Trác Công Vinh bị dọa cả người đổ mồ hôi lạnh, đâu còn dám hé răng nói nửa nửa lời.
Mật thất nhà họ Trác.
Bạo quân dẫn đầu đám cao thủ nhà họ Trác và tùy tùng mang tới, thành tâm cúng bái hộp thần thánh vật, dùng hương nến quý báu thờ cúng. Sau khi hộp thần được bố trí ổn thỏa, bạo quân liếc mắt nhìn Đường Bắc Khôi.
Đường Bắc Khôi gật đầu, rồi nói: “Trác lão gia, hôm nay Hoàng Thượng dẫn theo mấy người chúng ta vi phục xuất tuần phủ Trác Vương, chính là việc cơ mật. nên tuyệt đối không thể tiết lộ hành tung của hoàng thượng ra ngoài.”
Trác lão gia tử nói: “Thừa tướng yên tâm, Hoàng Thượng yên tâm.”
Ông ta không kiêu ngạo không tự ti, vừa phát ra khí thế của cao thủ đệ nhất thiên hạ, thái độ hòa nhã nhưng khá kiên cường.
Tính xấu lúc còn trẻ của Trác lão gia tử cả thiên hạ đều biết.
Dù bây giờ đã lớn tuổi, con cháu đầy đàn, lại rất nhiều năm không tranh đấu trong giang hồ và triều đình, tính tình ông ta đã ôn hòa rất nhiều. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy ông ta là một ông già tính tình hòa nhã, chẳng có gì đáng sợ.
Nhưng phàm là người hiểu chuyện đều đều biết tuyệt đối không nên chọc giận Trác lão gia tử.
Năm đó, tính tình Trác lão gia tử còn cương liệt, nóng nảy hơn Trác lão tam bây giờ. Khi lão Hoàng đế ở trên triều nói đùa một câu, nói Trác lão gia tử thường vào triều trễ, kết quả Trác lão gia tử mang một cái ghế ngồi trên triều suốt ba ngày ba đêm, không ăn không uống, gần dọa chết lão Hoàng đế. Mọi khuyên can đều không có tác dụng, lão Hoàng đế đành phải thay mặt toàn bộ triều thần nhận sai và nói xin lỗi với Trác lão gia tử thì ông ta mới bỏ qua.
Còn một chuyện khác có thể chứng minh rõ hơn tính tình nóng nảy của ông ta.
Khi Trác lão gia tử còn trẻ, tuổi chừng như Trác Vân Phong bây giờ, lúc ấy ông ta đóng quân ở biên cương, trấn thủ biên giới.
Dù gần trăm năm nay vương triều Thiên Tống đã không còn chiến sự lớn, nhưng chiến tranh và quấy rồi quy mô nhỏ ở vùng biên giới chưa từng gián đoạn.
Khi đó, Trác lão gia tử ở quân đội đánh thắng một trận, đồng thời bắt hơn ba trăm kẻ địch Man tộc làm tù binh.
Sau khi tù binh được áp giải trở lại kinh thành, đại thần cả triều và Hoàng đế tiến hành thảo luận sôi nổi, muốn làm sao xử trí hơn ba trăm kẻ địch Man tộc này. Lúc ấy, Man tộc là uy hiếp lớn nhất ở biên giới vương triều Thiên Tống, dù thực lực của Man tộc không mạnh, nhưng là dân tộc du mục, người Man tộc tính cách hung bạo, dũng mãnh, giết người phóng hỏa, cướp bóc đốt giết vô số bách tính nơi biên cương
Thừa tướng khi đó, Đường Bắc Cương, cũng chính là cha của thừa tướng đương triều Đường Bắc Khôi, vì muốn giương cao uy thế nước lớn, làm Man tộc khiếp sợ, nên đã chủ trương giết chết tất cả tù binh.
Cuối cùng, tất cả tù binh đều bị chém đầu thị chúng.
Sau khi biết chuyện, Trác lão gia tử nổi trận lôi đình. Ban đầu ông ta đã đồng ý với kẻ địch Man tộc là chỉ cần đầu hàng thì sẽ đảm bảo không giết. Hơn nữa trong chiến báo dâng cho Hoàng đế, ông ta đã nói rõ không giết tù binh.
Ông ta biết người đưa ra chủ trương giết chết tù binh chính là Đường Bắc Cương, nên đã dẫn đầu mấy trăm binh sĩ dưới quyền, từ biên cương đi cả ngày lẫn đêm gấp rút trở về kinh thành, giết thẳng vào phủ Thừa Tướng Đường Bắc, khiến suýt chút nữa Đường Bắc Cương phải lấy cái chết tạ tội.
Sau chuyện này, dưới sự hòa giải của Hoàng đế, đồng thời gửi thư xin lỗi cho Man tộc, cuối cùng đã hoà giải được. Nhưng từ lúc đó trở đi, mâu thuẫn giữa phủ Trác Vương và nhà Đường Bắc đã cắm rễ thật sâu trong lòng mỗi người.
Dù bạo quân hung tàn, nhưng đối mặt với Trác lão gia chiến công hiển hách, võ công đệ nhất thiên hạ, đương nhiên vẫn phải lễ phép và kính trọng.
“Ha ha, lão gia tử chính là cao thủ đệ nhất của triều ta, có lão gia tử và nhiều cao thủ nhà họ Trác trấn thủ như vậy, có gì để lo lắng chứ? Thừa tướng, ngươi đúng là lo lắng quá nhiều rồi.” Bạo quân thản nhiên cười một tiếng.
Vẻ mặt thừa tướng xám ngoét, trong lòng thầm mắng: “Bạo quân! Rõ ràng là ngươi kêu ta nói như vậy, bây giờ lại tới trách mắng ta à. Ngươi chỉ muốn hi sinh để ta làm người xấu mà lấy lòng Trác lão gia tử, đúng là gian trá, nham hiểm.”