Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 263: Chương 263: Làn gió bất lương




Trong lòng Như Ý căng thẳng, xem ra canh bạc mà Nhị phu nhân đánh này không chỉ lớn bình thường đâu.

“Lão gia, chính là gian phòng này, ngài nhất định phải sửa trị làn gió bất lương này!” Nhị phu nhân kéo Vệ quốc công, ánh mắt lóe ra lại không nhịn được có chút kích động.

“Hừ, loại chuyện này đương nhiên phải khiển trách, bằng không người khác không biết lại cho rằng người trong phủ Vệ quốc công ta đều là loại người không biết liêm sỉ, phá hủy danh dự của ta!” Vệ quốc công vừa nghe Nhị phu nhân nói như thế, ngẫm lại cũng có chút tức giận, lại kết hợp với chuyện theo như lời của Nhị phu nhân, cơn tức trong lòng càng lúc càng lớn.

“Người đâu, đến bắt đôi cẩu nam nữ kia đi ra cho ta!” Vệ quốc công quả nhiên khí phách mười phần, không cần nhìn, lại không thèm chớp mắt một cái, dùng dáng vẻ này của ông ta ở trên chiến trường, thà giết nhầm ngàn người còn hơn bỏ sót một người.

Đám binh lính vẫn đứng chờ đợi mệnh lệnh ở một bên, vừa nghe thấy Vệ quốc công phân phó, lập tức lao vào, bước chân kia vừa nhìn đã biết được huấn luyện qua, điều này khiến cho Như Ý ở một bên cũng có chút giật mình.

“A, các ngươi đang làm gì?” Binh lính vừa lao vào liền nghe được một tiếng thét kinh hãi, sau đó là sự giãy dụa mắng nhiếc điên cuồng.

“Các ngươi buông ra, ta là đệ đệ của Đại phu nhân của các ngươi, là khách của các ngươi, các ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy!” Tên nam tử kia cũng bị cảnh tượng đột nhiên xảy ra khiến cho hoảng sợ, nghĩ đến việc hắn ta đang ôm ấp mỹ nữ, còn đang trong mộng đẹp rong ruổi, giờ phút này tựa như tạt gáo nước lạnh khiến cho hắn ta tỉnh mộng.

Lúc hai người bị lôi mạnh ra ngoài sân, lập tức ngây người.

Gió lạnh thổi lên người bọn họ, khiến cho bọn họ rùng mình, người khắp sân tựa như đang xem diễn, coi bọn họ như những con khỉ mà vây xem.

“Lão, lão lão gia, nô tỳ không phải...”Điệp Niệm không ngờ Vệ quốc công sẽ đến căn phòng vào lúc này, tình dục lúc nãy còn chưa thối lui, mộng đẹp của bản thân còn đang tiếp tục, lại không ngờ có kết cục như vậy. Cô ta sợ hãi nhìn Vệ quốc công, muốn giải thích, lại không biết giải thích từ đâu, gia quy Vệ phủ có một quy định, nha hoàn vọng tưởng leo lên giường của chủ tử, nghiêm trị không tha.

“Tỷ phu, ta là em vợ của ngài, mỹ nhân này là Nhị phu nhân cho ta!” Đệ đệ của Đại phu nhân không ngờ mình lại rơi vào tình trạng như bây giờ, hắn còn đang muốn lôi kéo làm thân, hơn nữa hắn càng không biết lại có kết cục thế này, mà tỷ tỷ của mình tựa hồ cũng sớm đã hết thời rồi.

“Hừ, là nha hoàn của Vệ phủ lại dám vô pháp vô thiên như vậy, lôi ra ngoài đánh chết cho ta!” Vệ quốc công không có một chút đồng tình, thậm chí lúc nói đánh chết cũng không chút biểu tình, giống như tất cả những việc này đều không có quan hệ với ông ta.

Vừa nghe đánh chết, người nọ lập tức bị dọa sợ, nhanh chóng phản ứng lại: “Nhị phu nhân, van cầu người tha cho nô tỳ, nô tỳ thật sự không phải cố ý đâu, là bát canh kia có vấn đề, là...”

