Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 230: Chương 230: Liên lụy




Bóng đen kia lạnh nhạt nói: “Con trai đừng kích động, các ngươi làm rất tốt. Mấy năm nay, lão phu vẫn luôn nhìn các ngươi, các ngươi rất nghe lời, cũng rất xuất sắc.”

Hoa Lâu Vân ngạc nhiên nói: “Sư phụ, người vẫn luôn quan tâm chúng con sao?”

Bóng đen gật đầu: “Đúng vậy.”

Hàn Kiếm Y hơi trách cứ nói: “Sư phụ, tại sao người không hiện thân gặp chúng con vậy?”

Mặc dù hắn luôn chôn giấu tình cảm ở trong lòng.

Nhưng trong lòng hắn lại sâu đậm hơn người khác.

Hắn hy vọng gặp lại sư phụ mình đến nhường nào!

Chủ nhân đối với hắn chỉ là lòng trung thành.

Nhưng sư phụ là người thân nhất, giống như phụ thân của hắn!

Bóng đen thở dài nói: “Lão phu không muốn liên lụy các ngươi!”

“Liên lụy ư? Sư phụ, chẳng lẽ người gặp rắc rối sao? Hay có kẻ thù? Với võ công của người, trên đời này ai có thể tổn thương, hãm hại người chứ?”

Hoa Lâu Vân rất kinh ngạc nói.

Kiếm Hàn Y lại nói: “Sư phụ, kẻ thù là ai vậy? Con sẽ đi giết hắn ngay.”

Bóng đen bỗng cười ha ha: “Hai đứa ngốc, các ngươi vẫn giống như trước, không hề thay đổi gì! Tiểu Hoa tùy tính, Tiểu Kiếm cố chấp, giờ hai người đã trưởng thành rồi, cũng có bản lĩnh rồi, cho dù sư phụ không thể gặp lại các ngươi, nhưng sư phụ biết mấy năm nay các ngươi sống rất tốt, trong lòng sư phụ đã mãn nguyện rồi.”

Kiếm Hàn Y nói: “Sư phụ, rốt cuộc người đã gặp phải phiền phức gì vậy?”

Bóng đen nói: “Đây là chuyện của sư phụ, tự sư phụ sẽ giải quyết.”

Hoa Lâu Vân nói: “Sư phụ, mặc dù võ công của bốn người chúng con không ăn thua gì, không thể giúp được gì cho sư phụ. Nhưng sư phụ kể cho chúng con nghe, chúng con có thể san sẻ với sư phụ.”

Kiếm Hàn Y nói: “Ngu ngốc! Sư phụ không muốn liên lụy chúng ta.”

Hắn ta ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy cũng có lý nên nói: “Sư phụ, mấy năm nay, chúng con rất nhớ người.”

Hắn nói: “Đúng vậy! Chúng con đều cho rằng sẽ không gặp lại sư phụ nữa.”

Giọng điệu của bóng đen bỗng nghiêm nghị nói: “Chỉ chớp mắt đã qua 20 năm. Các ngươi đã lớn rồi, có tiền đồ rồi, sư phụ rất vui. Hôm nay sư phụ hiện thân không phải muốn ôn chuyện.”

Hoa Lâu Vân nói: “Kiếm Hàn Y, sư phụ có nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho chúng ta.”

“Nhiệm vụ gì?”

Kiếm Hàn Y không hề bất ngờ.

Mặc dù sư phụ không muốn liên lụy bọn họ, luôn ẩn mình.

Giờ bỗng hiện thân, chắc chắn có lý do đặc biệt.

Vì vậy hắn nghe Hoa Lâu Vân nói thế thì không cảm thấy kỳ lạ gì.

Trong lòng hắn có chút nhiệt huyết sôi trào, kích động nói: “Sư phụ, bốn người chúng con tình nguyện vì sư phụ mà bất chấp gian nguy.”

Bóng đen nói: “Nếu lão phu muốn các ngươi chết thì sao?”

Kiếm Hàn Y giơ kiếm trong tay lên: “Con sẽ đâm kiếm tự sát, tuyệt đối không do dự.”

Hoa Lâu Vân nói: “Sư phụ, người bảo con gọi Kiếm Hàn Y đến đây, giờ hắn đến rồi, rốt cuộc người muốn chúng con làm gì?”

Bóng đen nói: “Chỉ sợ chuyện này các ngươi phải trả giá rất lớn, bởi vì đây là một chuyện… đại sự kinh thiên động địa.”

Hoa Lâu Vân nói: “Mong sư phụ nói rõ!”

Bóng đen nói: “Các ngươi đã nghe qua cái tên Quỷ Cốc Tiên chưa?”

Cô cẩn thận ngẫm nghĩ một lát, rồi lắc đầu.

Kiếm Hàn Y cũng lắc đầu nói: “Con cũng chưa từng nghe qua.”

Bóng đen nói rằng: “Còn một tháng nữa, không, không tới một tháng nữa… sẽ có một cuộc biến động!”

