Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 116: Chương 116




Lý Liên Khang nghĩ: “Hoàng hậu vốn cũng có tình cảm với hoàng thượng! Nếu hoàng hậu biết hoàng thượng sống lại, có lẽ rất vui! Nhất định phải nhanh chóng tìm thấy hoàng hậu, nói với người tin tức tốt này!”

Trong lòng Lý Liên Khang tự hỏi Như Ý rốt cuộc sẽ ở đâu.

Hoàng cung nói lớn không lớn, nhưng cũng không nhỏ.

Nếu muốn tìm một người, cũng khó như tìm kim trong đống cỏ khô.

Như Ý vào cung chưa lâu, ngoài Trác Thanh Di cũng không có tỷ muội hay bạn bè, bình thường cũng chỉ ra vào Thanh Nhã Các và tẩm cung thái hậu….

Nhưng chuyện hoàng thượng băng hà, thái hậu vẫn chưa biết, trong lòng Như Ý khó chịu, có lẽ sẽ không đi đến chỗ thái hậu…

Hoàng hậu rốt cuộc đã đi đâu?

Lý Liên Khang quả thực không tìm được Như Ý, trong lòng nghĩ trước tiên về phục mệnh hoàng thượng, ngộ nhỡ hoàng thượng thật sự nổi giận sau đó hạ lệnh đem quân tiến vào Trác Vương Phủ!

Lý Liên Khang luôn cảm thấy hoàng thượng bây giờ, cả người toát ra sự âm u và độc đoán.

Trước đây chỉ là tính tình nóng nảy, lòng dạ thâm sâu một chút….

Bây giờ, dường như ngay cả trái tim cũng rơi tảng băng…

Ngay cả trong ánh mắt cũng phát ra hàn khí…

Biến thành một người không có chút tình cảm nào.

“May mắn, vẫn còn có hoàng hậu bên cạnh ngài ấy, như vậy trong lòng hoàng thượng sẽ ấm áp hơn một chút! Hi vọng hoàng hậu có thể thay đổi hoàng thượng, mang đến cho ngài ấy niềm vui và tình người…”

Lý Liên Khang ở bên cạnh hoàng thượng từ nhỏ đến lúc trưởng thành, trong lòng đương nhiên rất trung thành.

Hắn không dám tưởng tượng, nếu như hoàng thượng không có hoàng hậu sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào…

Khi Lý Liên Khang đi qua một hành lang, hắn thấy Như Ý đang đi đến….

“Hoàng hậu nương nương!”

Hắn nhanh chóng gọi Như Ý. Đúng lúc ở Thanh Nhã Các không gặp được Như Ý, lúc này đúng lúc chạm mặt.

“Lý tổng quản.”

Như Ý nhẹ nhàng chào hỏi.

Cô đã ở trong đền rất lâu, nhưng nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc là ai đã giết chết Mộc Lang!

Lý Liên Khang rất vui nói: “Hoàng hậu nương nương, cuối cùng cũng thấy người! Hoàng thượng đang đợi gặp người, lão nô đang rất vội!”

Như Ý nói: “Hoàng thượng? Lẽ nào thi thể của chàng có vấn đề gì sao?”

Lý Liên Khang nói: “Không…không! Thi thể của hoàng thượng, ôi, hoàng thượng không có thi thể!”

Như Ý kinh ngạc nói: “Thi thể của hoàng thượng không có? Lẽ nào có người đã cướp mất thi thể?”

Lý Liên Khang nói: “Không! Không! Không phải như vậy! Hoàng hậu nương nương, người xem cái miệng ngu ngốc của lão nô!”

Như Ý nói: “Ông đừng khẩn trương, từ từ nói! Nói cho rõ ràng!”

“Hoàng thượng….ngài ấy đã sống lại!” Lý Liên Khang đi thẳng vào vấn đề, nói một cách trực tiếp!

Như Ý sững người, lại im lặng không nói nên lời.

Lý Liên Khang nhấn mạnh lại một lần nữa nói: “Hoàng hậu nương nương! Hoàng thượng ngài ấy đã sống lại!”

Như Ý nói: “Lý tổng quản, cái này không vui đâu!”

Lý Liên Khang vội vàng nói: “Hoàng hậu nương nương! Hoàng thượng thực sự đã sống lại! Hơn nữa, tất cả các vết thương trên người ngài ấy đều đã được chữa khỏi! Lão nô cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hoàng thượng thực sự đã sống lại! Bây giờ ngài ấy đang ở tẩm cung đợi người!”

