Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 351: Chương 351: Đã đến lúc gặp hắn




” Các đệ đi nghỉ ngơi trước đi, ta cùng nhị đệ bàn bạc tình hình cụ thể ” Trác Lỗi tính toán, nghĩ muốn trao đổi với Trác Tuấn để hiểu rõ hơn về tình hưống cụ thể, dù sao thì lần này cũng đã mất công đến rồi, vậy thì phải hiểu kĩ càng hơn một chút.

” Đại ca, hôm ấy đệ phát hiện ra một vấn đề!” Trác Tuấn nhìn xung quanh, xác định không có ai mới nhỏ giọng nói vào tai Trác Lỗi.

Trác Lỗi nghe xong trong lòng nặng nề, sau đó lại buông lỏng.

” Đệ chắc chứ?” Trác Lỗi đối với chuyện này rõ ràng có chút khó chấp nhận, ” Còn có ai nhìn thấy không?”

Trác Tuấn lắc đầu, nhưng khẳng định ” Lúc ấy rất tối, tuy Vệ quốc công nghe lén đệ và phụ thân ở bên trong nhưng đệ chắc chắn không ai nhìn thấy, hơn nữa phụ thân khẳng định sẽ không chào hắn.”

Trác Lỗi quay trở lại ghế ngồi, trong lòng có chút đau nhói, toàn thân suy sụp, không biết còn phải nhịn đến bao giờ. Hắn nghĩ đến thân thể của phụ thân, không biết có thể qua khỏi hay không, chỉ là không hiểu vì sao cha lại phải tận trung như vậy!

” Được, ta biết rồi, chuyện của phụ thân đệ yên tâm, nếu ta đã vạch rõ kế hoạch từng bước, vậy thì không cần phải nóng vội, nếu không thì sẽ hỏng chuyện.”

Trác Tuấn nghe lời dặn dò của Trác Lỗi, gật gật đầu, hắn tin tưởng ca ca mình.

Trác Lỗi cứ như vậy ở lại Trác phủ, bây giờ mọi người đều biết trong Trác phủ còn có một vị đại thiếu gia, ai cũng có chút hiếu kì, tò mò về vị thiếu gia này.

Có điều tính tình của Trác Lỗi không nóng không lạnh, đối xử với nô tài rất tốt, khiến người ta có ấn tượng không tồi, e là người ngoài đều biết chuyện rồi.

Trác Lỗi ngồi trong phòng mình, phân tích lời nói của mấy đệ đệ, sau đó phác thảo lên giấy, cuối cùng hạ bút xuống, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Trác Lỗi vừa về Trác phủ, bên này Vệ quốc công đã nhận được tin tức, hắn tò mò kẻ giàu nhất này có giống như những gì người ngoài đồn thổi không.

Nghĩ đến đây trên mặt hắn lộ ra nét cười quỷ quyệt, hắn muốn đi xem xem, ban đầu có thể đem việc kinh doanh cải tử hoàn sinh, sau đó lại lao dốc, đứa con gái cho đến nay vẫn chưa có tin tức gì, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, hắn muốn xem rốt cuộc là người như thế nào.

Sáng sớm mùa đông, bên ngoài trời vẫn còn vài đám mây xám xịt che khuất bầu trời, những người đi trên đường thở ra mang theo hơi lạnh buốt.

Còn Vệ quốc công dường như không cảm nhận được, sáng sớm đã đến trước cửa Trác phủ, ” Phiền các ngươi báo một câu là Vệ quốc công cầu kiến!”.

Lần này Vệ quốc công đến đây còn tỏ ra chút lễ độ, người đi theo hắn cũng đối với hạ nhân Trác phủ rất lễ phép.

Vốn dĩ người này sáng sớm bị làm phiền có chút bực bội, nhưng nhìn thấy nụ cười niềm nở của người đến sắc mặt cũng bớt khó coi hơn, đều nói là thân thủ không đánh người cười, lại còn là Vệ quốc công, cho nên hắn liền lập tức chạy đi bẩm báo.