Kiếm Hàn Y có thể cảm nhận được một sự sợ hãi và ý lạnh trong giọng nói của ông, rất tò mò hỏi: “Sư phụ, cái gì biến động?”

Bóng đen nói: “Sau một tháng nữa, thiên hạ sẽ xảy ra một chuyện đại sự kinh thiên động địa.”

Hắn nói: “Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ rất lớn với Quỷ Cốc Tiên kia sao?”

Bóng đen nói: “Đúng vậy.”

Kiếm Hàn Y nói: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Bóng đen nói: “Giờ lão phu không tiện nói cho các ngươi biết. Nhưng các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, chuyện này sẽ dẫn đến một trận bạo động lớn, là phúc hay họa thì giờ chưa biết được. Nhưng ngộ nhỡ có sai lầm gì, chỉ sợ… thiên hạ sẽ gặp tai ương.”

Hoa Lâu Vân nói: “Hình như chuyện này rất nghiêm trọng.”

Bóng đen nói: “Cực kỳ nghiêm trọng.”

Cô nói: “Sư phụ, nghiêm trọng đến mức nào vậy?”

“Sinh linh lầm than!”

Tất cả ý lạnh đều ngưng tụ, bộc phát trong một điểm. Bóng đen nặng nề, chậm rãi nhả ra bốn chữ này.

Hoa Lâu Vân và Kiếm Hàn Y nghe vậy cảm thấy sau lưng ớn lạnh.

Sinh linh lầm than sao?

Chuyện này thật đáng sợ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới dẫn đến sinh linh lầm than?

Chẳng lẽ là một cuộc chiến mang tính hủy diệt sao?

Nhưng người tên là Quỷ Cốc Tiên có cách gây nên một cuộc chiến lan ra thiên hạ sao?

Rốt cuộc hắn là người nào?

Trong lòng Hoa Lâu Vân và Kiếm Hàn Y đều tràn đầy tò mò.

Bóng đen nói: “Có lẽ trong lòng các ngươi đều tò mò, nhưng giờ chưa phải lúc nói cho các ngươi biết chân tướng. Nhưng để phòng ngừa trước, lão phu có một chuyện muốn giao cho các ngươi! Trong vòng một tháng, các ngươi phải làm xong chuyện này.”

Hoa Lâu Vân hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Kiếm Hàn Y chỉ lạnh nhạt nói: “Mặc kệ là chuyện gì, chúng con đều dốc hết sức để làm.”

Bóng đen nói: “Lão phu muốn các ngươi đi tìm một cuốn sách.”

“Cuốn sách sao?”

Hoa Lâu Vân và Kiếm Hàn Y không hẹn mà cùng nói.

“Đúng vậy! Là một cuốn sách!”

Bóng đen liên tục nhắc đến sách.

Cô nói: “Cuốn sách gì ạ?”

Bóng đen nói: “Là cuốn sách cổ tên là. Cuốn sách này đã thất truyền mấy trăm năm rồi. Không ai biết cuốn sách này đang ở đâu, nằm trong tay ai.”

Hoa Lâu Vân: “Trước đây trên giang hồ có lan truyền một tin đồn, nghe nói tái xuất giang hồ, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này?”

“Võ Thần Mật Thư ư?”

Vừa nghe bốn chữ này, bóng đen sửng sốt một lát.

Sau đó nói: “Võ Thần Mật Thư chỉ là một lá thư mà thôi, đừng lo lắng đến nó. Mật sách thật sự là Quỳ hoa bí lục. Một tháng sau, chỉ có một người và một cuốn sách mới có năng lực ngăn cản được tất cả những tai họa này.”

Hoa Lâu Vân nói: “Sư phụ, nói như vậy, quyển sách đó chắc chắn là Quỳ hoa bí lục. Nhưng người thì sao? Người đó là ai?”

Bóng đen nói: “Về người thì… các ngươi đừng lo lắng, cũng không cần biết chân tướng là gì, nói chung, trong vòng một tháng, các ngươi phải nghĩ mọi cách tìm được cuốn sách này. Cho dù không tìm được nó, cũng phải bảo đảm rằng nó không được rơi vào tay người khác.”

Hoa Lâu Vân nói: “Phải bằng mọi giá.”

Kiếm Hàn Y bỗng nhớ đến một chuyện: “Sư phụ, nhưng giờ bốn người chúng con không đủ người. Con và Thu Vân phải vào cung bảo vệ chủ nhân, mà Hoa Lâu Vân và Hồng Chúc phải ở Tịch Mịch Yên Vũ lâu giám sát Mộ Dung Tịnh Thần.”

Bóng đen nói: “Bảo vệ chủ nhân của các ngươi, một mình Thu Vân là đủ rồi. Mộ Dung Tinh Thần cũng không cần giám sát.”

Hoa Lâu Vân nói: “Sư phụ, Mộ Dung Tinh Thần rất kỳ lạ, tính cách cực kỳ quỷ dị, hơn nữa hành động rất thần bí…”

Bóng đen nói: “Xem ra, đã đến lúc nói cho các ngươi biết một bí mật rồi!”