Lúc này Như Ý mới có chút tin, hỏi: “Lý tổng quản, ông nói thật chứ? Hoàng thượng, thật sự đã sống lại sao?”

Lý Liên Khang gật đầu rất mạnh!

“Lý tổng quản, ông nói hoàng thượng đang ở đâu?”

“Tẩm cung!”

“Ta lập tức đi.”

Như Ý đang chuẩn bị đi, đột nhiên dừng lại: “Lý tổng quản! ông về bẩm báo với hoàng thượng trước, ta quay về Thanh Nhã Các thay y phục sau đó sẽ lập tức đến!”

“Hoàng hậu nương nương nhất định phải quay lại nhanh một chút! Sự kiên nhẫn của hoàng thượng không tốt lắm!” Lý Liên Khang quay về phục mệnh.

“Hừ! Chàng ấy vẫn luôn thiếu kiên nhẫn. Để chàng ấy đợi một chút đi. Cứ để chàng ấy thẹn quá hóa giận đi.”

Miệng Như Ý nói như vậy, nhưng trong lòng dường như rất hạnh phúc, cô có thể để Bạo Quân đợi, nhưng bản thân cô lại không thể đợi được!

Bạo Quân lại không chết?

Chàng ấy vậy mà lại sống lại?

Lẽ nào là ma công mà chàng ấy tu luyện xuất hiện chuyện kỳ lạ?

Lẽ nào….

Như Ý không biết tại sao lại xảy ra điều kỳ lạ như vậy, một đặc công chuyên nghiệp như cô cũng không có cách nào giải thích được, trọng sinh? Sống lại? Nếu như thật sự là như vậy, thì chắc chắc đây là một vấn đề không đơn giản!

Như Ý không muốn theo đuổi sự thật một cách cẩn thận.

Đối với cô mà nói, người sống lại là một món quà từ ông trời!

Còn về sống lại như thế nào, hỏi chàng ấy là được rồi!

Như Ý không mang nhiều y phục vào cung, nhưng Thanh Nhã Các lại có rất nhiều y phục của Trác Thanh Di, mà dáng người hai tỷ muội bọn họ cũng gần như nhau, Như Ý trắng hơn, gầy hơn, đẹp hơn Trác Thanh Di. Nhưng y phục của Trác Thanh Di, cô mặc lên trông rất đẹp.

Phụ nữ làm hài lòng chính họ. Như Ý vội vã quay lại Thanh Nhã Các…

Trên đường, cô đột nhiên nghe thấy hai người cung nữ đi ngang qua đang nói về một con mèo trắng.

“Con mèo trắng kia thật dễ thương!”

“Đúng vậy đúng vậy. Dung tỷ rất thích con mèo trắng kia!”

“Tôi chưa bao giờ thấy một con mèo nào dễ thương như vậy!”

Mèo trắng?

Lại là mèo trắng?

Như Ý cảnh giác cản hai cung nữ kia lại hỏi: “Con mèo trắng hai người nói ở đâu?”

Cung nữ không biết Như ý, thấy có người hỏi, trả lời một cách bình thường: “Chính là ở trong sân của Dung tỷ!!”

Như Ý hỏi: “Dung tỷ là ai?”

Cung nữ nói: “Dung tỷ là người ghi chép của phòng giặt y phục!”

Như Ý nói: “Người ghi chép có nghĩa là gì?”

Cung nữ nói: “Người ghi chép là tổng quản cao nhất phụ trách phòng giặt y phục, trong thứ bậc cung nữ là thứ bậc cao nhất! Cô là người của cung nào? Mới đến phải không? Tại sao lại không biết những điều cơ bản này?”

Như Ý hỏi: “Hai người vừa nói sân của Dung tỷ, ở đâu?”

Cung nữ chỉ về phía hàng cây bạch dương phía trước nói: “Xuyên qua nững cây bạch dương đằng kia, là có thể nhìn thấy, một cái sân có tường bao quanh màu trắng.

Một người cung nữ khác nói: “Cô hỏi những điều này làm gì?”

Như Ý nói: “Lúc nãy ta nghe hai người nói có một con mèo rất đáng yêu, ta là một người rất thích động vật, đặc biệt là mèo và chó, nên lúc này nghe thấy hai người nói có một con mèo trắng rất đáng yêu, ta rất một đi xem một chút!”

