Bạo quân nói: “Tâm cơ của người này quá nặng, lại có thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy ám sát sư huynh mình. Hơn nữa hắn đoán chắc sư phụ yêu thương Đại sư huynh, nên dưới cơn nóng giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liền ra tay nặng.”
Quỷ Cốc Tiên nói: “Quả nhiên sư phụ đã trúng kế của hắn, sau đó, sư phụ còn tự tay sát hại Đại đệ tử của mình, sư phụ cũng không muốn giết Nhị đệ tử nữa nên đã phế đi võ công của hắn, trục xuất khỏi sư môn. Giờ cũng đã qua hơn một trăm năm rồi, có lẽ hắn cũng đã chết rồi, chuyện cũ đã qua giờ lại như hiện rõ mồn một trước mắt.”
Bạo quân nói: “Thì ra trong lòng sư phụ cũng có một đoạn chuyện xưa bi thương như vậy, khó trách sau đó sư phụ không thu nhận đồ đệ nữa.” Quỷ Cốc Tiên gật đầu: “Ngân Sương vẫn luôn đi theo hầu hạ bên cạnh sư phụ, nàng cũng thông minh lanh lợi, tất nhiên thiên phú không bằng ngươi, nhưng hơn ở chỗ chịu khó chăm chỉ, cũng coi như là một thành công nhỏ.”
Bạo quân nói: “Vì Nhị sư huynh phản bội nên sư phụ mới quyết định không thu nhận đệ tử sao?”
Quỷ Cốc Tiên nói: “Hơn một trăm năm nay ta chưa từng thu nhận bất cứ đệ tử nào. Có điều ngay từ đầu gặp được ngươi, thấy ngươi tư chất thông minh mà ma mãnh, chính là thiên tài tuyệt thế tu luyện võ học, nên mới phá lệ thu nhận ngươi làm đồ đệ. Dù Ngân Sương cũng chưa chính thức bái sư nhập môn, nhưng nàng đã hầu hạ bên cạnh sư phụ nhiều năm, sau này ngươi hãy nhường nhịn nàng chút.”
Bạo quân nói: “Lời của sư phụ đệ tử không dám không nghe theo, chỉ cần nàng không kiêu căng ra vẻ sư tỷ, tất nhiên đệ tử sẽ không gây khó dễ cho nàng.”
“Thế thì tốt rồi.”
“Sư phụ, rốt cuộc Trường Sinh Quyết là võ công sao? Vì sao sư phụ lại muốn xếp Trường Sinh Quyết vào môn võ cấm?”
“ ‘Trường Sinh Quyết’ còn có tên ‘Quỳ Hoa Mật Lục.”
“Quỳ Hoa Mật Lục? Tại sao lại có một cái tên kỳ cục như thế?”
“Hiện giờ trên đời có hai đại kỳ thư, chính là Lê Hoa Bí Tịch và Quỳ Hoa Mật Lục, Lê Hoa Bí Tịch chính là Lê Hoa Thần Kiếm của phủ Trác vương hiện tại, mà nghe nói Quỳ Hoa Mật Lục đã thất truyền hơn nghìn năm rồi... Nghìn năm trước đã từng có một vị cao tăng đắc đạo tu luyện võ công trong Quỳ Hoa Mật Lục, phát hiện dù loại võ công này rất khó tu luyện nhưng rất có hiệu quả, có thể kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất tử, vì vậy đổi tên thành Trường Sinh Quyết...”
“Nói như vậy, Quỳ Hoa Mật Lục mới thật sự là Trường Sinh Quyết?”
“Đúng!”
Quỷ Cốc Tiên gật đầu, nói: “Cao tăng đó chính là sư phụ của ta, sư công của ngươi. Khi Người tu luyện Trường Sinh Quyết tới giai đoạn quan trọng nhất đã tẩu hỏa nhập ma thổ huyết mà chết. Dù Trường Sinh Quyết là một loại thần công vô cùng kỳ diệu, nhưng lại có một thiếu sót nghiêm trọng, năm đó khi sư phụ ta tu luyện Quỳ Hoa Mật Lục, có thể đã lĩnh hội sai một số thứ, nên sư phụ sợ các ngươi tuổi trẻ nóng tính, mới cấm các ngươi tu luyện Trường Sinh Quyết!”
Bạo quân nói: “Nói như vậy, muốn tu luyện Trường Sinh Quyết chân chính thì nhất định phải tìm được bí tịch gốc?”
