Trác Lỗi chú ý nụ cười trên mặt người kia, không cần đoán cũng biết trong lòng đang nghĩ gì, nhưng điều này không quan trọng, chỉ cần đạt được yêu cầu của mình, vậy tất cả đều dễ làm.
Cáo biệt các người gọi là mệnh quan triều đình này, Trác Lỗi đành thở dài, thối nát, nếu không những người kia sao có thế nhận lời tích cực như vậy.
Trác Lỗi một mặt rất vui mừng vì người khác đồng ý, nhưng vì quá dễ dàng làm hắn than thở thiên hạ của Thác Bạc gia rốt cuộc có thể ổn định bao lâu, hơn phân nữa quan lại ngu ngốc hủ bại.
“Ca, ca sao vậy?” Như Ý nhìn thấy biểu cảm của Trác Lỗi, cho rằng tình huống không tốt, điểm này có chút không giống với dự đoán của cô, cô có chút lo lắng hỏi.
Trác Lỗi thu lại than thở của mình, ngẩng đầu nhìn Như Ý gật gật đầu: “Tất cả rất thuận lợi, yên tâm!”
“Vậy huynh sao lại có biểu cảm như vậy!” Như Ý thực sự có chút buồn bực với chữ thuận lợi kết hợp với biểu cảm của Trác Lỗi.
Trác Lỗi chỉ lộ ra cảm xúc có chút gợn sóng: “Chỉ là cảm thán quốc gia mà phụ thân muốn chúng ta trung thành lại thế này!”
Như Ý nghe lý do này liền cười: “Hoàng đế người ta không vội, huynh vội cái gì? Nhưng ca, chuyện này nếu phụ thân còn ở đây, có lẽ có thể hỏi một chút, bây giờ phụ thân không ở đây, vậy sao biết đây?”
Trác Lỗi sững sờ: “Muội không đọc bồ câu đưa tin sao? Phụ thân vẫn khỏe mạnh!”
Lúc này chuyển thành Như Ý không hiểu: “Muội cho rằng chuyện đó là do Vệ quốc công tạo ra!” Như Ý hoàn toàn cho rằng đây đều là lời một phía của Vệ quốc công, người kia cô từng gặp, nhưng cô rất khó nhìn thấy dung mạo của người kia, cũng không biết hắn rốt cuộc có quan hệ gì với mình.
“Chẳng lẽ là thật?” Như Ý không hiểu hỏi Trác Lỗi.
Trác Lỗi gật gật đầu, mắt đầy thương nhớ, điều hắn thương nhớ là Trác gia của mình, còn có phụ thân của mình, thậm chí là tất cả những ai chịu tổn thương lúc đầu.
Đối với kết quả thế này, lòng Như Ý vô cớ đau nhói, lúc đầu cho rằng mình vì đồng cảm mà đau lòng, bây giờ mới biết tất cả chuyện này dường như là vì máu mủ tình thâm, mày cũng nhíu lại: “Ca, nếu tương lai muội tra rõ ràng chân tướng chuyện xảy ra năm đó, nếu Thác Bạc Liệt thật sự là người hại phụ thân, vậy có lẽ muội sẽ không thể nào giống huynh!” Giống huynh nhân từ mâu thuẫn, giống huynh tuân thủ lời thề vô dụng đó, trong lòng Như Ý nói thầm một câu.
Trác Lỗi nghe thấy câu này của Như Ý, ánh mắt dừng trên mặt Như Ý, hắn đột nhiên cảm thấy lúc này Như Ý cực kỳ giống một bá vương, một người uy quyền, kiên định như vậy, ngạo nghễ như vậy, còn có quyết đoán như vậy.
Chuyện phía Trác Lỗi đã làm xong, nhưng hắn vẫn có chút không xác định được sắp xếp phía Như Ý.
“Muội xác định chuyện này có thể làm hoàng thượng chú ý, người sẽ tới?” Đối với sự tự tin của Như Ý, mọi người đều nói hoàng thượng hỉ nộ thất thường, bây giờ hoàng thượng còn có chuyện phiền lòng, người sao sẽ xuất hiện vào lúc này.
Như Ý cười, nhìn Trác Lỗi nói: “Lúc đầu cũng là như vậy, người không phải cũng tìm tới muội sao? Bây giờ còn có huynh và quan viên cổ vũ, huynh nói người có thể không bằng lòng ra chiếm chuyện tốt này, phải biết một người giàu nhất khiêm tốn lại ra tay lớn như vậy, nếu người không ra, vậy mới không phải người đâu!”
Lời của Như Ý, dường như rất hiểu Thác Bạc Liệt, Trác Lỗi kinh ngạc, chẳng lẽ Như Ý nhớ ra điều gì.
“Ý Nhi, muội có phải nhớ ra gì không?” Trác Lỗi hỏi câu này rõ ràng rất e dè, cũng không biết hắn đang sợ điều gì.