Hai cung nữ nghe cô nói như vậy, cảm thấy thân thiết hơn nhiều, cũng bỏ xuống sự cảnh giác và xa lạ.

Như Ý tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, trong cung có rất ít người nuôi sủng vật! Tại sao Dung tỷ lại có một con mèo trắng?”

Cung nữ khẽ nói: “Cô đừng có nói ra! Trong cung không cho phép nuôi sủng vật. Nhưng thường có một số con mèo con và chó con đi lạc vào trong cung, nên một số cung nữ già và cô đơn trong cung lén lút giữ chúng lại để nuôi, điều này dường như là một bí mật ở trong cung.”

Như Ý khẽ cười: “Hai người yên tâm, ta sẽ không nhàn rỗi để đi nói với mọi người, ta chỉ có chút tò mò mà thôi.”

Cung nữ nói: “Thật ra mấy ngày trước Dung tỷ có việc ra khỏi cung, sau khi quay lại thì mang theo một con mèo trắng rất đáng yêu, tỷ ấy nói là một con mèo đi lạc trong cung!”

Như Ý gật đầu nói: “Cảm ơn hai người nhiều, ta đi xem một chút, ta thích nhất là mèo con đó!”

“Vậy cô nhất định phải đi xem. Con mèo kia vô cùng vô cùng đáng yêu!” Cung nữ mỉm cười và nói lời tạm biệt với Như Ý.

Mèo trắng?

Trước khi Mộc Lang chết, không phải đã nói có một con mèo trắng sao?

Lúc đó Như Ý không quan tâm….

Chỉ là cảm thấy đây là ảo giác của ông ta trước khi chết, ăn nói linh tinh mà thôi.

Nhưng, ngoài chuyện con mèo trắng….

Thần trí của Mộc Lang dường như rất rõ ràng, với những chuyện đã xảy ra cũng nhớ một cách rất rõ ràng….

Như Ý có chút hoài nghi Mộc Lang những lời Mộc Lang nói về mèo trắng, nói không chừng thật sự có chút kỳ lạ!

Cả ngày nay dường như cô chỉ suy nghĩ về cái chết của Mộc Lang…

Đây là một điểm nghi ngờ rất rất lớn.

Nhưng chắc chắn phải có một thế lực bí ấn của bên thứ ba liên quan đến việc giết chết Mộc Lang!

Nhưng thế lực bí ẩn kia lại không giết cô, cũng không lấy trộm chiếc hộp thần…

Đối phương dường như đang giúp cô…

Rốt cuộc là ai?

Điều này luôn quấy nhiễu Như Ý.

Trong lòng cô nghĩ: Mộc Lang vẫn luôn nhắc đến mèo trắng, đương nhiên hung thủ không thể là một con mèo, nhưng nói không chừng nó có liên quan đến mèo trắng? Nói không cùng còn để bắt được hung thủ, đầu mối chính là con mèo trắng?

Khi cô nghe hai cung nữ nói về mèo trắng, trong lòng cô lập tức có một cảm giác kỳ lạ…

Cô cảm thấy con mèo trắng kia và cái chết của Mộc Lang chắc chắn có liên quan với nhau.

Nếu không, sao có thể trùng hợp như vậy chứ?

Hai ngày nay trong cung đột nhiên xuất hiện một con mèo trắng, sau đó Mộc Lang chết trong tay một con mèo trắng?

Như Ý cảm thấy cần phải đi điều tra một chút….

Cô nâng cao cảnh giác, từ từ lại gần khu rừng bạch dương…

Kể từ sau lần trúng độc này, Như Ý đã thận trọng hơn.

Khắp nơi trong hoàng cung này luôn khiến người khác phải sợ hãi, từng bước từng bước một mỗi người đều có thể là kẻ thù của bạn!

Ở trong vòng xoáy quyền lực và tiền tài, vì lợi ích, bất cứ ai đều có thể bất ngờ đâm sau lưng bạn!

Như Ý không phải là không có gì sánh được.

Nhưng cô là một đặc công, luôn luôn phải thận trọng, cẩn thận, có nhận thức và hiểu biết sâu sắc về sự nguy hiểm….

Lúc cô còn là một đặc công, có thể bình tĩnh đối phó với mọi tình huống nguy hiểm…

Sau đó sau khi cô luyện thành thần công, lại càng thêm mạnh.