Mắt Quỷ Cốc Tiên lập tức lóe sáng: “Đúng, chính là Quỳ Hoa Mật Lục. Chỉ tiếc Quỳ Hoa Mật Lục đã sớm thất truyền hơn nghìn năm rồi, cũng không tìm được bí tịch Quỳ Hoa Mật Lục bản gốc nữa.”
Bạo quân nói: “Có phải nếu tìm được Quỳ Hoa Mật Lục, thì có thể tu luyện thần công trường sinh bất tử chân chính hay không?”
Hình như suy nghĩ của Bạo quân bỗng trở nên vô cùng hưng phấn.
Quỷ Cốc Tiên gật đầu.
Cuối cùng, Quỷ Cốc Tiên đặc biệt dặn dò một câu: “Kế hoạch đã tiến hành đến thời điểm mấu chốt nhất rồi, thời điểm này nhất định không thể xảy ra sơ suất gì, chỉ có thời gian một tháng, sau một tháng việc lớn có thể thành.”
“Việc lớn!”
Hình như, việc lớn trong miệng ông ta là một việc hết sức nghiêm trọng.
Bạo quân nghiêm túc gật đầu, sau đó lui ra khỏi địa lao, giếng cạn...
Khi ra khỏi giếng, hắn quay đầu liếc nhìn bia mộ của Trác Thiên Hành trong đống cỏ hoang...
“Đại sư huynh, huynh một đời anh hùng, nhưng lại chết oan uổng như vậy. Nhưng huynh yên tâm, Trẫm nhất định sẽ làm cho phủ Trác vương của huynh đời đời hưng thịnh phồn vinh.” Nói xong, hắn nở nụ cười tà mị, thi triển thân pháp, giống một con chim đen khổng lồ, nhập vào bầu trời tăm tối...
“Là hắn!”
“Ra đây.”
Mộ Dung Tinh Thần trốn ở sau đại thụ đã mấy canh giờ, bỗng thấy bầu trời hiện lên một vệt màu đen...
Trong bóng đêm, vệt sáng ấy gần như đã bị che giấu hoàn toàn...
Nhưng Mộ Dung Tinh Thần đã thấy được một bóng đen thoáng qua...
Hắn lặng lẽ đi theo.
Phủ tổng đốc, Kinh kỳ.
Hà Thiên Chiếu đã thăng quan, gần như còn chưa kịp đổi bảng hiệu trên cửa phủ. Gần đây thế lực triều đình rung chuyển, hắn hầu như chưa từng có một đêm ngủ ngon giấc...
Đêm vừa buông xuống, hắn đã tiếp người phủ doãn phái tới báo cáo, có một đám dư nghiệt gia tộc Đường Bắc đang lẩn trốn gây sự...
Hắn đích thân đến phủ Thừa Tướng còn đang sửa chữa một chuyến...
Đồng thời dùng thân phận bạn bè, mời Đường Bắc Hổ tới phủ một lần.
Bầu rượu men trắng, tráng vân màu xanh đen, mấy đĩa đồ nhắm thường ngày tỏa ra mùi thơm mê người...
Đường Bắc Hổ thời niên thiếu ngông cuồng, nhưng khi giữ chức thừa tướng, trên gương mặt anh tuấn đã mất đi vẻ non nớt, chỉ còn lại vẻ thâm trầm...
Đại ca Đường Bắc Long vẫn còn bị nhốt trong thiên lao.
Phụ thân chạy trốn mất tích.
Gia tộc Đường Bắc gần như bị diệt môn.
Mất đi hầu hết tinh anh, cao thủ gần như chết hết...
Mấy trăm năm qua, gia tộc Đường Bắc chưa từng gặp phải hoàn cảnh thê thảm như vậy.
Mà trách nhiệm chấn hưng gia tộc Đường Bắc, lại rơi trên người trẻ tuổi mới hơn hai mươi này...
“Thừa tướng Đường Bắc...”
Hà Thiên Chiếu cầm bầu rượu lên, rót đầy chén của Đường Bắc Hổ...
“Hà đại nhân không cần khách khí, cứ gọi ta là Đường Bắc Hổ là được rồi, luận quan chức, vai vế và danh tiếng, có rất nhiều chỗ Đường Bắc Hổ còn phải học hỏi Hà đại nhân nhiều.” Hắn thực sự còn chưa quen với danh xưng thừa tướng này lắm, cái này khiến hắn luôn nhớ tới phụ thân, người đã tự tay đâm một kiếm vào tim hắn...
