Hạnh phúc đôi khi luôn ngắn ngủi, vì quá nhiều sự thật bày ra trước mặt.
Như Ý và Thác Bạt Liệt có thể tạm thời quên đi tất cả những điều không vui, tất cả áp lực và mọi chuyện cần thiết, nhưng có một số người lại tận dụng cơ hội này để làm những điều khiến cho người khác đau khổ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Vệ Quốc Công vẫn không thể tin tưởng, Hoàng thượng rốt cuộc đang làm gì vậy? Tại sao lại muốn thả Trác lão tướng quân nhanh như vậy?
Thái hậu biết rằng Vệ Quốc Công không giữ được bình tĩnh, tuy nhiên chính bản thân bà cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Ta cũng mới biết chuyện, nhưng bây giờ cách duy nhất chính phải giết chết Trác lão tướng quân!” Thái hậu nghĩ đến cách này cũng không tệ, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Nào biết, Vệ Quốc Công dường như không có nửa điểm khen ngợi, cũng không dám buông lỏng, ngược lại càng thêm lo lắng: “Lòng dạ đàn bà, ngươi biết cái gì? Nếu Trác lão tướng quân chết rồi, có lẽ mọi chuyện lại càng thêm rắc rối!” Vệ Quốc Công giận dữ mắng Thái hậu, trước mặt ông ta chỉ là một nữ nhân ỷ lại vào mình, chứ không phải người phụ nữ cao cao tại thượng, mẫu thân đẻ của Hoàng thượng.
Thái hậu cười cười, mặc dù có chút đắng chát, nhưng cũng biết bây giờ chuyện này mới là quan trọng nhất, nào dám so đo nhiều như vậy.
“Vì sao không thể? Động thủ như vậy cũng không đụng gì đến chúng ta, huống hồ nếu có nghi ngờ cũng sẽ là Hoàng Thượng, hoàng nhi của ta, cũng không phải là ông, ông phải biết dù sao ông cũng rất mong người Trác phủ làm phản.” Thái hậu không hiểu, Vệ Quốc Công này hoàn toàn khác với ngày thường, suy nghĩ quá nhiều, cũng không biết là suy nghĩ điều gì, như vậy làm sao có thể làm được việc lớn?
Vệ Quốc Công cười lạnh: “Dù sao thì chuyện này bà cũng không cần biết nhiều, trước tiên hãy chặn lại sau đó nói tiếp, những cái khác để ta xử lý, bà không cần phải làm những việc này, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, nếu không thì không được động vào Trác lão tướng quân này!” Vệ Quốc Công hừ lạnh sau đó dặn dò.
“Ông nói rõ đi, nếu không tôi sẽ không làm!” Đối với việc Vệ Quốc Công không tin tưởng mình, trong lòng bà ta có chút khó chịu, rất tức giận nói, hoàn toàn mặc kệ sắc mặt lúc này của Vệ Quốc Công.
“Bà… haizz…” Vệ Quốc Công thấy dáng vẻ Thái hậu như vậy, rất bất đắc dĩ, cuồi cũng không có cách nào mới nói: “Chúng ta không có cách nào nói chuyện cùng Thần thú kia, nhưng ông ta có thể, mặc dù ông ta không phát ra được âm thanh nào, nhưng âm thanh ông ta phát ra lại giống với Thần thú. Vì vậy, nếu như ông ta chết, chúng ta sẽ không có cách nào trao đổi với Thần thú, bà hiểu chưa?”
Vệ Quốc Công nói xong điều này, nhìn sắc mặt Thái hậu như đã hiểu rõ, lúc này mới thả lỏng, trong lòng cũng rất tán thưởng nữ nhân của mình thông minh, ông ta không thích nữ nhân ngu dốt, loại nữ nhân chỉ giúp cho mình làm ấm giường, hoàn toàn không thể trợ giúp một chút nào, đây cũng là lý do mà lúc trước ông ta lại coi trọng Thái hậu như vậy.