Thần công xem thường thiên hạ cộng với sự bình tĩnh và khôn ngoan của đặc công…

Như Ý gần như có chút cho rằng bản thân mình là bất khả chiến bại.

Trước khi vào cung, cô vẫn luôn điềm đạm, bình tĩnh, đi lại trong bóng tối…

Cô có thể xử lý bất cứ tình huống nguy hiểm nào một cách dễ dàng.

Kẻ thù khi nhìn thấy cô sẽ vô cùng hoảng sợ

Nhưng sau khi vào cung, để trả thù Bạo Quân, cô đã trở nên nông nổi và hiếu chiến hơn.

Khi Bạo Quân cưỡng ép cô vào cung…

Như Ý đã từng hùng hồn nói: “Nếu như người ép ta vào cung, ta sẽ quấy rối cũng điện của người đến long trời nở đất, không được bình yên!”

Có lẽ ôm một tâm lý chống lại Bạo Quân như thế, kể từ khi Như Ý vào cung, toàn bộ con người đã trở nên nông nổi và hiếu chiến…

Võ công của cô, trí tuệ của cô, sự bình tĩnh của cô…

Cô có một sự xem thường thiên hạ, thực lực và khả năng làm loạn hậu cung.

Nhưng sự nông nổi này đã đẩy cô đến cuộc đấu tranh quyền lực trong hậu cung.

Có một câu gọi là

Bắn đến đầu quạ!

Như Ý quá bất cẩn, ở trên ngọn gió cao nhất trong cung, thu hút vô số sự ghen tỵ và oán giận!

Vì vậy, có người đã có ý muốn giết chết cô.

Bạch Quý Nhân, Mai Phi, Doanh Phi….Đây chỉ là ba trong số hàng chục nghìn cung nữ trong cung mà thôi, chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trôi giữa đại dương bao la mà thôi!

Thuốc độc!

Như Ý 24 tuổi đã tinh thông dùng độc trị độc.

Thậm chí chỉ cần sử dụng bốn thứ đẹp và dinh dưỡng là hoa hồng, hoa oải hương, sữa bò và cà chua, cô có thể tinh luyện ra chín chất độc khác nhau!

Nếu như không phải vì bất cẩn, nếu không phải vì cô quá nông nổi, dẫn đến có người ghen ghét, cô tuyệt đối sẽ không bị trúng độc.

Cô không trúng độc thì sẽ không có ai có thể lại hại cô được.

Bạo Quân cũng không phải vì cứu cô mà tẩu hỏa nhập ma!

Mỗi người đều sẽ mắc sai lầm!

Đặc công cũng là người!

Đặc công cũng sẽ mắc sai lầm!

Như Ý chỉ là một đặc công vừa mới xuất đạo, thậm chí còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên…

Mặc dù cô rất có tài năng.

Nhưng không thể phủ nhận cô còn quá trẻ.

Không có kinh nghiệm

Không có đủ sự sâu sắc và lão luyện.

Cô chưa trải qua hàng ngàn nhiệm vụ nguy hiểm mà đã trở thành một đặc công quạ đen bách chiến siêu cấp.

Trong giới đặc công, cô là một người mới.

Hoàng cung, cô cũng là một người mới

Người mới có nghĩa là họ sẽ phạm sai lầm!

Nhưng Như Ý sẽ không bao giờ cho phép bản thân mắc sai lầm tương tự lần thứ hai!

Sai lầm không đáng sợ

Điều đáng sợ là không học hỏi được từ những sai lầm, làn sau vẫn thất bại.

Như Ý không bao giờ cho phép bản thân mình mắc sai lầm một lần nữa.

Lần tùy ý này đã giúp cô trưởng thành hơn, điềm tĩnh, xinh đẹp hơn…

Như Ý cảnh giác từng bước từng bước đến gần sân của Dung tỷ….

Tiếp cận….con mèo trắng bí ẩn…

Cô đi vòng qua cánh cửa nhỏ bên tường, lén lút nhìn vào bên trong.

Tiểu Bạch?

Sao lại là….tiểu Bạch!

Như Ý rất ngạc nhiên.

Một cung nữ trung niên đi ngang quan sân, trong lòng ôm một cục bông trắng.

Đầu trộm ló ra, vẻ mặt vô hại và vô cùng đáng yêu, trông giống như một đứa trẻ ngây thơ, khuôn mặt linh khí bức người, đó không phải là tiểu Bạch sao?