Điệp Niệm còn muốn nói tiếp, lại cảm giác có gì đó mắc kẹt trong cổ họng, muốn nói lại phát hiện mở miệng lại không phát ra thanh âm, nước mắt đã không còn tác dụng, cô ta giãy dụa lại không làm nên chuyện gì, chỉ có thể bị người lạnh lùng kéo đi, tha trên mắt đất lạnh như băng, sau đó tha về nơi lạnh lẽo kia.

Như Ý đứng từ xa nhìn mọi hành động của Điệp Niệm, động tác trên tay đã sớm thu hồi sau khi xuất ra châm bạc, sau đó xem xét hướng đi của mọi chuyện.

Khi Nhị phu nhân nhìn thấy Điệp Niệm bị lôi ra từ trong phòng, trong lòng cả kinh, ánh mắt liếc nhìn xung quanh mới thấy được ánh mắt Như Ý ở một góc sáng sủa, nhìn thấy khóe miệng trêu ngươi của Như Ý, còn ánh sáng lóe lên trong mắt kia, ánh nhìn hướng thẳng về bà, trong lòng cả kinh, phải biết rằng, đây cũng là lần đầu tiên bà cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đến tận xương của Như Ý, mặc dù lúc bình thường Như Ý không thích nói chuyện, lại luôn có sắc mặt dịu ngoan khi đối diện với mình, còn có lời nói, không lạnh như băng như vậy.

Sau khi Vệ quốc công thấy nha hoàn kia bị lôi xuống, mắt nhìn xuống người đàn ông trần trụi đang quỳ dưới chân mình, trên mặt tràn đầy tức giận, loại tức giận này càng ngày càng lan tràn, giống như thiêu rụi tất cả mọi người xung quanh.

“Vệ quốc công, ta, ta, thật sự do Nhị phu nhân nói muốn tặng cho em vợ ta!” Đệ đệ của Đại phu nhân, Vô Toàn nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện, nhìn thấy nha hoàn kia bị kéo xuống, thanh âm thê lương từ xa thỉnh thoảng truyền vào lỗ tai của mình, giờ phút này sớm đã không còn sự bình tĩnh lúc nãy, nói năng cũng trở nên lộn xộn, mà cái câu Nhị phu nhân tặng mình trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của hắn.

“Lão gia, ngài xem hắn, chẳng những không biết hối cải, còn muốn vu oan hãm hại thiếp thân, lão gia ngài phải làm chủ cho thiếp thân!” Nhị phu nhân lại rất biết cách diễn, còn nhỏ vài giọt nước mắt, thân mình mềm mại tựa vào trong ngực Vệ quốc công, nhỏ giọng nức nở muốn Vệ quốc công đòi công đạo cho bà.

“Em vợ? Hừ, ngươi quả thật có bản lĩnh, bình thường ở kỹ viện trêu hoa ghẹo nguyệt, bây giờ thì tốt rồi, chơi kỹ viện chán rồi, nên muốn đến chỗ bản hầu gia ghẹo nguyệt! Nói cho ngươi biết, nếu ngươi đã dám làm thì phải trả cái giá đắt!” Vệ quốc công không quan tâm đến người này có lai lịch gì, tại phủ Vệ quốc công của ông, ông mới là trời, mọi thứ do ông định đoạt.

“Tỷ phu, ta, ta, ta muốn gặp tỷ tỷ của ta!” Vô Toàn tìm không ra lý do, giương mắt nhìn vào sự trào phúng của Nhị phu nhân kia, còn có một tia gian trá, trong lòng trùng xuống, sao mình lại ngu ngốc tin vào lời nói của nữ nhân này, xem ra chỉ có tìm được tỷ tỷ của mình mới được!

Vệ quốc công nghe lời này, trong lòng giận dữ: “Phủ Vệ quốc công này còn không phải thiên hạ của cô ta, là Vệ quốc công ta định đoạt, hôm nay nể tình ngươi là khách, có thể tha cho ngươi, nhưng sau này sẽ không còn bất cứ mối quan hệ gì với Vệ quốc công ta, về phần tỷ tỷ ngươi, cô ta đã tiến vào phủ Vệ quốc công của ta, chính là người của Vệ phủ ta, nơi này họ Vệ, còn không phải Giang phủ của cô ta!

