Những lời của Trác lão gia có phần vòng vo, nhưng ý nghĩa đã chỉ rất rõ ràng.
Người muốn lão già này giúp người đi liều mạng, thì ít nhất cũng phải cho ta biết phải liều mấy phần mạng chứ?
Bạo chúa nói: “Chỉ cần tháo mặt xuống là được.”
Trác Lão tử nói: “Sau khi tháo mặt nạ xuống, nếu phát hiện người này là cố nhân của hoàng thượng thì sao?”
Bạo quân nói: “Thế thì phải nghĩ cách khống chế nàng ta, bắt nàng ta trở về cung!”
“Đương nhiên phải bắt về cung!”
“Trẫm đã nhẫn nhịn suốt năm tháng trời không động đến nữ nhân rồi!”
“Nếu Hắc tường vi là nàng ta, ta phải khiến nàng ta sống không bằng chết!”
Đương nhiên, những lời này của bạo quân sẽ không nói với Trác lão tử, chỉ cần nói trong lòng là được rồi.
Trác lão tử hỏi lại: “Nếu không phải là người mà hoàng thượng đang tìm kiếm thì sao?”
“Vậy thì giết đi!”
Sát khí xoẹt qua đôi mắt của con thú hoang lạnh lẽo đó...
Khuôn mặt của bạo quân lạnh như ngọc.
Khi Như Ý trở về nhà trọ, mới phát hiện ra Trác Công Vinh và Trác Lỗi đã đợi cô từ lâu.
“Như Ý, cuối cùng con đã trở về rồi! Sao con đi tiễn người thôi, mà tiễn mất mấy canh giờ vậy?” Trác Công Vinh trông có vẻ chán nản.
“Tam thúc tính cách đúng là nóng vội, Như Ý là một cô nương trong nhà suốt, khó khắn lắm mới có dịp ra ngoài dạo chơi khắp nơi, có gì lạ đâu? Vả lại chúng ta cũng không hẹn gặp trước muội ấy ở đây mà. Đúng rồi, Như Ý, chị em nhà Tống không có vấn đề gì chứ?” Trác Lỗi lại rất quan tâm đến việc của chị em nhà Tống.
Như Ý mỉm cười ấm áp với Trác Lỗi: “Tứ ca, huynh có vẻ rất quan tâm đến chị em nhà Tống đó nha!”
Má của Trác Lỗi ửng đỏ, ấp úng nói: “Việc này... Tiểu tử Tống Thanh rất chân thành, tốt bụng lại nhiệt huyết. Huynh chỉ quan tâm đến cậu ta một chút, không muốn cậu ta bị bắt nạt bởi những kẻ ác bá.”
Như Ý mỉm cười: “Thế sao? Nhưng có vẻ như huynh bạn quan tâm đến Tống tỷ tỷ hơn đó?”
“Như Ý, muội thật đáng ghét!”
Trác Lỗi mím môi, hai má đỏ ửng, giống như một cô nương đang ngại ngùng.
Nhìn thoáng qua, Trác Công Vinh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Haha! Tiểu tứ ah, tiểu tứ, thúc và cha con đã cho bạn tiền để mở một cửa hàng ở Kinh thành, thậm chí cửa hàng đã giúp con chọn xong rồi, vốn cũng đã giúp con chuẩn rồi, chỉ cần con quyết định kinh doanh cái gì là được rồi. Kết quả là, con hay lắm, chạy ra đường lớn bán sách như một người bán hàng rong, thì ra là muốn theo đuổi cô nương nhà người ta. “
Trác Lỗi phủ nhận: “Làm gì có chuyện đó chứ? Sao tam thúc lại nghe mấy lời trêu đùa của Như Ý với con vậy?”
Trác Công Vinh vừa cười vừa chửi mắng: “Ồ! Vẫn còn phủ nhận! Lão Tử vừa nhìn thấy bộ dạng bối rối của con, liền biết ngay là con động lòng yêu đương rồi! Có điều tiểu tử con có tầm nhìn không tệ. bé gái của Tống gia là một cô nương hiền lành và trầm tính, tướng mạo cũng rất xinh xắn. Haha, có vẻ như Trác gia của chúng ta sẽ sớm có đại hỷ rồi đây! “
Trác Lỗi hạ giọng nói: “Tam thúc, con đã không còn là người của Trác gia nữa rồi.”
Trác Công Vinh sững sờ, biết rằng đã động vào nỗi đau của thằng bé, vỗ vai cậu rồi nói: “Yên tâm đi tiểu Tứ. Nếu con thành hôn, cho dù ông nội và cha con không thể đến, nhưng tam thúc chắc chắn sẽ đến uống rượu mừng. Thiên hạ đều biết rằng Trác lão tam là một người lỗ mãng, ta không sợ người khác bàn tán! “
Trác Lỗi miễn cưỡng nở một nụ cười nói: “Cảm ơn tam thúc! Cho dù con bị đuổi ra, sau này không thể sống dựa trên thân phận của đệ tử Trác gia, sợ rằng sẽ không có cơ hội trở về Trác gia để gặp ông nội và cha, nhưng trong long của con, sẽ luôn coi mình là phần tử của Trác gia! “
Nói đến việc đau buồn, Trác Lỗi bật khóc.