Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 286: Chương 286: Nhất định không đơn giản




Thấy Như Ý định rời đi, Tiểu Thuý ngay lập tức muốn đuổi theo, nhưng không ngờ Như Ý lại đi theo người đàn ông bước ra từ chỗ của nhị phu nhân.

“Ai!” Người đàn ông phát giác ra có tiếng bước chân theo sau mình, hắn lập tức trở nên cảnh giác.

Tiểu Thuý chợt kinh hoảng, lúc này cô mới biết là còn có một người nữa, nhưng kẻ đó đã đến bên và kề dao vào cổ Tiểu Thuý.

“Á!” Tiểu Thuý còn chưa được hét lên một tiếng thì đã bị kẻ đó điểm huyệt rồi.

Tiểu Thuý sợ hãi cựa quậy tay không ngừng, miệng cô thì mấp máy nhưng không thể phát ra tiếng động gì được, nước mắt cũng vì sợ hãi mà tuôn trào ra.

Như Ý nhân lúc sự chú ý của kẻ đó đang nằm trên người của Tiểu Thuý, cô liền phóng một cây kim bạc vào tay đang cầm dao của gã đàn ông.

Tên đó khẽ rên lên, con dao trên tay hắn lập tức rơi thẳng xuống đất.

Như Ý lập tức phi thân đến rồi bắt đầu tung chiêu với gã đàn ông đó, cô không muốn làm trễ nãi thời gian nữa, cô chỉ muốn bức thư đó, nếu nhị phu nhân đã cẩn thận với bức thư đó như vậy thì chắc chắn là không đơn giản rồi.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”Kẻ đó không biết từ đâu ra xuất hiện thêm một người, rốt cuộc là chuyện gì vậy.

Như Ý không muốn phí lời, mỗi một chiêu của cô đều vô cùng tàn nhẫn, điều quan trọng là phải tiến sát hắn, bây giờ trên người hắn không còn dao nữa, chỉ cần cô tiến sát người hắn là có thể trộm được thứ mà mình muốn một cách thần không biết, quỷ không hay rồi.

Quả nhiên sau khi giáng vài chiêu, không có sự trợ giúp của dao thì gã đó đã bắt đầu có chút lực bất tòng tâm rồi. Như Ý bước thêm một bước tiến sát hắn rồi đưa tay trái lên, trong lúc hắn không chú ý thì Như Ý đã có được vật mình muốn trong tay rồi.

Sau đó cô lập tức phi thân rời khỏi, nhưng không phải là rời khỏi thật ngay mà là cô chỉ muốn xem thử tại sao Tiểu Thuý lại có mặt tại nơi này.

Gã đó biết rõ mình không phải là đối thủ Như Ý, hơn nữa cũng hoàn toàn không biết đồ của mình đã bị lấy mất, hắn xoay người lại nhìn Tiểu Thuý và nghi ngờ rằng có phải mình đã bắt sai người rồi không, nhưng khuôn mặt hoảng sợ ướt đẫm lệ nhoà của Tiểu Thuý lại khiến gã đàn ông kinh hoảng, một người nhát gan như vậy làm sao lại theo dõi mình trong lúc nửa đêm như vậy được chứ…

“Bộp!” Một chưởng giáng xuống, người đàn ông giải huyệt cho Tiểu Thuý.

“A, ta có biết, người đó, ngươi đưa ta đi gặp nhị phu nhân đi!” Lời của Tiểu Thuý đã làm gã đàn ông dao động.

Như Ý đứng trên cây, đáy lòng cô thầm ngạc nhiên, nhìn Tiểu Thuý bây giờ thì đang an toàn nhưng chỉ là không biết những gì cô ta đang làm bây giờ có phải chỉ là kế hoạch thoát thân hay không, xem ra cô vẫn phải về phòng trước để thay quần áo, bức thư này cũng phải xem sớm mới được.

“Có chuyện gì vậy?” Nhị phu nhân đưa mắt nhìn người đàn ông vừa mới đi không bao lâu đã quay về, nhất thời cảm thấy khó hiểu.

“Phu nhân.”

“Phu nhân.”

Hai người mở miệng nói cùng lúc, hai hàng lông mày của nhị phu nhân lúc này chợt cau lại, bà ta chỉ tay vào gã đàn ông rồi nói: “Ngươi nói trước đi!”

