Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 485: Chương 485: Dẫn vào cấm địa




Hồng Đậu nhìn bộ dạng hung ác này của Mộ Dung Tinh Thần, biết bộ mặt khát máu lạnh lùng của hắn ta lại xuất hiện, từ trước tới nay hắn ta chỉ coi trọng kết quả mà không coi trọng quá trình, kết quả chính là nhiều người chết dưới tay của Phinh Đình như vậy.

“Mộ Dung Tinh Thần, đừng tức giận, bây giờ người không thể làm tổn thương nàng ta, cái sai cũng không nằm hoàn toàn ở nàng ta, coi như muốn xử lý cũng phải để cho Như Ý xử lý, người hẳn nên để cho Như Ý lựa chọn.”

Hồng Đậu biết mình muốn khuyên thì hoàn toàn không có khả năng khuyên nhủ, nhưng nếu như dùng Như Ý để kiềm chế Mộ Dung Tinh Thần lại thì đều đạt được hiệu quả rất tốt.

Quả nhiên lúc Mộ Dung Tinh Thần nghe thấy Hồng Đậu nhắc đến tên của Như Ý, hắn ta chậm rãi thu tay của mình lại, ánh mắt cũng bắt đầu nhu hòa hơn, ít nhất là không có loại ánh mắt đáng sợ đầy hận ý lúc nãy khi nhìn Phinh Đình.

Hồng Đậu thừa cơ hội này dìu Phinh Đình qua một căn phòng khác, sau đó mới tìm đại phu đến trị bệnh cho nàng ta.

“Lâu chủ, tiếp theo nên làm như thế nào đây?”

Thật ra mấy ngày nay bởi vì cũng có chút manh mối liên quan đến núi Đào Viên, cho nên mới có nhiều người không ngừng nhằm vào Cát Băng mà gây thêm rắc rối như vậy, bây giờ đã xác định được là núi Đào Viên, đặc biệt là do Cát Băng làm, như vậy nàng ta biết Mộ Dung Tinh Thần chắc chắn sẽ không bỏ qua cho núi Đào Viên.

Mộ Dung Tinh Thần lộ ra nụ cười dịu dàng, hắn ta nhớ tới cẩm nang diệu kế của Như Ý đưa cho hắn ta.

“Bọn hắn đã thích tranh giành Hắc Huyền Lệnh như vậy vậy thì phải tìm Hắc Huyền Lệnh ra mới đúng, ngươi phái người tung tin đồn ở khắp nơi, nói là Hắc Huyền Lệnh đã được khắc vào trong núi Đào Viên, đến lúc đó chỉ sợ tất cả mọi người sẽ suy đoán người gây ra trận hỏa hoạn cho Huyền Thiết Sơn Trang có phải chính là núi Đào Viên không, tiếp theo chỉ sợ núi Đào Viên này cũng sẽ náo nhiệt.”

Hồng Đậu đối với ý tưởng này cũng hoàn toàn đồng ý, nhìn vẻ mặt vui vẻ của Mộ Dung Tinh Thần, rốt cuộc trên mặt của Hồng Đậu cũng lộ ra nụ cười, mấy ngày trước thật sự nghĩ lại mà thấy hoảng hốt.

“Hồng Đậu, mấy ngày ta không có ở đây, chuyện trong lâu sẽ giao hết cho ngươi, có biết chưa?”

Mộ Dung Tinh Thần nhìn Hồng Đậu muốn đi khỏi, đột nhiên lại nói.

Hồng Đậu xoay người, hơi kinh ngạc nhìn Mộ Dung Tinh Thần: “Lâu chủ đây là muốn đi à?” Hồng Đậu không hiểu trong thời khắc mấu chốt này sao Mộ Dung Tinh Thần lại có thể đi khỏi để xử lý chuyện khác.

Vẽ mặt Mộ Dung Tinh Thần hứng thú: “Đương nhiên là đi làm vương tử rồi, bảo vệ công chúa của ta.”

Vương tử? Công chúa? Đây là cái gì vậy chứ? Đương nhiên Hồng Đậu sẽ không hiểu những danh từ của hiện đại.

Đương nhiên Mộ Dung Tinh Thần cũng chỉ biết mấy cái này, hắn ta đã từng nghe Như Ý kể chuyện cũ cho mình nghe, thật ra khi đó Như Ý đối xử với Mộ Dung Tinh Thần giống như một đứa bé, thật ra cô vẫn luôn nhìn lầm, Mộ Dung Tinh Thần đã lớn rồi, có thể vì cô mà che mưa chắn gió, có thể vì cô mà chống cả một bầu trời.