Hoa Lâu Vân: “Bí mật gì ạ?”

Bóng đen nói: “Võ công của Mộ Dung Tinh Thần là do lão phu dạy. Nói đúng hơn, hắn là sư huynh của các ngươi.”

“Cái gì? Sư huynh ư?”

Hoa Lâu Vân và Kiếm Hàn Y đều trợn mắt, không dám tin sự thật này.

Bóng đen nói: “Trong lòng các ngươi chắc chắn có thắc mắc rất lớn, nhưng đừng nghi ngờ làm gì. Mộ Dung Tinh Thần thật sự là sư huynh các ngươi, có điều, hắn có sứ mệnh của mình, không liên quan gì đến các ngươi, cho nên trước giờ ta không nói với các ngươi chuyện của hắn. Hắn cũng không biết chuyện có liên quan đến các ngươi. Trước đây các ngươi tới Tịch Mịch Yên Vũ lâu, lão phu cũng thấy hơi kỳ lạ, có lẽ đây là sự sắp đặt của số mệnh. Nói chung, hắn ta không cần các ngươi giám sát. Sứ mệnh của hắn… vẫn chưa tới, đợi đến ngày đó, các ngươi sẽ biết lý do hắn tồn tại.”

“Vâng thưa sư phụ!”

Hoa Lâu Vân hiểu biết nửa vời, đầu óc mơ hồ.

Không biết Hàn Kiếm Y có đáp án không, cũng không hỏi nhiều.

Bóng đen nói: “Được rồi! Giờ các ngươi đã hiểu rõ, nhân lúc trời chưa sáng, nhanh chóng rời khỏi đây đi. Trong một tháng này, nếu các ngươi có việc có thể đến nhà gỗ này tìm lão phu.”

Kiếm Hàn Y bỗng nhớ đến một chuyện nên hỏi: “Sư phụ, con có một câu hỏi.”

“Tiểu Kiếm, con không hay đưa ra nhiều câu hỏi, nhưng những câu hỏi lại rất sắc bén. Con muốn hỏi chuyện gì thì hỏi đi, lão phu chắc chắn sẽ cố gắng giải đáp.”

Hắn hơi do dự một lát rồi hỏi: “Sư phụ, tại sao lại muốn chúng con đi bảo vệ và giúp đỡ chủ nhân vậy?”

“Chúng con vẫn luôn không hiểu mối quan hệ giữa sư phụ và chủ nhân, tại sao sư phụ lại muốn chúng con đi tìm chủ nhân.”

Trong lòng Tứ Đại Mạc Khách đều có câu hỏi này.

Chỉ là trước giờ không có ai nhắc đến.

Cho dù muốn hỏi cũng không tìm được cơ hội để hỏi.

Bởi vì ông lão thần bí vẫn luôn giấu mình…

Bóng đen do dự một lát rồi nói: “Lúc nãy lão phu đã nhắc đến một cuốn sách, đó là Quỳ hoa bí lục, còn người… chính là chủ nhân của các ngươi.”

Ra khỏi nhà gỗ, Hoa Vân Lâu và Kiếm Hàn Y vẫn mơ màng.

Chỉ là…

Bọn họ đều biết, tính nghiêm trọng của chuyện này còn đáng sợ hơn họ nghĩ.

Sư phụ bọn họ là ông lão thần bí có năng lực thần thông, mà cũng phải sợ chuyện sắp xảy ra vào tháng sau…

Có thể thấy, chuyện này chắc chắn rất đáng sợ.

Nhưng… một tháng sau, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?

“Ngươi vẫn còn khiếp sợ à?”

Hoa Lâu Vân vỗ vai Kiếm Hàn Y.

“Ngươi biết từ khi nào?” Hắn quay đầu, nhìn cô nghi ngờ.

Cô nói: “Biết chuyện gì?”

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm căn nhà gỗ cũ nát ở trước mặt…

Hoa Lâu Vân nói: “Chúng ta cũng mới biết vào sáng nay. Hôm nay vừa mở cửa thì có một tên ăn mày chạy đến Tịch Mịch Yên Vũ lâu, đưa một tờ giấy vào tay Hồng Chúc. Trên giấy nói bảo Tứ Đại Mạc Khách đến nơi này, nhưng ngươi và Thu Vân không có mặt, nên ta và Hồng Chúc mới đi trước… Sau đó ta mới bảo Hồng Chúc đi tìm ngươi.”

Kiếm Hàn Y nói: “Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Tại sao cách 20 năm, sư phụ lại đột ngột xuất hiện?”

Hoa Lâu Vân nói: “Nói chung sư phụ căn dặn ta thế nào thì ta làm thế đó. Đúng rồi, chúng ta phải dựa theo kế hoạch, phân công nhau hành động đi! Thu Vân bảo vệ chủ nhân là được rồi. Chúng ta đi tìm Quỳ hoa bí lục.”

“Nhưng phải đi tới nơi nào để tìm cuốn sách này đây?” Kiếm Hàn Y nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.