Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 334: Chương 334: Khiến hoàng thượng chê cười




“Thuộc hạ tuân mệnh!” Trả lời trịnh trọng như vậy giống như lúc nhận nhiệm vụ nguy hiểm, giọng nói kiên quyết, khuôn mặt kiên định.

Nghe được Hàn trả lời trịnh trọng như vậy, hắn cũng coi như yên tâm: “Ngươi đi xuống trước đi, đợi chút nữa thời gian ăn tối lại tới!”

Trác Lỗi nói xong lời này liền đi tới bên giường Như Ý, tay chậm chậm xoa lên khuôn mặt trắng bệch không có huyết sắc của cô, trong mắt lại có nước mắt chảy ra, đều nói nam nhi không dễ rơi lệ chỉ là chưa tới lúc thương tâm thôi.

“Như Ý, muội còn nhớ rõ người huynh yếu ớt nhiều bệnh nên vẫn luôn bị người ta chế giễu là muội một mực che chở cho huynh, huynh đúng là một người ca ca thất bại mà, không bảo hộ được cho muội mà ngược lại còn để muội bảo hộ cho huynh!”

Trác Lỗi nói nói cười cười, sau đó vừa cười vừa khóc, từng câu từng câu đều xuất phát từ nội tâm, hắn là muốn dùng chân tình của mình để gọi Như Ý đang ở bên bờ sinh tử trở về.

Nhìn thấy ánh trăng cũng sắp tối xuống, lúc này Trác Lỗi mới buông tay Như Ý ra vội vàng viết mấy dòng chữ ra giấy, thay đổi y phục sau đó từ cửa sổ nhảy ra khỏi phòng ở.

“Chuyện gì xảy ra? Ai nói cho bản hầu biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Giờ phút này Vệ Quốc Công đã nhiều lần chạm đến ranh giới điên cuồng, không phải tất cả mọi chuyện hôm qua còn đang rất tốt hay sao, thế nhưng sao hôm nay tin tức nhận được là không có bất kỳ một cái hợp tác nào, những số tiền kia tài toàn bộ rút về.

Cả đám người quỳ phía dưới nhìn thấy bộ dáng Vệ Quốc Công như vậy đến thở mạnh cũng không dám, thậm chí mấy người có chút nhát gan giờ phút này toàn thân đều đang run rẩy.

Vệ Quốc Công tức giận tới mức lông tơ toàn thân dựng đứng, nổi gân xanh, mũi tên này đều đang ở sẵn trên dây cung làm sao có thể không phát.

“Người đâu, cút ra đây cho bản hầu!” Bây giờ Vệ Quốc Công đã gấp đến độ không được, ông ta ngược lại là muốn xem xem ai dám to gan như vậy, thật sự coi ông ta không có thực lực sao? Nếu để cho ông ta tra ra được là ai? Ông ta không bổ người kia một đao mới là lạ.

“Ôi! Chuyện gì lại khiến cho Vệ Quốc Công tức giận như vậy!” Ngay khi Vệ Quốc Công đang đỏ ngầu cả mắt, Thác Bạc Liệt vậy mà hiện thân như kỳ tích.

Lúc đầu Vệ Quốc Công đang định chửi ầm lên nhưng đợi ngẩng đầu nhìn về phía người đang tới một cái thì nơi nào còn có lá gan kia.

“Thần khấu kiến Hoàng Thượng, không biết Hoàng Thượng đại giá quang lâm nên không tiếp đón từ xa xin Hoàng Thượng thứ tội!” Vệ Quốc Công trước mặt cũng không dám lãnh đạm bất quá trong lòng ông ta nghĩ như thế nào chỉ sợ cũng chỉ có ông ta biết mà thôi.

Thác Bạc Liệt tùy ý quét mắt nhìn Vệ Quốc Công nhưng cũng không có ý tứ để cho ông ta đứng dậy mà đi thẳng tới thượng vị ngồi xuống.

“Vừa rồi không biết là có chuyện gì vậy?” Thác Bạc Liệt lần nữa mở miệng, thanh âm nhàn nhạt nhưng vẫn có thể cảm giác được như gió mạnh thổi qua khiến gương mặt đau đớn cùng áp lực.

Vệ Quốc Công chấn động, vội vàng xoay người dập đầu với Thác Bạc Liệt một cái: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, vừa rồi chỉ là thần đánh rơi mất một kiện trân phẩm cho nên mới tức giận như thế, khiến Hoàng Thượng chê cười rồi!”