Vì không muốn để cho Như Ý tổn thương một lần nữa, Mộ Dung Tinh Thần đã quyết định, có làm như thế nào cũng sẽ không rời khỏi Như Ý, phải luôn ở bên cạnh bảo vệ cô.

Cho nên ngày hôm đó, sau khi hắn ta bàn giao chuyện cho Hồng Đậu, mình liền thuận tiện đi vào núi Đào Viên.

Bởi vì võ công của hắn ta rất cao, cộng thêm người cũng thông minh, đi vào núi Đào Viên vậy mà không gặp chút khó khăn nào.

Ban ngày hắn ta sẽ làm việc chăm chỉ, mà ban đêm hắn ta bắt đầu tìm kiếm chỗ liên quan đến Như Ý, thuận tiện thăm dò đường đi của núi Đào Viên.

Sau khi cố gắng rất nhiều, rốt cuộc Mộ Dung Tinh Thần cũng đã biết vị trí của Như Ý.

Ngày nào đó, hắn ta thấy được vị trí của Như Ý ở phía xa xa, thật ra hắn ta rất muốn đi tới, nhưng mà bây giờ không phải là lúc đánh rắn động cỏ, mà Như Ý sẽ không thích hắn ta lỗ mãng như thế này, cho nên hắn ta phải bảo toàn vạn nhất.

Thế là, thừa dịp đêm tối, hắn ta tiến vào viện của Như Ý.

Thế mà khi vào viện, hắn ta mới ý thức được tại sao Như Ý không có cách nào đi khỏi. Bởi vì trong này có đầy cao thủ, nếu như không phải võ công của hắn ta không kém, chỉ sợ mình đi vào mà muốn không bị phát hiện cũng là một việc khó, chứ đừng nói là cứu Như Ý ra ngoài.

“Tiểu Giai, ngươi ra ngoài nghỉ ngơi sớm một chút đi, một lát nữa ta ngủ, để cho ta một mình yên tĩnh.”

Thói quen của Như Ý, đây là thói quen của người hiện đại, sẽ không thích để cho người ta hầu hạ khi đi ngủ, cô thích nằm trên giường của mình im lặng một lúc lâu, sau đó nhắm mắt lại chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Tiểu Giai cũng coi là quen thuộc với thói quen này của Như Ý, cho nên cũng nghe lời đóng cửa đi ra ngoài.

Sau khi Mộ Dung Tinh Thần nghe được âm thanh của Như Ý, kích động thiếu một chút nữa đã nhảy vào, nhưng mà hắn ta cũng không ngốc đến nỗi trực tiếp nhảy vào đó.

Sau khi hắn ta chờ Tiểu Giai đi khỏi rồi, lúc này mới cẩn thận bước vào trong phòng.

Như Ý nghe thấy có người bước vào trong phòng, bởi vì bước chân hơi nhẹ, hoàn toàn không giống với bước chân của Tiểu Giai, rõ ràng là bước chân của một người biết võ công.

Cả người cô vào trạng thái đề phòng, tay nắm chặt lại, nhưng còn cần phải thấy rõ rốt cuộc người đến là ai.

Lúc Mộ Dung Tinh Thần đi vào, đứng ở xa xa nhìn gương mặt mà mình không thấy quen thuộc, hơi nghi ngờ một chút, rõ ràng lúc nãy hắn ta mới nghe được giọng nói của Như Ý, sao bây giờ người này lại nằm trên giường rồi.

“Như Ý!” Mộ Dung Tinh Thần hi vọng dùng thiên lý truyền âm có thể tìm được Như Ý.

Như Ý nghe xong, là Mộ Dung Tinh Thần! Cô mở mắt ra nhìn xung quanh, xác định không có chuyện gì, lúc này mới bước xuống giường.

“Sao ngươi lại tới đây?” Ngược lại là Như Ý không nhớ đến bản thân mình đã dịch dung, cho nên vừa nãy rất tùy ý mà kéo lấy tay của Mộ Dung Tinh Thần, Mộ Dung Tinh Thần né tránh theo bản năng.

Đợi đến lúc nghe thấy âm thanh của Như Ý, lúc này Mộ Dung Tinh Thần mới xác định là Như Ý, hắn ta ôm lấy Như Ý.