Như Ý biết đây mới là gian kế của Nhị phu nhân, về phần bát canh kia chẳng qua có dược hiệu thúc tình, nếu không tính từ lúc Điệp Niệm đi vào, sẽ không xảy ra quan hệ nhanh như vậy, Nhị phu nhân này cũng không thể kéo mọi người đến xem bà ta tự biên tự diễn nhanh như vậy.

Như Ý không thể không thừa nhận, lá gan Nhị phu nhân này quả nhiên đủ lớn, tâm đủ ngoan độc, nhưng chắc hẳn bà ta không ngờ được chuyện mình sẽ tìm một người đến thế thân, nói ra có lẽ Điệp Niệm này coi như vật thay thế của mình đi!

Vụ phong ba này nhoáng một cái rồi qua, Đại phu nhân bị gọi về từ chùa miếu, nguyên nhân đơn giản là Vệ quốc công nói chuyện này bà cũng có trách nhiệm.

Vốn đã không được sủng ái, trải qua chuyện này, Đại phu nhân coi như bị biếm vào lãnh cung.

Như Ý nhớ lúc ấy Nhị phu nhân có nói với mình một câu: “Vận may không phải luôn tốt như vậy!” Chuyện này rõ ràng là nói cô đi làm, nhưng bà ta cho rằng thời khắc mà Như Ý chuyển cho Điệp Niệm đi làm, chính là nhờ vận may của Như Ý.

Đối với chuyện này, trong lòng Như Ý cảm thấy nực cười, nhưng cũng không nói gì nhiều, có lẽ vận may sẽ không quá tốt, nhưng sự thông minh cũng có thể có được vận may để tạo ra một kết cục tốt hơn nhiều.

Nhưng khi có một số việc luôn quá bình tĩnh, vậy thì sẽ có càng nhiều chuyện khó có thể lường trước xảy ra, nếu Như Ý còn do dự, vậy đó là lúc trước khi Nhị phu nhân chưa đối phó với mình, mà bây giờ lòng của cô đã bị phá vỡ bởi sự tính kế lần đó, hơn nữa Như Ý luôn mơ hồ cảm giác được trong tâm trí của mình luôn có một thanh âm dẫn dắt cô, cô luôn dùng lối tư duy kiên định nhất của bản thân để kéo những suy nghĩ lệch khỏi quỹ đạo kia quay về.

“Đại phu nhân, nô tỳ đã pha trà mới cho người, loại này là trà đầu xuân, vừa mới được hái xuống, rất là tươi mới và dịu nhẹ!”

Như Ý biết Đại phu nhân trải qua liên tiếp mấy chuyện này, mặc dù không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng dựa vào trực giác của phụ nữ, cô biết trong lòng Đại phu nhân có tích tụ, thật ra Như Ý cảm thấy bản thân có chút lãnh huyết, ở trong tiềm thức của cô, cô cảm thấy việc này cũng không tính là tàn nhẫn, về phần ân oán giữa hai vị phu nhân, đến bây giờ Như Ý còn chưa hiểu rõ, nhưng cô biết bằng vào sự thông minh của cô, sự khôn khéo của cô, thậm chí trên người cô vẫn che giấu gì đó, cô muốn có thể làm cho bọn họ chủ động nói cho cô.

“Cũng là ngươi khiến ta bớt lo, chuyện lần trước ta cũng nghe nói, ta muốn nghe suy nghĩ riêng của ngươi!” Đại phu nhân mỉm cười nhẹ nhàng, khẽ vỗ vào phổi rồi nói.

“Bẩm Đại phu nhân, nô tỳ không biết gì cả, nhưng kỳ lạ là lúc ấy nô tỳ đang có việc quấn thân, vốn chuẩn bị tối nay đi qua để nói tình huống gần đây của Đại phu nhân cho vị gia kia, nhưng lại sợ canh nguội nên mới tìm Điệp Niệm, nô tỳ còn mong Đại phu nhân thứ tội!” Như Ý nói xong, sau đó nhẹ nhàng quỳ gối trên mặt đất.

