, cơ thể cô đã bị ném lên không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.