“Nhị công tử khách khí rồi. Vậy bản quan cứ gọi là Nhị công tử được chứ.”
“Cảm ơn.”
Đường Bắc Hổ nâng chén rượu lên, nói một tiếng cảm ơn, sau đó uống một hơi cạn sạch.
“Tửu lượng rất tốt.” Hà Thiên Chiếu cười to.
Đường Bắc Hổ để chén rượu xuống, nói: “Hà đại nhân có chuyện thì cứ nói thẳng đi, quanh co lòng vòng như thế e là không phải tác phong của Hà đại nhân.”
Hà Thiên Chiếu sững sờ, thầm nghĩ: “Thiếu niên này thật lão luyện.”
“Được! Nhị công tử đã thẳng thắn như vậy thì bản quan sẽ không vòng vèo nữa. Hiện giờ, Nhị công tử quản lý gia tộc Đường Bắc, hơn nữa còn được Hoàng Thượng phong làm thừa tướng. Dù bây giờ vẫn chỉ là chức phó, nhưng ngài và ta đều rất rõ, Hoàng Thượng đã không truy cứu gia tộc Đường Bắc nữa, chức thừa tướng này sớm muộn gì cũng sẽ là của Nhị công tử.”
“Vậy thì sao?”
“Nhị công tử có nghe nói chuyện gần đây của mấy người Đường Bắc Vũ không?”
“Ta chỉ biết Đường Bắc Vũ là đệ tử chi thứ của gia tộc Đường Bắc, luận vai vế xem như là anh họ ta, nhưng hắn vẫn luôn giữ chức ở thành Tần Nam, hơn nữa cũng không hay lui tới phủ Thừa Tướng Đường Bắc, nên ta cũng không hiểu lắm.”
“Chẳng lẽ Nhị công tử không nghe thấy lời đồn gần đây trong kinh thành sao?”
“Hà đại nhân hãy nói thẳng đi!”
“Được! Gần đây, Đường Bắc Vũ dẫn theo một số người gây sự khắp kinh thành, luôn miệng nói những lời đại nghịch bất đạo muốn đòi lại công đạo cho những người thân đã mất. Hoàng Thượng đã dặn dò phải đối xử tử tế với người của gia tộc Đường Bắc, bởi vậy nha dịch và quan sai cũng không dám xen vào, phủ doãn đã trực tiếp báo chuyện này cho bản quan.”
“Ý của Hà đại nhân là...?”
Đường Bắc Hổ rất bình tĩnh hỏi.
Hắn biết Hà Thiên Chiếu đã tìm hắn tới, chắc chắn trong lòng đã có kế hoạch vẹn toàn.
Nên hắn không cần suy nghĩ, chỉ cần nghe là được rồi.
Hà Thiên Chiếu mỉm cười nói: “Nhị công tử, xin thứ cho bản quan nói thẳng. Dụng tâm của Đường Bắc Vũ là mưu trí của Tư Mã Chiêu ai cũng biết. Nhưng nếu như Nhị công tử không giải quyết, đến lúc chuyện này truyền tới tai hoàng thượng, e là cũng...”
“Vậy thì sao?”
“Vậy thì khó giải quyết rồi.”
“Khó giải quyết? Vậy theo ý Hà đại nhân phải làm sao?”
“Nhị công tử. Chắc ngài cũng đã hiểu, bây giờ chính là lúc dùng người, nhưng nhân tài của gia tộc Đường Bắc bị tổn thất nghiêm trọng, mà đệ tử chi thứ gia tộc như Đường Bắc Vũ lại đúng thời điểm này chạy đến kinh thành gây sự, tất nhiên là muốn gây sự chú ý của Nhị công tử, thu nạp phần tử trung thành cho gia tộc. Chuyện này dù sao cũng là việc nhà của gia tộc Đường Bắc, do chưa được sự đồng ý của Nhị công tử, bản quan cũng không tiện xử trí những người này.”
“Hà đại nhân muốn xử trí như thế nào?”
“Nếu Nhị công tử không để ý tới, bản quan đành phải dựa theo luật pháp bắt giữ họ vì tội nhiễu loạn trị an. Nếu họ vẫn tiếp tục gây sự, e là đến lúc đó không chỉ là tội nhiễu loạn trị an, mà có thể sẽ bị gán cho tội khi quân phạm thượng. Đến lúc ấy sẽ liên lụy đến toàn thể gia tộc Đường Bắc...”