Lời nói của Như Ý khiến cho Đại phu nhân nhíu mày, lại có chút nhẹ nhõm: “May mà ngươi không sao, Điệp Niệm này cũng không nên lưu lại, loại người thấy sang bắt quàng làm họ giống cô ta cũng không thích hợp sống ở Vệ phủ, bây giờ xem như khiến cho cô ta hiểu được, chỉ có điều hình phạt đánh chết này thật sự không đáng!”

Lời này của Đại phu nhân có vẻ sớm đã đoán trước được, nhưng bà càng ngày càng tin tưởng năng lực của Như Ý, mặc dù có liên quan đến vận may, nhưng một vài thứ có được ngày sau, thái độ xử sự làm người mới là điều quan trọng nhất.

“Về phần đệ đệ không chịu thua kém kia của ta, không cần nói thêm gì nữa, dù sao xem như trừng phạt đúng tội!” Mặc dù ngoài miệng Đại phu nhân nói như vậy, nhưng Như Ý vẫn cảm thấy Đại phu nhân không có vẻ không sao cả như mặt ngoài, bà đang nghĩ về em trai của mình.

Nếu muốn giành chiến thắng, rất nhiều lúc phải dẫm đạp lên thi thể của người khác mà đi qua mới có được thành công này.

“Đại phu nhân, nếu không còn việc gì, Như Ý rời đi trước!”

Đại phu nhân cũng không có ý giữ lại, lúc nãy Như Ý nói như vậy, tuy không nói rõ, nhưng cũng bày tỏ rõ quan điểm của chính mình, cán cân trong lòng cô đã hoàn toàn nghiêng về phía mình, vậy... nụ cười bên khóe miệng Đại phu nhân tựa như ác ma đòi mạng.

Đi bộ trên con đường nơi có dấu vết một vài thi thể bị kéo lê, Như Ý ngửi thấy được mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.

“A, xin lỗi, xin lỗi!” Một người hoảng hốt loạng choạng va vào Như Ý đang trong trạng thái suy nghĩ, liên tục nói xin lỗi rồi chuẩn bị rời đi.

Như Ý phản ứng nhanh nhìn người đang định rời đi kia, cánh tay duỗi nhẹ ra, sau đó mới gật đầu, coi như chuyện này bỏ qua cho người nọ, cô nhìn người rời đi cho đến tận khi thành một chấm rồi biến mất, cô mới cẩn thận lấy thứ đồ từ trong lồng ngực ra.

Chuyện tiện tay trộm đồ này mặc dù cô không tính là quen thuộc, nhưng phản ứng như ngày hôm nay lại khiến cho trong lòng cô có loại cảm giác thành tựu khó hiểu, loại này cảm giác thành tựu này ngoại trừ kết quả trên tay, còn có chính là cô càng ngày càng cảm thấy bản lĩnh của mình còn có rất nhiều, chỉ là những loại kỹ xảo này bởi vì trí nhớ của mình mất đi, chỉ có thể xuất hiện trong thời khắc mấu chốt.

Khi Như Ý suy nghĩ nên nhanh chóng quay về chỗ ở để xem thứ đồ này là gì, một bóng người quỷ dị lọt vào tầm mắt của cô, nhìn thấy phương hương tấm lưng kia rời đi, cư nhiên lại đi về hướng viện của Nhị phu nhân.

Như Ý cũng rất bình tĩnh, bảo trì khoảng cách từ xa theo kịp bước chân của người nọ.

“Ngươi đã đến rồi, mau vào!” Khi đi vào đến trước cửa viện, người nọ nhìn xung quanh bốn phía, thấy không có gì khác thường, mới gật đầu với người ở cửa, người đó liền cho người nọ đi vào.

Như Ý thừa nhận mình không phải là người lắm chuyện, nhưng đó là trước kia, phải nói lòng hiếu kỳ của cô không cho cô có cơ hội để suy nghĩ, cô đã nhanh chóng đi theo.

Lúc đang suy nghĩ nên vào bên trong như thế nào, Như Ý cảm giác một luồng khí tán loạn trong cơ thể cô, nhưng khi cô muốn bắt lấy thì nó lại tản ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.