Tiểu Bạch thong dong và hưởng thụ trốn trong vòng tay của người cung nữ già, bộ ngực khổng lồ kia chỉ là một lò sưởi mềm mại và ấm áp…

Mèo trắng?

Lẽ nào mèo trắng bọn họ nói là tiểu Bạch?

Chính tiểu Bạch đã giết chết Mộc Lang?

Khả năng này….không phải là không có.

Như Ý vẫn biết tiểu Bạch có bí mật gì đó không nói cho người khác, đặc biệt là nó tỉnh dậy sau khi ngất đi mấy ngày lại biết bay…

Như Ý chắc chắn tên gia hỏa này cực kỳ khác thường!

Hơn nữa tốc độ của nó nhanh như chớp.

Để đánh bại sát thủ kiếm nhanh, thì cần phải có tốc độ nhanh hơn…điều này chỉ có tiểu Bạch có thể làm được!

“Dung tỷ!”

Như Ý khẽ gọi một tiếng, đi về phía trước.

Cung nữ kia vừa định bước vào trong nhà, thấy có người gọi mình, rất tò mò dừng lại quay đầu nhìn.

“Cô là ai? Chưa từng gặp qua cô, rất lạ mặt.”

Vị cung nữ già ngạc nhiên hỏi.

“Dung tỷ. Ta là cung nữ làm việc trong Thanh Nhã Các, nghe nói Dung tỷ có một con mèo trắng rất dễ thương, nên đặc biệt đến xem một chút!” Trên mặt Như Ý nở một nụ cười vô hại, nhưng bên trong nụ cười lại ấn chứa một chút xảo quyệt….

“Quả Quả!”

Vừa nghe thấy giọng nói của Như Ý, tiểu Bạch vốn đang ngủ trong ngực lập tức ngẩng đầu lên, hưng phấn tột độ nhìn Như Ý.

“Tiểu Bạch…..tiểu Bạch thân yêu…” Như Ý đưa tay chạm vào nó.

“Quả Quả.” Tiểu Bạch ngoan ngoãn đưa mặt qua…..

“Con quỷ nhỏ!”

Như Ý đột nhiên chất vấn, nội lực ngưng tụ lại, một tay đánh tiểu Bạch.

“Hu…hu…!”

Từ xa truyền đến một kêu tiếng dài có lực vô cùng thê lương.

Tiểu Bạch bị Như Ý dùng một tay đánh bay, liền giống như một con ruồi khổng lồ bị đánh bay đi.

Bàn tay này có thể dùng nội lực rất mạnh.

Đây là cái giá của sự háo sắc!

Như Ý rất tức giận, gia hỏa này lại không ngoan ngoãn ở Trác Vương Phủ, chạy đến hoàng cung ăn đậu phụ? Thật là quá hạ lưu mà!

“Huhu…Quả quả quả….”

Tiểu Bạch cười toe toét, bổ nhào về phía Như Ý!

Như Ý lại nghênh ngang đi ra.

“Đùng!”

Đúng giữa cơ thể béo tròn của tiểu Bạch.

Nó lại giống như một quả bóng bị đánh bay đi rất xa…

Sau đó, vượt qua một đường vòng cung rất đẹp rơi vào trong đống bụi…

“Này! Tại sao cô lại đánh con mèo trắng của tôi?” cung nữ già tên Dung tỷ tức giận và ngạc nhiên.

“Nó…là của tôi!”

Như Ý giận dữ trừng mắt với cô ta, sau đó nói thầm với tiểu Bạch mãnh liệt kháng nghị nghênh ngang rời đi.

Mà sự kháng nghị mãnh liệt của nó, trực tiếp được Như Ý bỏ qua!

Như Ý tìm thấy tiểu Bạch trong lòng cuối cùng cũng đặt xuống một tảng đá lớn.

Ban đầu cô còn có chút hoài nghi, tiểu Bạch rốt cuộc có phải là hung thủ giết chết Mộc Lang không.

Nhưng, mỗi lần cô vung tay đánh.

Tiểu Bạch rõ ràng mỗi lần đều trốn không thoát!

Gia hỏa này, đoán chứng cũng chỉ có một tốc độ tốt mà thôi….

Thân thủ như này, sao có thể đánh bại cao thủ như Mộc Lang chứ?