“Ta hiểu ý của Hà đại nhân.”
Đường Bắc Hổ là người thông minh, tất nhiên hiểu ý Hà Thiên Chiếu.
Hắn muốn dàn xếp ổn thỏa.
Mà người có năng lực ngăn cản Đường Bắc Vũ nhất chính là Đường Bắc Hổ.
Đây cũng là một vấn đề khó.
Khiêu chiến trước mặt người đứng đầu gia tộc Đường Bắc tân nhiệm.
Hắn có năng lực có thể thuần phục những đệ tử gia tộc Đường Bắc này sao?
Đây là một lần khảo nghiệm.
Cũng là bước đầu tiên xây dựng uy tín của hắn.
Khó trách ngay bắt đầu Hà Thiên Chiếu đã nói vị trí thừa tướng sớm muộn cũng là của hắn...
Cố ý nhắc đến vị trí thừa tướng.
Đây chính là ám chỉ Đường Bắc Hổ, nếu như ngay cả mấy con bọ chét trong nhà còn không giải quyết được thì cũng đừng hòng làm thừa tướng.
“Ý tốt của Hà đại nhân Đường Bắc Hổ xin từ chối vì bất tài, ân tình ngày khác ta nhất định sẽ trả cho Hà đại nhân. Hôm nay, ta đã cơm nước no nê, xin cáo từ!” Đường Bắc Hổ không phải người nhiều chuyện, nếu chuyện đã bàn xong thì lập tức đứng dậy cáo từ.
“Vậy làm phiền Nhị công tử rồi.” Hà Thiên Chiếu biết trong lòng hắn đã hiểu, híp mắt mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
“Cáo từ!”
Đường Bắc Hổ quay người rời đi...
Sau đó, Hà Thiên Chiếu đã nghe thấy tiếng bước chân quay về.
Hắn kinh ngạc nói: “Nhị công tử, tại sao lại quay trở lại?”
Hắn ngẩng đầu nhìn người tới, bị dọa nhảy dựng lên.
Đây đâu phải Nhị công tử Đường Bắc Hổ.
Rõ ràng là...
“Vi thần tham kiến Hoàng Thượng!”
Hà Thiên Chiếu nhìn thấy bạo quân đột ngột tiến đến, lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Đứng lên đi!”
Bạo quân không hề khách khí đi vào, trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống, mắt nhìn thẳng nói: “Hà đại nhân, ngươi đường đường là Tổng đốc mà Phủ binh mã nguyên soái tân nhiệm lại buông lỏng cảnh giác như vậy?”
Hà Thiên Chiếu sợ hãi nói: “Hoàng Thượng thân thủ bất phàm, tất nhiên đi vào như chốn không người, nhưng người bình thường sẽ không vào được phủ tổng đốc này của thần.”
Bạo quân nói: “Hà Nguyên soái!”
Hà Thiên Chiếu nói: “Vi thần không dám!”
Bạo quân nói: “Ngươi có biết tại sao Trẫm muốn giao tất cả binh quyền thiên hạ cho ngươi không?”
Trong lòng Hà Thiên Chiếu nghĩ một chút, nhưng không dám nói, chỉ lắc đầu: “Vi thần ngu muội, mời Hoàng Thượng chỉ rõ!”
Vẻ mặt Bạo quân hơi giận dữ: “Rõ ràng ngươi - một tướng quân lòng dạ trung thành, sao giờ đến lời trong lòng cũng không dám nói?”
Hà Thiên Chiếu nói: “Hoàng Thượng thứ tội! Vi thần... Vi thần...”
Bạo quân quát: “Nói!”
“Vâng! Hoàng Thượng!”
Hà Thiên Chiếu nào còn chậm trễ, nói: “Hoàng Thượng! Vi thần tự biết thành tựu về mặt quân sự còn lâu mới đuổi kịp gia tộc Đường Bắc và phủ Trác Vương, trong triều cũng không có chỗ dựa. Có thể lên được chức đại nguyên soái kiêm Tổng đốc như hôm nay từ một thảo dân thấp kém, hoàn toàn là dựa vào hoàng thượng thưởng thức và cân nhắc. Nhưng vi thần tin tưởng hoàng thượng là một minh quân thiên cổ, lòng mang chí khí muốn chỉnh đốn triều cương, bởi vậy mới cần tới dạng nô tài trung thành không có đảng phái trung lập như nô tài.”