“Nàng vẫn ổn chứ, thật sự xin lỗi, ta tới chậm để cho nàng chịu khổ rồi.” Mộ Dung Tinh Thần nói lời này, nước mắt vậy mà lại nhịn không được trực tiếp rơi xuống.

Cái này khiến Như Ý Có vẻ hơi mất tự nhiên, nhẹ nhàng đẩy thân thể Mộ Dung Tinh Thần ra, kéo ra một chút khoảng cách với hắn ta.

“Tinh Thần, sao ngươi lại tới đây, ngươi biết chỗ này rất nguy hiểm không, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì sao ngươi còn có thể cứu ta được nữa.” Như Ý một mặt không vui vẻ, lại có chút ý vụ nũng nịu mà ngay cả chính cô cũng không ý thức được.

Mộ Dung Tinh Thần nghe Như Ý nói như vậy, trong lòng càng vui mừng hơn: “Yên tâm đi, võ công của ta rất tốt, hơn nữa ban ngày ta cũng đã dịch dung. Ngược lại là nàng đó, lúc nãy không mở miệng thiếu chút nữa ta không nhận ra nàng rồi, bây giờ nàng có ổn không?”

Mộ Dung Tinh Thần nhìn thấy Như Ý liền biến thành một đứa bé, hết nhìn nơi này tới nhìn nơi kia, giống như sợ Như Ý chịu đựng đau khổ gì đó.

Như Ý lắc đầu, đối với sự nhiệt tình từ trước đến nay của Mộ Dung Tinh Thần vẫn là không chịu đựng được.

“Được rồi ngươi vẫn nên quay về đi, nhớ kỹ ta đã nói với ngươi, dựa theo lời của ta mà làm.” Như Ý Trịnh Trọng nhắc nhở Mộ Dung Tinh Thần.

Mộ Dung Tinh Thần nghe Như Ý kêu mình đi khỏi, nhưng mà mình không có ý muốn đi, trên mặt mũi cũng không vui vẻ, hắn ta không muốn Như Ý lại gặp phải nguy hiểm gì, sao lần này có thể dễ dàng buông tay Như Ý ra được chứ.

“Nàng không đi hả? Hoặc là đi cùng với ta, hoặc là để cho ta ở lại nơi này, một mình nàng ở đây quá nguy hiểm, ta không yên lòng.” Mộ Dung Tinh Thần cố chấp lôi kéo tay của Như Ý không chịu buông, lời nói này nói đến nỗi khiến cho Như Ý không có cơ hội để phản bác, mặc dù nghe rất dịu dàng nhưng lại tương đối bá đạo.

Như Ý cảm thấy Mộ Dung Tinh Thần này không nhỏ như trong tưởng tượng của mình.

“Ta muốn tìm được Hắc Huyền Lệnh, cho nên hiện tại không thể đi được.” Hắc Huyền Lệnh rất quan trọng, mục đích xuống núi của Như Ý chính là Hắc Huyền Lệnh, cho nên sao cô có thể dễ dàng đi khỏi như vậy được chứ.

Mộ Dung Tinh Thần nghe Như Ý nhắc đến Hắc Huyền Lệnh, lúc này mới nhớ tới Như Ý nhất định phải tìm được vật này, hắn đã biết cho nên hắn ta sẽ ủng hộ như Ý tìm Hắc Huyền Lệnh.

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Tinh Thần gật gật đầu: “Vậy thì được rồi, ta ở đây cùng với nàng, chuyện nàng giao cho ta, ta đã phân phó cho thuộc hạ rồi, cho nên nàng không cần phải quan tâm.” Mộ Dung Tinh Thần thâm tình nhìn Như Ý, trong mắt đều là mong đợi.

Như Ý nhìn ánh mắt này của Mộ Dung Tinh Thần, vậy mà lại nghĩ không ra lý do gì để từ chối.

Gật gật đầu, xem như là đồng ý với yêu cầu của Mộ Dung Tinh Thần.

Hai người vừa dứt lời, Như Ý kêu Mộ Dung Tinh Thần nhanh chóng rời khỏi nơi này, cô không muốn chuyện của chính mình còn chưa làm xong xuôi, đến lúc đó nếu bị phát hiện như thế được một mất mười, cô mới không làm đâu.

“Đại ca, có chuyện gì mà lại vội vã như vậy?”

Sáng sớm Cát Băng được người thông báo nói Cát Lượng tìm mình, hắn ta biết Cát Lượng tìm mình gấp gáp như vậy chắc chắn là có chuyện gì.