Như Ý nhìn bộ dạng cẩn thận của Trác Lỗi: “Huynh sợ muội khôi phục trí nhớ?” Ánh mắt Như Ý mang theo chất vấn nhìn Trác Lỗi.
Trác Lỗi ngậm miệng, hắn đương nhiên không phải sợ, nhưng không mong đó là sự thật.
Như Ý thấy Trác Lỗi không nói chuyện, bản thân có chút buồn bực, không có ký ức, muốn có chút tin tức, ca của mình lại không bằng lòng nói với mình, vậy cô chỉ có thể tự mình tra, cô biết có lẽ mình khôi phục trí nhớ sẽ làm mình đau khổ, nhưng có chút chuyện không thể tránh né.
“Ca, ký ức này cuối cũng khôi phục, tất cả nhưng sương mù cũng sẽ bị xua tan, chúng ta không thể luôn ngồi chờ chết như vậy!” Như Ý nói xong câu này thì xoay người ra khỏi cửa, cô biết bây giờ người cần bình tĩnh là Trác Lỗi, mà cô cần đi chuẩn bị để ngày mai bắt đầu diễn.
Thác Bạc Liệt lần trước có chút tò mò với “Trung tâm từ thiện”, nhưng vì sự tình kéo dài, nên gác lại.
Nhưng gần đây điều làm hắn kỳ quái là thường nghe thấy thần tử bên cạnh nhắc tới, lại lần nữa gợi lên hứng thú của hắn.
“Các ngươi đi điều tra thân phận của “Trung tâm từ thiện” cho trẫm?” Ngồi trong ngự thư phòng, Thác Bạc Liệt suy nghĩ vẫn là điều tra, đối phương đã gióng trống khua chiêng như vậy, rất rõ ràng muốn mở rộng kinh doanh, hoặc chính là thu hút người ta tới, không biết có phải muốn thu hút hắn tới không?
“Nữ nhân, mong là nàng, nếu không ngày tháng của trẫm thật sự có chút nhàm chán!”
Vệ quốc công đã nhận được trả lời của Trác Tuấn, tim sắp nhảy tới cuống họng rồi, phải biết bản thân đợi giờ phút này đã đợi rất lâu rồi, rất nhanh, ông ta sắp trở thành chủ nhân của giang sơn này rồi.
Ông ta gửi thư xác nhận thời gian bắt đầu với đối phương, đó là một chuyện rất cần thiết và thận trọng.
“Các người tắm rửa thật sạch người kia cho ta, mặc dù không có chìa khóa không thể giải cứu người kia, nhưng đối xử hắn thật tốt thì vẫn có thể, tính ra hắn đã giúp bản hầu việc lớn!” Vệ quốc công đến viện phân phó thuộc hạ.
“Dạ!” Thủ vệ của viện vội đi ra tìm vài người đến giúp đỡ.
Vệ quốc công đương nhiên là chán ghét hương vị nơi đây, nhưng bây giờ vì lấy lòng Trác Tuấn, lúc này mới phải bất đắc dĩ, ngày khác ông ta làm hoàng thượng, e là những thứ vô dụng này, ông ta phải xử lý hết.
Trong mắt ông ta, Trác lão tướng quân này bây giờ rất hữu dụng, tạm thời không nói tới thân thể này là phụ thân của Trác tướng quân hiện tại, bí mật người này biết e là cũng không ít, chỉ là đáng tiếc người ngày luôn giả bộ điên khùng ngu ngốc, ông ta lại muốn từ từ thử xem người này lúc nào mới chịu tỉnh táo.
“Ông nói, đến lúc đó con trai ông liên thủ với ta, ta đoạt được giang sơn nên ban thưởng họ thế nào?” Vệ quốc công nói hai chữ ban thường rất quỷ dị.
Trác lão tướng quân càng thét lên thảm thiết, không biết là điên thật, hay là giả trang, muốn nói với đối phương vài câu, nhưng mở miệng đã không biết nên nói thế nào, số lần nói chuyện hai mươi năm quá ít, ít đến mức gần như không có, ông sao có thể thay đổi chuyện này.
Thấy Trác lão tướng quân tiếp tục im lặng, Vệ quốc công cũng không kiên nhẫn, tương lai xem ông ta làm hoàng đế, ông ta sẽ xử lý lão già này, đến lúc đó lớn nhỏ trong Trác gia ông ta sẽ xử lý, xem người này còn có thể ổn định không.
Lúc Trác Tuấn nhận được thư của Vệ quốc công, trong tay có chút run rẩy, hắn cảm thấy bây giờ mình đang lấy mạng của phụ thân mình để đặt cược.
“Chích chích” – Một con bồ câu dừng trên cửa sổ thư phòng Trác Tuấn.