Tiểu Bạch tiểu gia hỏa này, rất béo, ăn nhiều, ham ngủ, thích rượu, còn háo sắc…thật sự là những thói xấu của đàn ông nó đều có.

Một tiểu gia hỏa ngốc ngếch như này sao có thể giết chết một cao thủ bậc nhất chứ?

Như Ý nhìn chằm chằm vào tiểu Bạch….

Có một câu nói được gọi là gì nhỉ?

Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Tiểu Bạch tên gia hỏa này, thậm chí còn không được bằng một con heo.

Như Ý rất tò mò, làm sao nó có được tốc độ nhanh như chớp chứ?

Như Ý đem tiểu Bạch về Thanh Nhã Các, chào đón cô chỉ là một nha hoàn, nhìn Thanh Nhã Các trống trải, trong lòng Như Ý thầm nghĩ: “Không biết tứ tỷ và Đường Bắc Long đi đến nơi nào rồi? Trời sắp tối rồi, bọn họ đã đi được một ngày một đêm rồi, có lẽ cũng đã chạy trốn được năm sáu trăm dặm rồi!”

Cô thay một bộ y phục sạch sẽ, sau đó đưa tiểu Bạch cho Tuyết Nhi chăm sóc!

“Tiểu Bạch nếu mi dám chạy đi làm loạn. Lão nương sẽ trực tiếp chặt đứt đôi chân của mi, sau này mi không chạy được nữa. Dù sao mi không phải biết bay sao? Sau này làm một con chim không có chân! Không! Là một con heo béo không có chân!”

Như Ý giận dữ đe dọa tiểu Bạch! Đến khi xác nhận tiểu Bạch lần này sẽ không dám vì háo sắc mà chạy đi làm loạn, lúc này Như Ý mới yên tâm tạm thời để tiểu Bạch ở Thanh Nhã Các, mà cô tự mình đi đến tẩm cung của Bạo Quân.

Bạo Quân!

Chàng ấy vẫn còn sống….

Nghĩ đến Bạo Quân, trong lòng Như Ý có một loại cảm giác vô cùng ấm áp…..

Giống như trái tim băng giá của cô đã ấm áp trở lại.

Trái tim đã từng chết.

Sống lại một lần nữa

Như Ý biết Bạo Quân là một phôi màu rất khó chịu.

Sở thích tình dục của hắn đối với cơ thể Như Ý là nhiều hơn bất cứ điều gì khác.

Như Ý đã lên kế hoạch tốt nhất.

Đêm nay….

Dâng mình cho tình yêu!

Sự nhút nhát và kiềm chế của cô gái luôn khiến Như Ý lo lắng khong thể giải thích được.

Mặc dù trước đó cô và Bạo Quân đã có mối quan hệ da thịt.

Nhưng lần này là căng thẳng và phấn khích chưa từng thấy ….

Giống như đây là lần đầu tiên của cô....

Cảm giác này thật tuyệt với.

Rõ ràng cô không còn là trinh nữ nữa!

Lần đầu tiên, lần thứ hai, tất cả đều cho Bạo Quân.

Trước kia dễ dàng như vậy, bây giờ lại có chút ngượng nghịu, căng thẳng!

Như Ý biết cô thực sự yêu người đàn ông vô đạo đức và độc ác này.

Người đàn ông này thực sự rất tàn nhẫn, thậm chí còn tàn nhẫn đến mức không có tình người, nhưng hắn lại phải lòng Như Ý, hết lần này đến lần khác, liều mình cứu cô.

Đây không phải là điều mà người đàn ông nào cũng có thể làm được.

Như Ý biết, ngay cả khi một người đàn ông rất yêu, rất yêu một người phụ nữ, cũng không nhất định vì cứu người phụ nữ mình yêu mà hi sinh mạng sống của mình.

Nếu có một loại tình yêu, vượt qua cả sinh mạng vậy thì càng vượt qua tất cả

Đêm nay…

Trong cấm cung, sẽ có một sự va chạm giữa đam mê và tình yêu….

Như Ý đi vào khu vực của tẩm cung, xung quanh đều được bảo vệ bởi tầng tầng lớp thị vệ và công công.

Như Ý cảm thấy rất tò mò.

Bạo Quân không quá lo lắng về sự an toàn của bản thân, những thị vệ xunh quanh tẩm cung cũng không quá nghiêm ngặt, tại sao tốt nay lại điều động thêm nhiều thị vệ như vậy?