Người đàn ông vội vã thuật lại mọi chuyện vừa xảy ra, Tiểu Thuý muốn chen miệng cắt lời vài lần nhưng lại bị ánh mắt của nhị phu nhân làm cho im bặt.

Nhị phu nhân yên lặng nghe gã đàn ông trần thuật xong, bà ta yên lặng suy tư một lát, sau đó ngước mắt nhìn lên gã đàn ông rồi mở miệng dò hỏi: “Ngươi nhìn xem bức thư có còn ở trên người ngươi nữa không?” Nhị phu nhân quả nhiên là một người từng trải.

Người đàn ông bị nhị phu nhân hỏi như vậy thì lập tức đưa tay sờ sờ trước ngực mình, lúc này hắn mới nhận ra bức thư đã biến mất rồi.”

“Nô tài đáng chết, xin phu nhân thứ tội.” Gã đàn ông quỳ rạp xuống đất, sau đó cất giọng một cách đầy tự trách.

“Ừm!” Nhị phu nhân không nói gì cả, bà ta quay người nhìn qua Tiểu Thuý với ánh mắt sắt bén như dao lam

Mặc dù Tiểu Thuý có chút sợ hãi, nhưng cô hiểu được ánh mắt của nhị phu nhân đang mang theo ý gì, thế là cô liền đem toàn bộ sự việc nói cho nhị phu nhân.

“Nhị phu nhân, người đó có thể là Như Ý!” Để giữ được mạng sống, Tiểu Thuý bây giờ đâu còn niệm tình tỷ muội thâm tình gì nữa chứ.

Nhị phu nhân không nói gì, bà ta cứ như vậy mà nhìn Tiểu Thuý, như thể là muốn xác định độ thật giả trong lời cô ta.

“Nô tì thấy Như Ý biết võ công!” Tiểu Thuý bị ánh mắt của nhị phu nhân làm càng thêm nhát gan hơn, cô ta có chút nói năng lộn xộn.

Nhị phu nhân vẫn im bặt nhìn Tiểu Thuý.

Tiểu Thuý hoảng loạn, cô ta lập tức quỳ xuống đất: “Nhị phu nhân, nô tì thật sự không có nửa lời nói dối, nô tì đi theo Như Ý ra ngoài mà, nô tì nhìn thấy cô ta phi thân đến sân của người nên đã đi theo, nô tì tuyệt đối không nói dối, Danh Triết thiếu gia bảo nô tì giám sát cô ta đó!” Tiểu Thuý vừa nói vừa khóc, xem ra là đã sợ hãi tột cùng rồi.

Nhìn người đang khóc sướt mướt như mưa kia, đáy lòng nhị phu nhân có chút phiền muộn: “Được rồi, những gì ngươi nói ta đã biết, hiếm khi thấy ngươi tận tâm tận lực như vậy. Nhưng mà bây giờ sự tình gấp gáp, Như Ý cũng đã nhìn thấy ngươi, lát nữa cô ta nhất định sẽ hỏi ngươi, ngươi cứ việc nói như thế này…”

Nhị phu nhân sát đến bên tai Tiểu Thuý nói nhỏ vài câu: “Hiểu chưa?”

Tiểu Thuý nhìn nhị phu nhân, rồi mới gật đầu khẳng định: “Nô tì hiểu rồi!”

Nhưng nhị phu nhân rõ ràng vẫn không có ý bỏ qua cho Tiểu Thuý.

Bà ta đưa mắt nhìn Tiểu Thuý một cái rồi lên tiếng nói: “Ta vẫn còn một việc cần ngươi làm, hơn nữa sẽ không cho phép ngươi nói không, bởi vì thứ mà cô ta lấy tối nay quá quan trọng, vì vậy …”

Nhị phu nhân bước đến bên hai người họ rồi đưa ánh mắt đầy sát khí nhìn Tiểu Thuý, sau đó ra mệnh lệnh bắt buộc.

Tiểu Thuý hoàn toàn bị sợ hãi, bây giờ cô ta làm gì còn có quyền nói bất cứ điều gì nữa, chỉ có thể gật đầu mà thôi.

Như Ý đã dùng tốc độ nhanh nhất để về phòng thay quần áo, rồi còn đem giấu quần áo cũ lại, sau đó cô nhanh chóng đọc bức thư, bây giờ cô mới phát hiện trong đó lại còn ẩn chứa một âm mưu lớn đến như vậy, càng đọc đáy lòng Như Ý càng chùng xuống.