Thác Bạc Liệt nhíu mày, tựa hồ đối với chuyện Vệ Quốc Công vừa nói mang theo vài phần tin lại có mấy phần nghi hoặc, kỳ thật hôm nay hắn thật đúng là có ý thử ông ta nên khi nhìn về phía Vệ Quốc Công cũng lộ ra sự lạnh nhạt: “Nghe nói gần đây ở Lâm Khu có chuyện gì đó nên rất nhiều người sống ở gần đây không được yên ổn, trong mùa đông này chỉ sợ càng không dễ chịu, trẫm cảm thấy nếu Vệ Quốc Công có nhiều trân phẩm thì cũng có thể quyên ra ngoài, vừa vặn vật mà người bị rơi kia cũng coi như là đã quyên góp đi, như thế này có lẽ trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút?” Hoàng Thượng nói lời này quá có ý vị, hắn rõ ràng biết hiện tại đối phương đang ở trong giai đoạn quan trọng, căn bản không bỏ ra nổi cái gì ngân lượng mà hắn còn cố tình bày mê trận để Vệ Quốc Công nhảy vào bên trong.

Vệ Quốc Công nghe xong chuyện quyên góp thì giật mình, hiện tại ông ta ngay cả tiền tài quay vòng còn không có vậy mà người hoàng thượng này lại đột nhiên đi vào Vệ phủ nói chuyện quyên góp, chuyện này là không phải có chút quá khéo rồi hay sao.

Vệ Quốc Công ngẩng đầu lên muốn tìm ra chút manh mối gì đó thế nhưng Hoàng Thượng lại giống như rất bình tĩnh, không có chút trào phúng hay châm chọc nào, tất cả biểu hiện đều rất là tự nhiên, Thác Bạc Liệt giống như là biết Vệ Quốc Công đang nhìn mình nhưng cũng chỉ liếc ánh mắt qua một cái đã lập tức dọa cho Vệ Quốc Công phải cúi đầu xuống.

“Thần, tuân chỉ!” Loại chuyện này Vệ Quốc Công cũng chỉ có thể tiếp nhận, Hoàng Thượng một lời vàng ngọc, nếu như cự tuyệt thì như vậy chính là kháng chỉ, nếu như tiếp nhận như vậy cũng liền mang ý nghĩa nhiệm vụ của ông ta rất nặng nề, công việc cần làm cũng không ít, nếu đã không còn cách nào như vậy thì chỉ có cá chết lưới rách.

Thác Bạc Liệt chú ý thấy tay Vệ Quốc Công đang xiết chặt, còn có khóe miệng kia nhếch lên hung ác sắc xẹt qua thì trong lòng đã hiểu rõ, ông ta chính là cố ý, cố ý cho một kích cuối cùng này, lần này đoán chừng Vệ Quốc Công liền muốn chó cùng rứt giậu.

Nghĩ tới đây, Thác Bạc Liệt tâm tình thật tốt, trên mặt có loại xuân quang xán lạn: “Đứng lên đi, trẫm cũng coi là tùy ý đi thăm thú một chút, ngay hôm nay liền muốn lên đường hồi kinh, biên cảnh này cũng phải dựa vào ngươi bảo vệ tốt!”

Thác Bạc Liệt nói xong lời này liền thoải mái mà nện bước chân tiêu sái rời đi, lưu lại một mình Vệ Quốc Công cùng những nô tài kia vẫn đang quỳ trên đất.

“Ngươi lợi hại! Xem ngươi có thể hung ác tới khi nào?” Vệ Quốc Công hừ lạnh một cái, bộ dáng ác độc khiến cho người ta không rét mà run, mấy nô tài bên cạnh nơi nào còn dám nói cái gì, toàn bộ đại sảnh cũng chỉ còn lại một mình Vệ Quốc Công với khí tức thô trọng cùng loại âm thanh khịt mũi vang động đất lúc nói chuyện kia.

“Người đâu, đi tra cho bản hầu, hiện tại bản hầu liền muốn ra tay!” Bây giờ ông ta quả thật là có chút ý vị của người cô đơn, Đại phu nhân Nhị phu nhân đều đi rồi, con của mình cũng không có ở bên người, tất cả bất quá chỉ có một mình độc lập đối mặt, thời khắc này đột nhiên ông ta có một loại cảm giác bi thương, bất quá loại cảm giác này chỉ là chớp mắt là qua, không ngăn cản nổi hùng tâm bá nghiệp trong lòng ông ta.

Vệ Quốc Công lập tức chuẩn bị, bây giờ ông ta sẽ phải chuẩn bị thật nhanh, một khắc sau là phải có ngay, cũng không biết còn có người nào có bản sự kia.

Từ lần trước Thác Bạc Liệt cùng Như Ý từ biệt về sau liền chưa từng gặp lại cô, không biết vì cái gì hắn lại có loại xúc động muốn gặp nhau lần nữa, bất quá chuyện nữ tình trường cũng không phải lúc này bởi vì hắn còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm.