Vừa mới vào đêm…

Hoàng cung đã được thắp sáng rực rỡ…

Xung quanh tẩm cung của Bạo Quân lại có chút âm u….

Chỉ là tầng tầng lớp lớp thị vệ, bảo vệ nghiêm ngặt, dường như đang phòng ngự một lực lượng đáng sợ xâm nhập….

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Lẽ nào hoàng cung lại có sát thủ?”

Như Ý muốn trực tiếp đi qua, cô là đương kim hoàng hậu, lại do đích thân hoàng đế hạ lệnh truyền vào, đượng nhiên không có ai dám ngăn cản cô….

Nhưng tầng tầng lớp lớp thị vệ này lại có chút kỳ lạ.

Như Ý lặng lẽ lùi lại, sau đó tận dụng màn đêm, lặng lẽ đi lên mái nhà từ phía sau cung điện.

Những mái nhà cung điện này, cô rất quen thuộc…

Vào ngày đầu tiên cô tỉnh lại ở thế giới này, là xuất hiện ở trong ngự y cung của hoàng cung…

Sau đó cô đem theo vết thương chạy trốn….

Bởi vì vết thương quá nặng, cô rơi từ mái nhà xuống.

Kết quả, đúng lúc thấy Bạo Quân và Lệ Phi đang OOXX…

Như Ý nhẹ nhàng cười một tiếng, nhớ lại những chuyện trước như mới ngày hôm qua.

Nhưng đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi….

Nhưng không phải vẫn đề, cho dù có bao nhiêu mưa gió và khó khăn, ít nhất cô cũng đã thu hoạch được một….tình yêu!

Như Ý nhẹ nhàng mở một viên ngói ra, bên trong phát ra một tia sáng, Như Ý nhìn qua lỗ gạch…

“A!”

Như Ý rất kinh ngạc…

Bên dưới lỗ hổng của viên ngói…

Vẫn là cái giường xa hoa đó…

Trên chiếc giường vẫn là khung cảnh cũ, một người đàn ông, một người phụ nữ, quấn lấy nhau làm một số vận động trên giường….

Người đàn ông kia, bất ngờ chính là Bạo Quân Thác Bạt Liệt!

Trái tim Như Ý như đột ngột bị ai đó đâm một nhát dao!

Một nhát dao vô cùng sâu…

Máu không ngừng chảy ra…

Trên giường của hắn, lại có một người phụ nữ khác!

Sau khi hắn sống lại, người thứ nhất hắn nghĩ đến không phải là cô, mà là…

Như Ý cẩn thận nhìn vào cảnh tượng kinh tởm và kinh hoàng bên dưới, thấy rõ người phụ nữ bụ bẫm kia vẫn là….Lệ Phi!

Người thứ nhất mà Bạo Quân nghĩ đến là Lệ Phi!

Người thứ hai mới là cô?

Như Ý hiểu rồi!

Trong lòng cô vui mừng vì đã tìm được người đàn ông của đời mình.

Một người đàn ông có thể hi sinh bản thân mình vì cô.

Một người đàn ông vì tình yêu có thể cho đi tất cả

Thật đáng tiếc….

Như Ý đã quá ngây thơ

Người đàn ông cô yêu là một hoàng đế! Một vị hoàng đế phong lưu với hơn ba nghìn nữ nhân!

“Ngài….tại sao lại đối xử với ta như vậy!”

Trong đôi mắt đầy sự kinh ngạc của Như Ý, một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống…..

Nước mắt rơi xuống tấm ngói, tạo ra một âm thanh: “Tí tách”

Bên dưới Bạo Quân đang triền miên, khuôn mặt xấu xa lại đẹp trai đột nhiên kinh ngạc!

Hai cánh tay của Lệ Phi siết chặt: “Hoàng thượng? Sao ngài lại dừng lại? thần thiếp không thể chịu được nữa!”

Bạo Quân nói: “Hình như trẫm nghe thấy có tiếng gì đó!”

Lệ Phi nói: “Tai của hoàng thượng có cũng quá thính đi? Thần thiếp đã gọi thị vệ bảo vệ xung quanh một cách nghiêm ngặt, không có bất cứ ai có thể làm phiền đến việc quan trọng của thần thiếp và hoàng thượng.”

“Cô ấy đã đi rồi!”

Đột nhiên, một người phụ nữ tóc bạc như một bóng ma từ trong bóng tôi hiện ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.