Cát Lượng nhìn Cát Băng một chút: “Không biết ở đâu truyền đi tin tức, vậy mà nói Hắc Huyền Lệnh ở núi của chúng ta, cái này làm cho ta nhận rất nhiều thiệp mời thăm hỏi, mà còn có thiệp mời chất vấn.”

Cát Băng nhận lấy thiệp mời từ trong tay của ngươi, toàn bộ đều là thiệp mời trong giang hồ, đương nhiên là điều hướng về phía Hắc Huyền Lệnh mà đến, còn có một số vậy mà lại chất vấn có phải là người phóng hỏa Huyền Thiết Sơn Trang hay không.

“Sao lại có thể như vậy, rốt cuộc là ở đâu đã làm bại lộ tin tức, người mà biết chuyện ở đây bây giờ không phải chết thì đã điên rồi, sao có thể bị người ngoài biết được chứ?”

Cát Băng nghĩ mãi không hiểu được, ngoại trừ bản thân ra thì chỉ có đại ca biết chân tướng, những người khác chỉ sợ cũng chỉ có Như Ý và Phinh Đình đã điên rồi kia là người của Huyền Thiết Sơn Trang, nhưng mà Như Ý cả ngày luôn bị mình quan sát, căn bản không có tiếp xúc với người khác, vậy rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?

“Đại ca, tiếp theo nên làm sao bây giờ? Không tiếp những thiệp mời của những người này chắc chắn là không được, đến lúc đó chỉ có thể dùng Phinh Đình mà chống đỡ, đến lúc đó chúng ta nói là Phinh Đình là do chúng ta cứu, nhưng mà lúc cứu được nàng ta thì người đã điên rồi.”

Cát Băng ngẫm lại, hiện tại cũng chỉ có thể dùng cách này.

Cát Lượng ngẫm lại, dường như có thể dùng cách này được, hắn ta gật gật đầu: “Vậy bây giờ chúng ta đến xem người kia như thế nào rồi trước đi, tốt nhất vẫn nên còn sống mới được.”

Cát Băng cũng nghĩ như vậy, nếu như nữ nhân kia đã chết, vậy thì bọn hắn không phải không có chứng cứ gì hay sao.

Lần trước nha hoàn kia tỉnh lại thì Phinh Đình đã đi rồi, để lại một bộ quần áo, đều là quần áo của Phinh Đình, mà quần áo của nàng ta đã bị Phinh Đình lấy đi.

Lúc ấy nàng ta bị dọa, nhưng mà sau mấy ngày lo lắng lại phát hiện “tên điên” Phinh Đình này hình như đã sớm bị người ta quên lãng, cho nên trái tim của nàng ta rốt cuộc cũng yên ổn lại.

Lúc mà Cát Băng và Cát Lượng đến nhà giam này, chỉ nhìn thấy phòng lao trống rỗng.

“Người đâu rồi.”

Hai người bọn họ nhìn nhau, dường như đã hiểu rõ một đám nhân sĩ giang hồ đưa thiệp mời tới là lấy tin tức từ đâu.

“Lần này làm sao bây giờ đây?” Vẻ mặt Cát Băng lo lắng nhìn Cát Lượng, hi vọng cuối cùng này cũng không còn.

Cát Lượng lắc đầu, hiện tại không có cách khác: “Đến lúc đó việc tới đâu thì hay tới đó, còn có một cách nữa, đó chính là dẫn mọi người thăm dò Hắc Huyền Lệnh đến cấm địa.”

Cát Lượng đột nhiên lại nhớ tới phụ thân mình đã từng nói cấm địa này có thể để Hắc Huyền Lệnh an toàn đến ngày hôm nay chắc chắn là có nguyên nhân, phụ thân cũng đã từng nói người có thể tiến vào cấm địa còn có thể thành công cầm được Hắc Huyền Lệnh này nhất định không phải là người đơn giản, cho nên phụ thân mới mong muốn hai huynh đệ sẽ đồng tâm.

Ánh mắt Cát Băng nhìn Cát Lượng lóe lên hy vọng, nghĩ đến cách này thật sự có tác dụng: “Vậy thì được rồi, vậy thì đón hết tất cả thiệp mời, nhưng mà bây giờ chúng ta phải tìm nữ nhân Phinh Đình kia, xem ra nữ nhân kia không hề điên, là do đệ đã chủ quan rồi.”

Đối với sơ sẩy này, Cát Băng rất tiếc hận. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.