“Chuẩn bị ngựa!”

Ra lệnh một tiếng, rất nhanh hắn liền có một con ngựa tốt cưỡi lên đi về hướng phương bắc, cuộc chiến này phải đánh, dù sao cũng cần phải có ứng đối đi, hiện tại đã đợi được tới lúc Vệ Quốc Công bên kia có động, sau đó chỉ cần rút củi dưới đáy nồi là được.

Sau khi Trác Lỗi chuẩn bị kỹ càng tất cả liền trực tiếp đi về hướng phương bắc, hắn biết lúc này thời gian đã rất gấp, Như Ý không thể chờ thêm được nữa, hắn từng nghe phụ thân hắn đề cập qua, hoàng cung có một loại cỏ, loại cỏ kia kỳ thật rất giống với một loài hoa xinh đẹp nên có rất nhiều người sẽ tưởng lầm là hoa, rất khó phán đoán.

Hắn cũng không xác định đối với hoàng cung là nơi đề phòng sâm nghiêm này, phải chăng mình có thể thuận lợi lấy được đồ vật kia hay không.

Trác Lỗi trực tiếp ra roi thúc ngựa sau đó thi triển khinh công của mình, thế nhân đều biết hắn không biết võ công nhưng kỳ thật hắn đã học xong ẩn tàng, điểm ấy cũng là lúc trước Như Ý dạy cho hắn bất quá Như Ý đã mất đi ký ức nên ngay cả hắn căn bản cũng không nhớ rõ thì làm sao có khả năng nhớ được lúc trước đối với mình tốt như thế nào đâu.

Đi vào hoàng cung, đêm hôm đó Trác Lỗi đi gấp, ngựa không dừng vó rốt cục cũng chạy tới hoàng cung.

Đối với hoàng cung trí nhớ của Trác Lỗi phi thường tốt, lúc trước bởi vì một ít chuyện nên đã từng tới một lần, lần này đến hoàng cung rất là xe nhẹ đường quen.

Ngự thư phòng, đây là nơi Trác Lỗi cảm thấy có khả năng giấu đồ vật nhất, hắn nghiêng người một cái tránh thoát một nhóm người đi tuần tra ngay sau đó liền nhẹ nhàng nhảy lên, trực tiếp tìm được ngự thư phòng.

Bất quá hắn dựa theo lời cha mình đã từng nhắc đến nên đi tìm trong mấy cái góc tối, loại cỏ này là Hoàng gia chuyên môn bồi dưỡng rất quý nên tất nhiên cũng cất giấu rất cẩn thận.

Trác Lỗi ký ức tốt nhưng bởi vì khi đó tuổi tác cũng không lớn, phụ thân miêu tả cũng không phải rất rõ ràng, cho nên mới phiền phức như vậy.

Trác Lỗi trái lật phải tìm, dựa theo ấn tượng của mình cố gắng tìm kiếm những nơi mình cảm thấy quen thuộc nhất.

“Lạch cạch!” Một tiếng, Trác Lỗi mừng rỡ, cửa mật thất mở ra, như vậy đồ vật kia vô cùng có khả năng sẽ ở bên trong.

Trác Lỗi lắc mình một cái tiến vào nội thất, bất quá tựa hồ hắn đã nghĩ quá đơn giản rồi, hắn chỉ mới bước một chân vào bên trong phòng tối cái chân còn lại vẫn còn ở ngoài phòng thì đã có rất nhiều mũi tên bắn về phía hắn.

Cũng may hắn phản ứng nhanh tránh thoát được một mũi tên, bất quá bởi vì là mấy mũi tên cùng bắn tới mà ở một nơi nhỏ hẹp như thế cũng không có cách nào tránh thoát được hết nên một mũi tên trực tiếp đánh úp về phía Trác Lỗi, Trác Lỗi kịp phản ứng lắc mình một cái nhưng vẫn bị trúng một mũi tên.

Lập tức một trận đau nhức đánh úp về phía toàn thân, bất quá cái này còn chưa phải mấu chốt nhất, mấu chốt là hắn cảm giác chỗ tay kia hơi tê dại. Hắn chau mày, không nghĩ tới mũi tên kia thế mà lại tẩm độc liền vội vàng phong bế huyết mạch phòng ngừa chất độc chảy khắp toàn thân.

Hiện tại hắn càng phải nắm chặt thời gian, Trác Lỗi cấp tốc tiến vào bên trong lúc này mới phát hiện bên trong lại sáng trưng, ánh sáng của Nguyệt Minh Châu khiến cho cỏ tống mệnh nhìn càng thêm kiều diễm ướt át, cái này khiến Trác Lỗi vô cùng vui mừng.