” Không nghĩ đến tin tức của bên kia nhanh như vậy, thật đúng lúc, cũng đến lúc gặp mặt hắn rồi!” Trác Lỗi cười nói, trên mặt hiện lên vẻ thích thú, dường như chẳng có chút gì gọi là lo lắng.

Trác Tuấn đi cùng Trác Lỗi đến đại sảnh.

” Cháu trai của ta, cực khổ cho ngươi rồi!” Vệ quốc công gọi một tiếng cháu trai đủ thương tiếc, giống như Trác Lỗi thực sự đã chịu rất nhiều khổ cực vậy.

Trác Lỗi cười, cũng khách khí nhìn Vệ quốc công cười: ” Chào Vệ quốc công, quả là trăm nghe không bằng mắt thấy, quả nhiên là khí khái giống phụ thân của ta lúc trước!” Trác Lỗi tỏ ra ung dung, hơn nữa cũng không để ý sắc mặt của Vệ quốc công.

Vệ quốc công sửng sốt, sau đó liền cười.” Là người thì đều sẽ già đi, có điều sao có thể so với Trác tướng quân năm ấy được chứ!” Lúc hắn nói lời này, mắt cố ý nhìn về phía Trác Tuấn, bởi vì hắn đã từng nhìn thấy Trác tướng quân, tất nhiên là biết tình trạng của Y hiện giờ.

Vừa nhìn thấy sắc mặt của Trác Tuấn kém đi trong lòng liền thỏa mãn.

Trác Lỗi không muốn chuyện này khiến Trác Tuấn phiền muộn, hắn mời Vệ quốc công ngồi xuống, đợi đối phương mở lời trước.

” Ngày đông giá rét, sớm như vậy Vệ quốc công đã đến Trác phủ, không biết là có chuyện gì? ” Trác Lỗi nhìn Vệ quốc công nói.

Vệ quốc công nhướng mày, sau đó cười nói: ” Sao cháu lại nói vậy, nhiều năm như vậy chưa gặp, cũng không biết Trác lão tướng quân còn có một người con trai nên muốn đến xem xem. Vừa biết cháu trở về, ta liền qua hỏi thăm.” Lời Vệ quốc công vừa nói tựa hồ như đáp trả lại Trác Lỗi.

Trác Lỗi cười lễ phép nói: ” Quốc công nói những lời này thì lại là kẻ vãn bối ta đây không đúng rồi, phải là ta đi gặp ngài mới phải!”

Vệ quốc công sửng sốt, lập tức nói: ” Thật ra, ta nghĩ Trác Tuấn đã nói cho người một vài chuyện, ta muốn biết xem rốt cuộc trong lòng ngươi tính thế nào!”

Trác Lỗi cố ý nhìn sang bên Trác Tuấn, Trác Tuấn cũng rất phối hợp mà gật đầu, giống như trong nhà Trác Tuấn mới là người làm chủ, điều này càng làm cho Vệ quốc công nghi ngờ phán đoán của mình.

” Nếu nhị đệ đã nói, vậy thì để hắn quyết định, người cũng biết tất cả những thứ này đều là của Trác phủ, nhị đệ đã là gia chủ của Trác phủ rồi, vậy thì cứ theo sắp xếp của đệ ấy thôi. Hơn nữa người cũng biết vốn dĩ người ngoài không biết ta là bởi vì sức khỏe ta luôn không tốt, Trác gia chúng ta đều sinh ra võ tướng, hi vọng ai cũng giống như nhị đệ thì mới phải. Chỉ là chuyện xảy ra gần đây sợ Vệ quốc công hiểu lầm nên ta mới phải ra mặt.” Trác Lỗi vừa tỏ ra thành thật lại thêm chút bi thương nói rõ mọi chuyện.

