Đôi mắt của Hắc Tường Vi, lạnh như băng, nhìn thẳng vào tên Đường Bắc Huy đang sợ đến mềm nhũn cả người kia.
“Đại hiệp! Đại…Đại hiệp! Đừng giết ta! Đừng giết ta! Ta là con trai của thừa tướng. Nếu người không giết ta, cha ta sẽ cho người rất nhiều rất nhiều tiền! Nhiều đến mức người dành cả đời cũng tiêu không hết!”
“Ngươi có thể cầm tiền đi cùng xuống địa ngục đi gặp Diêm Vương đi!”
“Ta cầu xin người! Đại hiệp! Đừng giết ta! Đừng mà! Hức hức...”
Đường Bắc Huy khóc nức nở, chẳng còn bộ dạng hung thần ác liệt thường ngày nữa?
“Trước khi ngươi chết, có muốn nhìn thấy bộ dạng của ta không?” Hắc Tường Vi đột nhiên hỏi một câu hỏi kỳ lạ.
Đường Bắc Huy đã sợ đến mức hồn bay phách lạc. Làm gì còn biết cách trả lời và suy nghĩ đâu?
Hắc Tường Vi đột nhiên tháo mặt nạ với những chiếc răng nanh, để lộ khuôn mặt tuyệt đẹp dưới chiếc mặt nạ...
“Công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Như Ý nhìn Đường Bắc Huy với khuôn mặt tươi cười.
Đường Bắc Huy rùng mình toàn thân toát mồ hôi lạnh vì sốc: “Ngươi...ngươi... sao lại là ngươi? Ngươi... ngươi chính là Hắc Tường Vi?”
Như Ý nói: “Ngươi rất may mắn. Trong cả thiện hạ là người duy nhất biết thân phận thật của ta...”
Đường Bắc Huy nhắm mắt lại trong hoảng loạn: “Ta không thấy gì cả! Ta không nhìn thấy gì cả. Đừng giết ta, đừng giết ta!”
Như Ý tiến lại gần hai bước: “Ta sẽ không giết người không có vũ khí, lấy thanh kiếm của ngươi ra đây!”
Đường Bắc Huy nói: “Không! Ta không lấy! Có chết ta cũng không lấy nó!”
Như Ý cười: “Ngươi thật dễ thương! Ngươi không lấy thì cũng sẽ chết thôi, cầm kiếm tỷ thí với ta một chút, nói không chừng người có thể đánh bại ta kìa!”
Đường Bắc Huy nói: “Người đừng hòng lừa ta! Ta sẽ không bị lừa đâu!”
Như Ý nói: “Trêu chọc ngươi cũng thú vị đó. Ta đã từng thấy những người sợ chết, nhưng ta chưa bao giờ thấy người nào sợ chết như ngươi! Nếu không phải do người bình thường luôn làm việc độc ác, làm xằng làm bậy, đã phạm quá nhiều tội, có lẽ hôm nay ta sẽ tha mạng cho ngươi! Nhưng... Hắc Tường Vi tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha một người đáng chết! “
“Xuất kiếm!”
Như Ý đột nhiên hét lên một tiếng.
“A!”
Đường Bắc Huy kêu lên, tự nhiên mất cảm giác, nghiêng đầu đổ xuống.
Như Ý sụt sịt mũi, cười: “Tên ác bá này lại bị gan dọa chết rồi! Thật đúng là báo ứng!”
Cô lại đeo mặt nạ và chuẩn bị rời đi...
“Đứng lại!”
Một người đàn ông có ánh mắt độc ác quyến rũ, đôi mắt hắn uy nghiêm tiến vào.
“Là hắn!”
Như Ý giật mình.
Chẳng phải người đàn ông này là mỹ nam lúc đầu bị trúng thuốc mê sau đó cưỡng ép hắn viên phòng cùng mình sao?
Làm thế nào mà hắn lại xuất hiện ở đây?
Trong lòng Như Ý nổi lên rất nhiều cảm xúc, mặc dù đã trải qua vài tháng rồi, thỉnh thoảng trong lòng cô vẫn nghĩ về cái đêm ướt át nóng bỏng ấy...
Mặc dù đêm đó cảm xúc mãnh liệt, nhưng không phải từ ý định ban đầu của cô, nhưng tóm lại vẫn là đêm đầu tiên của Như Ý đó!
Một người con gái, sao lại không quan tâm đến đêm đầu tiên của mình chứ?
Đêm đó...
Đó là đêm đen tối và bất lực nhất trong cuộc đời của Như Ý...
Nhưng cũng là đêm mà cô trở thành một người phụ nữ thực thụ, tận hưởng sự mãnh liệt và lãng mạn bí ẩn...
“Ngươi là ai?”
Như Ý đeo mặt nạ nên không thể thấy bất kỳ thay đổi nào trên sắc mặt của cô, Ngay cả giọng nói trầm mà là nam hay nữ cũng không thể phân biệt được. Năm đó sau khi cô trở thành đặc công, cách huấn luyện cơ bản nhất là bắt chước nhiều giọng nói khác nhau.
Bạo quân lạnh lùng trả lời: “Một người đến đòi nợ!”
Như Ý nói: “Ta nợ ngươi khoản nợ nào thế?”