Lập tức bay tới, túi vải trong tay vung lên trùm lại bồn cỏ kia ở bên trong, Trác Lỗi lấy được cỏ tống mệnh liền muốn rời khỏi đó nhưng lại nghe được bên ngoài truyền đến rất nhiều tiếng vang, Trác Lỗi biết mình tiến vào trong này chỉ sợ đã kinh động tới người bên ngoài.

Hắn cũng không dừng lại chút nào vội vàng phi thân đi ra ngoài.

“Nhanh lên, đem người bao vây lại!” Bên ngoài nghe được tiếng binh sĩ kêu to.

Trác Lỗi thấy bên ngoài đã bị bao vây liền nhìn lên nóc phòng một chút, nhíu mày hạ quyết tâm một cái liền phi thân nhịn đau nhảy lên, thần trí chỉ còn chút mơ hồ liền nhảy lên xông phá nóc nhà.

Tất cả mọi người vậy mà không nghĩ tới hắn lại to gan như vậy, lại không muốn sống mà vọt thẳng ra ngoài.

“Cung tiễn thủ chuẩn bị!” Người vừa mới phát mệnh lệnh lại lần nữa kêu lên.

Trong nháy mắt, mũi tên giống như mưa rơi dày đặc đánh úp về phía Trác Lỗi, Trác Lỗi nhíu mày vận khí đem lực lượng dồn lên bên trên tay phải không bị thụ thương kia.

Một tiếng sói tru vang lên, tay của hắn vung ra ngoài, những mũi tên kia giống như có ma lực bay ngược trở lại.

“A…”

“A…” …

Tiếp theo là mấy tiếng kêu la của đám cung thủ bị mũi tên đâm trúng phát ra, từng đám cung thủ ngã xuống.

Những người kia nhìn thấy như vậy liền lộ ra ánh mắt hoảng sợ, người vừa mới chỉ huy thấy tình hình như thế, mắt đỏ lên rút mũi tên của một sĩ binh bên cạnh liền bắn tới.

Trác Lỗi thấy người kia công tới liền vội vàng ứng đối, động tác vô cùng kỳ quái hung ác, người chỉ huy kia cũng có chút lực bất tòng tâm.

Cũng ngay vào lúc này, Thác Bạc Liệt đi đêm vậy mà trở lại cung trong, thấy chỗ ngự thư phòng đèn đuốc sáng trưng liền thi triển khinh công bay tới.

“Hoàng Thượng!” Những người kia thấy Thác Bạc Liệt tới, nhao nhao đem ánh mắt rơi vào trên thân hắn.

“Xảy ra chuyện gì?” Thác Bạc Liệt kéo một sĩ binh qua hỏi.

Người kia thấy Hoàng Thượng nhìn mình nên cũng không dám mảy may giấu diếm: “Người kia ban đêm xông vào ngự thư phòng!”

Đương nhiên là không có bao nhiêu người biết cỏ tống mệnh được cất giấu ở ngự thư phòng, nhưng lén xông vào trong hoàng cung đã là tội chết, căn bản không cần phải để ý đến hắn trộm cái gì.

Thác Bạc Liệt nghe tới ngự thư phòng nghĩ đến đầu tiên cũng là cỏ tống mệnh kia, biến sắc mặt nhìn thấy thủ hạ của mình vậy mà đã lực bất tòng tâm, ánh mắt hắn vẩy một cái trực tiếp bay lên tự mình ra trận.

“Trả lại thứ kia ta sẽ tha cho ngươi một mạng!” Hai người nhìn khí thế lực lượng ngang nhau, khí tràng dị thường lớn.

Trác Lỗi thấy Thác Bạc Liệt bay người lên tự nhiên cũng biết chuyện này không nhỏ, nhưng đồ vật này lại không để hắn lấy lại được.

Thác Bạc Liệt muốn Trác Lỗi bỏ gian tà theo chính nghĩa bất quá thời khắc này Trác Lỗi mới mặc kệ cái gì đại cục làm trọng, hắn hiện tại chỉ muốn muốn cứu người, chỉ cần cứu người thì những cái khác đều không trọng yếu.

Thác Bạc Liệt thấy người áo đen không để ý tới lời nói của mình chút nào liền có chút phẫn nộ, cũng không cùng thiện nói đã trực tiếp so chiêu, hắn ta cũng không tin người này có thể đánh lại được mình.

Nếu như Trác Lỗi không có thụ thương thì có lẽ hai người sẽ khó phân cao thấp, bất quá bởi vì độc trong người Trác Lỗi đã bắt đầu khuếch tán nên động tác cũng bắt đầu hơi chậm lại một chút, chính hắn cũng biết rõ điều này nên khi nhìn về phía Thác Bạc Liệt cũng mang theo một loại ánh mắt không hề tầm thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.