Vệ quốc công nhìn vẻ mặt của Trác Lỗi, không phát hiện được điểm nào bất thường, có điều lập tức nghĩ đến một vấn đề, chân mày nhíu chặt, thở dài nhìn về phía Trác Lỗi.

” Không gạt ngươi, ta còn một chuyện chưa rõ”

Trác Tuấn giành trước nói ” Không biết ngài có chuyện gì không rõ?”

Vệ quốc công lại thở dài ” Việc làm ăn lần trước, cũng không biết ai giả mạo thân phận của Trác Lỗi, làm hại ta tổn thất nghiêm trọng.” Vệ quốc công nói lời này tỏ ra vô cùng buồn bực.

Trác Lỗi giả vờ không hiểu nói ” Còn có chuyện này ư? ” ánh mắt thoạt nhìn cực kỳ ngạc nhiên, giống như là không ngờ được có người giả mạo mình.

Vệ quốc công đối với vẻ mặt này của Trác Lỗi trong lòng càng thêm nghi hoặc ” Chẳng lẽ mình đoán sai rồi?”

Trác Lỗi cười cười, dáng vẻ có lỗi nhìn Vệ quốc công ” Chuyện này ta sẽ cho người điều tra rõ, Vệ quốc công hãy yên tâm, nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng, có điều hiện tại ngài cũng không cần lo lắng, của cải của ta cũng không nhiều, nhưng tạm thời vẫn đủ nuôi binh lính.”

Vệ quốc công nghe xong câu này của Trác Lỗi trên mặt lộ ra ý cười. Hắn đến ngoài việc chứng thực Trác Lỗi thì còn muốn nghe câu này, đến lúc ấy sợ là có vấn đề gì thì cũng không cần phải để ý sắc mặt của mấy người kia, lại còn bắt hắn viết giấy, thực ra đối với chuyện này trong lòng hắn cực kỳ tức giận, chỉ là hắn ngại với tình hình hiện tại, đợi sau khi hắn đăng cơ, xem những người này còn ngang ngược thế nào.

Cứ như vậy, hai người dường như cũng hiểu là đã thỏa thuận xong.

Vệ quốc công trong lòng vui vẻ rời đi, hắn cũng không phát hiện được trước khi nói chuyện với hắn, Trác Tuấn đã thì thầm với Trác Lỗi, sau đó Trác Lỗi mới gật đầu. Điều này khiến hắn phải nhìn Trác Tuấn với con mắt khác xưa, không thể ngờ được Trác Tuấn lại che giấu tốt như vậy.

” Đại ca, huynh thấy thế nào?” Trác Tuấn nhìn Vệ quốc công rời đi, lúc này mới quay đầu lại, trong lòng có chút không yên hỏi.

Trác Lỗi bình tĩnh mở miệng ” Cấp bách nhưng thực ra lại không vội, chỉ là che mắt hắn ta một chút, đến lúc hãy ra tay, hiện tại ta đoán là hắn nghĩ người quyết định mọi việc ở đây là đệ, thực sự không còn cách nào khác, làm khó cho đệ rồi!” Trác Lỗi khoác tay lên vai Trác Tuấn, nghiêm túc nói.

” Huynh đệ tốt, chúng ta làm đều vì Trác phủ, hà cớ gì phải bận tâm xem ai khổ?” Trác Tuấn nhìn vào mắt Trác Lỗi, kiên định nói.

Từ lúc Trác Lỗi đi, Như Ý bên này có vẻ khá yên bình, không có chuyện gì đặc biệt, đương nhiên đây là trong mắt người ngoài, còn việc làm ăn của ” Trại từ thiện ” thì cũng không ngừng phát triển.

Sau lần khiêu vũ trước, Như Ý cũng không có ý định tiếp tục nữa, lần ấy chỉ là muốn hấp dẫn sự chú ý của Thác Bạc Liệt, bây giờ nàng cũng không muốn làm trò cười cho người khác nữa.