“Được rồi, ta sẽ lập tức phái người đi chặn đứng Trác lão tướng quân, những chuyện khác bà hãy đến chỗ Thác Bạt Liệt thăm dò, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà đột nhiên Thác Bạt Liệt muốn thả Trác lão tướng quân, ta cũng sẽ đem dừng thăm dò Thác Bạt Liệt, như vậy cũng không khiến Thác Bạt Liệt nghi ngờ. Đoán chừng Thác Bạt Liệt còn tưởng rằng Trác Lỗi làm, chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến là được.” Vệ Quốc Công nghĩ đến điểm này, trên mặt lộ ra sự vui mừng, có một loại mưu kế được thỏa mãn.
Nhìn thấy Vệ Quốc Công vậy, Thái hậu nghe được sự phân tích của ông ta, trong lòng có chút sợ hãi, đây mới là bộ mặt thật của ông ta, nhưng thông minh cũng không phải là giả.
Vệ Quốc Công này tự nhận là lúc trước theo dõi Như Ý là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau, bây giờ lại bị người ta diễn tiết mục bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau.
Khi người bí ẩn đi vào gian phòng của Trác Lỗi, Trác Lỗi đang lên kế hoạch, Hàn nhìn thấy một người đột nhiên xuất hiện, toàn thân đều cảnh giác, ánh mắt luôn chuẩn bị so chiêu.
Tuy nhiên, người bí ẩn lại lộ ra vẻ mặt thờ ơ với Trác Lỗi.
“Trác Lỗi tiểu tử, ngươi đối đãi với thúc thúc ta như vậy sao?” Từ sau khi người bí ẩn nói chuyện với Như Ý, có lẽ đã trút được sự tích tụ nhiều năm của bản thân, giờ phút này tính tình đã thoải mái hơn rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên người bí ẩn nói chuyện ngượng ngập như vậy, đầu tiên Trách Lỗi cảm thấy sững sờ, sau đó lập tức cười nói: “Thúc thúc đã tới, đương nhiên là phải đến từ cửa chính mới phải, Hàn, đi chuẩn bị đồ vật đi.” Nói xong mời, để người bí ẩn ngồi ghế trên.
Người bí ẩn cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống.
Trác Lỗi ngồi phía dưới người bỉ ấn, sau đó ôn hòa hỏi: “Thúc thúc? Ha ha, không biết hôm nay đến có chuyện gì?”
Người bí ẩn không nói lời nào, mà ngẩng đầu nhìn về bốn phía nói: “Hãy để cho người bên trên đi ra ngoài, tính tình ta lạnh nhạt, không thích nói chuyện nhiều người như vậy!” Người bí ẩn nhướn mày, giống như nói một cách tùy ý.
Tuy nhiên Trác Lỗi mặc dù biết người bí ẩn cao thâm khó dò, nhưng chỉ một chút mà tra được nhiều người như vậy đang ở đây, mà lại chỉ là một cái liếc mắt, khiến cho hắn cảm thấy có chút khó tin: “Tất cả các ngươi đi xuống đi.” Trác Lỗi biết rằng thủ hạ lo lắng cho mình cho nên mới không muốn rời đi. Nhưng hắn rất ít khi biểu hiện là mình biết võ công, cho nên những người này mới lo lắng như vậy.
Những người kia nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Trác Lỗi, đoán có lẽ không có việc gì, lúc này mới lập tức rời đi.
Trác Lỗi nhìn tất cả mọi người rời đi, lúc này mới quay người hướng người bí ẩn nói: “Tiền bối không biết còn có yêu cầu gì không?” Trác Lỗi chỉ sợ có một số người lo giữ thể diện, nói chuyện một hồi lâu, cũng không biết lúc nào mới có thể nói xong.
Nhưng dù sao người bí ẩn cũng không phải loại người đó, lập tức nhìn Trác Lỗi, ánh mắt sắc bén nói: “Hôm nay ta tới là vì đáp ứng yêu cầu của nha đầu Như Ý, cho nên lời ta nói đại khái là truyền đạt lại ý tứ của nàng, nếu như ngươi có điều gì không hiểu, không cần hỏi ta, đến lúc đó đến hỏi Như Ý, nhưng ta đề nghị ngươi, những gì ta nói ngươi nên làm, nếu không đến lúc đó nếu như hối hận cũng không phải do lỗi của ta!” Người bí ẩn sợ Trác Lỗi không tin mình, vì vậy đặt lời cảnh cáo lên nói trước.
Trác Lỗi thấy người bí ẩn không giống như đang nói đùa, hơn nữa trong thư Như Ý đã nhắc đến người bí ẩn này, cho nên cũng coi như là tin đối phương, hắn nghiêm túc gật đầu.
“Lần trước Như Ý có nói với ngươi về chuyện quyển sách kia, bây giờ nàng cần để lộ đồ vật kia, khả năng tạm thời sẽ không đi ra ngoài, cho nên dặn ngươi hãy thận trong, không nên hành động một cách vội vàng, mặt khác nàng giống như muốn cầu tình với Hoàng Thượng để thả Trác lão tướng quân ra, nhưng bởi vì tình huống của Trác lão rất đặc biệt, Như Ý muốn đem hắn đến chỗ của ta, nhưng bây giờ chắc chắn Vệ Quốc Công muốn hạ độc thủ với Trác lão tướng quân, cho ngươi phái người đi ngăn cản, cần phải đem người an toàn đến hoàng cung, nhớ kỹ là hoàng cung, không phải Trác phủ của các ngươi, về phần nguyên nhân, nàng sẽ nói cho cách ngươi biết!” Người bí ẩn nói một hơi biểu đạt lại những điều mình muốn nói cho Trác Lỗi, đây cũng là ông ta đã hoàn thành được một việc, đã đồng ý với Như Ý, vì vậy phải làm tốt việc này.
Đương nhiên là có nghi ngờ, nhưng Trác Lỗi cảm thấy cũng không nhiều, hơn nữa là người bí ẩn, hắn gật đầu hiểu rõ.
“Đa tạ tiền bối!” Trác Lỗi cúi đầu, cảm tạ sự giúp đỡ của người bí ẩn.
Người bí ẩn cũng không ở lại, bàn giao lại vài câu, để Trác Lỗi cẩn thận càng sớm càng tốt, sau đó lập tức rời Trác phủ. . Xin hãy đọc truyện tại ( T RÙMtruyện.C OM )
“Chủ tử!” Hàn từ bên ngoài khi trở về, người bí ẩn đã rời đi.
“Người kia nói, chủ tử tin không?” Hàn vẫn còn có chút lo lắng, hỏi Trác Lỗi.
Trác Lỗi cười bình tĩnh: “Yên tâm, ông ta sẽ không gạt ta, cũng không cần thiết gạt ta, muốn gạt thì lúc trước cũng sẽ không giúp ta! Ngươi bố trí đi, sau đó liền xuất phát, phía bên phụ thân chắc chắn đã ra khỏi cửa quan và đang trên đường trở về!” Trác Lỗi nhướng mày, đây mới là điều hắn lo lắng, hắn biết Như Ý nói vấn đề này là đúng, mặc dù không biết Như Ý dùng điều kiện gì trao đổi để Thác Bạt Liệt dù mạo hiểm cũng muốn thả cha mình ra, nhưng bây giờ quan trọng nhất chính là phải bảo vệ an toàn cho phụ thân!
“Vâng, thuộc hạ sẽ phái người đi theo thuộc hạ ra ngoài bảo hộ Trác lão tướng quân!” Hàn nói xong liền muốn rời khỏi.
Tuy nhiên Trác Lỗi gọi Hàn trở lại: “Chờ một chút, chuẩn bị xong gọi ta, lần này ta đi!” Trác Lỗi cảm thấy bâu giờ chính là thời điểm ra tay rồi, huống hồ hắn cảm thấy công phu của mình rốt cuộc che giấu để làm gì, chính là để đến thời khắc mấu chốt dùng đến.
Hàn nghe thấy Trác Lỗi muốn đi, có chút bận tâm: “Chủ tử, đây là đi cứu người, mặc dù ngài muốn cứu người, nhưng là rất nguy hiểm, ngài ở đây đợi tin tức của thuộc hạ là được rồi!” Hàn muốn kéo Trác Lỗi lại, không muốn hắn đi…
Trác Lỗi dường như biết Hàn bận tâm, công thêm lời hắn nói, đại khái cũng hiểu được, cười cười, đập tay vào vai Hàn: “Ngươi là lo ta không có võ công, chẳng những không cứu được người, có khi còn gây thêm phiền phức đúng không?” Trác Lỗi phỏng đoán đây điều Hàn đang lo lắng.