Như Ý ngoài việc gây dựng thế lực cho mình thì không kém gì một tiểu thư khuê các ngày ngày chỉ ở trong phủ, không ra khỏi cửa chính.

” Thùng, thùng ”

Mạch suy nghĩ của Như Ý bị tiếng gõ cửa cắt ngang, nàng xoa xoa thần thú của mình, nó cũng ngoan ngoãn thu nhỏ mình lại, chuyện này cũng là nàng tình cờ phát hiện được. Thần thú của nàng vậy mà có thể tự do thay đổi kích thước thân thể nó.

” Vào đi!”

” Chủ nhân, người này chỉ rõ là muốn gặp ngài, còn nói mình là quý nhân!” Một nha hoàn tiến vào bẩm báo.

Như Ý gật đầu, sau khi nhà hoàn kia lui ra, Như Ý nhìn về phía người tìm mình ” Qúy nhân? Vị nào vậy? ”

Người kia cũng trông không giống người bình thường, nhìn Như Ý nói ” Chủ nhân nhà ta nghe nói lần trước Như Ý cô nương múa một điệu khuynh quốc khuynh thành, đặc biệt phân phó cho tiểu nhân đến mời cô nương tiến cung múa một khúc, nếu có thể, tiết mục của Như Ý cô nương sẽ được biểu diễn ở buổi tối của bữa tiệc mừng năm mới!”

Như Ý nhíu mày, trong hoàng cung mà dám xưng chủ nhân, dám làm chủ trong lễ mừng năm mới thì còn ai khác ngoài hoàng thượng với thái hậu cơ chứ.

” Người ngươi nói là hoàng thượng hay thái hậu? ” Như Ý nghi hoặc

” Chủ tử nói người đi rồi sẽ biết!” Người kia nhướng mày, trong lúc Như Ý không phòng bị liền tiến lại gần.

Như Ý muốn trốn tránh nhưng phát hiện toàn thân vô lực ” Ngươi hạ độc?! ” Thân thể Như Ý yếu ớt ngã xuống.

Sau đó nàng bị người kia nâng lên nhảy qua cửa sổ đi ra ngoài.

Kẻ nấp ở một nơi gần đó muốn chạy qua cứu nhưng phát hiện võ công của người kia cao hơn, chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu.

Như Ý mơ mơ màng màng cảm giác bị một người khiêng bay đi đâu đó rất xa, thân thể cảm thấy ngày càng lạnh lẽo.

Sau đó đến nơi, ý thức tỉnh táo hơn một chút nhưng vẫn không có sức lực để làm gì.

” Chủ tử, thuộc hạ đem người tới ” Người kia đem Như Ý đến trước mặt một người.

” Ừ, đưa nàng đến trước cửa mật thất đi!”

Như Ý vừa nghe giọng nói này liền biết là của ai, không nghĩ tới thái hậu vẫn chưa bỏ qua, dường như còn muốn đuổi cùng giết tận nàng.

” Tuân lệnh ” tuy thân thể không làm gì được nhưng đầu nàng vẫn hoạt động, Như Ý nhân lúc người kia đưa mình đi, cố gắng nhớ đường dẫn đến mật thất.

Lúc Như Ý cảm nhận được một cỗ không khí lạnh truyền đến, nàng biết bản thân đã bị vứt vào mật thất.

Xung quanh ẩm ướt, tối đen, đó là từ duy nhất nàng có thể hình dung về nơi này.

Không thể không nói, nàng lại gặp rắc rối. Không ngờ được bản thân hết lần này đến lần khác đại nạn không chết, nhưng lần này nàng hi vọng thủ hạ có thể tìm được mình, nếu biết mình có lưu lại dấu vết, tuy rằng không quá rõ ràng nưng dựa vào năng lực huấn luyện của nàng thì chuyện này cũng bình thường thôi.

Như Ý biết thân thể nàng không chịu được lạnh quá lâu nên nàng chọn cách đứng lên ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.