Hàn bỗng chốc quỳ trên mặt đất: “Thuộc hạ không dám!” Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng ý tứ lại rõ ràng cực kỳ.
Trác Lỗi đỡ Hàn dậy, lập tức đánh một chưởng qua.
Hàn dùng tay đỡ theo bản năng, nhưng không ngờ vẫn bị đánh lui, hơn nữa Hàn lại dùng hai tay, mà Trác Lỗi chỉ là một tay, điều này khiến Hàn giật nảy cả mình.
“Thế nào? Bây giờ còn lo lắng không? Hàn, thứ lỗi cho việc che giấu võ công của ta, nếu như lúc trước ngươi biết ta có võ công, chỉ sợ lại càng rắc rối hơn!” Trác Lỗi có vẻ hơi áy náy.
Mặc dù Hàn kinh ngạc, nhưng đối với chuyện Trác Lỗi biết võ công, chẳng những hắn không bất mãn, ngược lại còn có chút cao hứng, dù sao như vậy hắn cũng không cần lo lắng đến sự an toàn của Trác Lỗi.
“Chủ tử, không ngờ công phu của chủ tử lại cao minh như vậy, Hàn bái phục chịu thua!” Mặc dù chỉ là một chiêu đơn giản, nhưng lực lại không nhẹ, trên mặt Hàn lộ ra ý cười.
Trác Lỗi vỗ vỗ vai Hàn, cười cười: “Đi chuẩn bị đi, lần này chúng ta chỉ là đi hộ tống, không phải mang đi người, biết không?”
Hàn gật gật đầu, lúc này mới lập tức rời đi chuẩn bị.
Trác Lỗi nhìn bóng đêm đang sắp tới gần, nghĩ hi vọng càng ngày càng gần hơn, trong lòng hắn có một loại kích động không thể giải thích được, Như Ý, sau này nàng sẽ lựa chọn thế nào? Là rời đi, hay là ở bên Thác Bạt Liệt, Thác Bạt Liệt sẽ để cho nàng đi sao? Hoặc sẽ bỏ qua cho người Trác phủ chúng ta sao? Trác Lỗi biết bây giờ chỉ là vấn đề, nhưng cũng biết vấn đề này hiện tại không có đáp án. Thở dài, Trác Lỗi không nghĩ nhiều nữa, thuận theo tự nhiên đi, đây là câu nói hay nhất mà Như Ý dạy cho hắn, nghĩ đến Như Ý, trái tim Trác Lỗi cảm thấy ấm áp, nha đầu này luôn khiến cho mình cảm thấy ngạc nhiên quá nhiều.
“Chủ tử, phía trước dường như có đánh nhau!” Ngay khi Trác Lỗi mang theo thủ hạ đuổi tới biên cảnh, vậy mà lại thấy âm thanh đánh nhau trên đường.
Trác Lỗi nhíu mày, nhìn về phía thủ hạ: “Mọi người che mặt, nếu như là người chúng ta muốn cứu, ta sẽ ra hiệu, các ngươi liền lên trước, nếu như không phải, các ngươi không cần quan tâm gì hết, rõ chưa?”
“Đã rõ!” Đám người trả lời.
“Giá!” Nói xong Trác Lỗi đạp một cái, ngựa liền hướng phía trước đi đến.
Những người khác nhìn thấy chủ tử của mình cưỡi ngựa lao nhanh, cũng không do dự nữa, lập tức đi theo phía sau.
Trác Lỗi không biết hình dung như thế nào về tâm trạng của mình khi đó, trái tim giống như một con bướm muốn phá kén, mang theo một giấc mơ tươi đẹp, nhưng lại phải nhận đau khổ vô cùng.
Nhìn thấy ánh mắt mờ tịt của phụ thân mình như vậy, còn có những vết thương trên người ông, từng vết lại từng vết, hắn không ngờ phụ thân mình lại chịu sự đau khổ lớn như vậy.