“Như Ý, Như Ý!” Thanh âm của Tiểu Thuý từ bên ngoài truyền đến. Vừa nghe thấy tiếng của Tiểu Thuý, Như Ý liền đem giấu bức thư đi.

“Tiểu Thuý, cô vừa đi đâu vậy?” Như Ý nhìn Tiểu Thuý rồi điềm tĩnh nói.

Tiểu Thuý khẽ cau mày, cô ta nhìn sắc mặt bình thường như không có gì của Như Ý rồi chậm rãi nói: “Ta vừa mới tỉnh dậy thì thấy cô không có ở đây, sợ cô xảy ra chuyện nên mới ra ngoài tìm cô, không ngờ lại gặp phải một hắc y nhân, suýt chút nữa là ta bị giết rồi!” Tiểu Thuý vừa nói vừa ra vẻ sợ hãi vỗ vỗ vào ngực mình.

Tiểu Thuý vừa nói vừa quan sát những biểu hiện dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt của Như Ý, nhưng Như Ý vẫn không có biểu tình nào cả ngoài vẻ lo lắng và tò mò khi nhìn cô ta.

“Vậy sao cô lại về được?” Điều Như Ý tò mò chính là cái này, vì dù sao đi nữa lời vừa nãy của Tiểu Thuý quá mơ hồ rồi.

Tiểu Thuý trả lời cô như những gì mà nhị phu nhân đã nói với mình: “Ta nói với hắn ta có quen biết với nhị phu nhân a, người đó hình như là có giao tình với nhị phu nhân nên đưa ta tới chỗ bà ấy…” Tiểu Thuý rót một ly trà uống một ngụm rồi nói tiếp: “Cô không biết lúc nãy ta sợ hãi đến mức nào đâu, cho dù ta đã nghe thấy hết, nhìn thấy hết mọi thứ nhưng khi nhị phu nhân có hỏi ta là có nhìn thấy hay nghe thấy gì không, đương nhiên là ta rất thông minh nên đã trả lời không thấy không nghe gì cả rồi, không ngờ nhị phu nhân vậy mà lại tha cho ta, nhưng bà ấy lại đe doạ, nếu ta nói chuyện gì ra ngoài thì sẽ không còn để ta may mắn bước ra khỏi cửa như thế này nữa!”

Tiểu Thuý trả lời rất lưu loát, giống như là học thuộc vậy, cô ta vừa nói vừa lộ ra biểu tình vô cùng sinh động, khiến cho Như Ý tin lời cô ta.

Cô đưa tay ôm lấy Tiểu Thuý, cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn vậy: “Tiểu Thuý, cô đừng ngốc nghếch như vậy nữa, nếu không tôi sẽ lo lắm đó.”

Trước giờ Như Ý không phải là một người thích nói nhiều, cô có thể nói được những lời như vậy thì chứng minh cô thật sự đang rất quan tâm.

Cả người Tiểu Thuý khẽ run lên, nói chính xác hơn là trái tim cô ta đang run lên, nhưng cô ta không còn lựa chọn nào nữa, vì đứa con trong bụng, cô ta chỉ có thể chọn lựa như vậy mà thôi.

Ngày hôm sau.

Khi Như Ý đang bận việc của mình, thì Tiểu Thuý từ bên ngoài đi vào, dáng vẻ trông rất thần thần bí bí.

“Như Ý, ta nói cho cô nghe một bí mật!” Tiểu Thuý cầm lấy thứ trong tay Như Ý, rồi nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc, cô ta nói chuyện trông rất cẩn thận dè dặt, còn nhìn xung quanh như thể sợ có điều gì đó bất ngờ phát sinh nữa vậy.

Như Ý nể mặt nhìn bộ dạng của Tiểu Thuý, rồi mỉm cười hỏi: “Bí mật gì mà trông cô thần bí quá vậy?”

Tiểu Thuý lại cẩn thận nhìn xung quanh, Như Ý chỉ nghĩ là do cô ta vẫn còn sợ hãi vì chuyện tối hôm qua mà thôi.

“Cái sân trong bí ẩn đó đó, hôm nay ta thấy nhị phu nhân đi vào rồi!” Tiểu Thuý sát đến bên tai Như Ý nói nhỏ.

Sắc mặt Như Ý trông rất bình tĩnh, nhưng nội tâm thì lại đang cuồn cuộn từng đợt, bí mật của cái sân trong đó chính là khúc mắt trong lòng của cô.

“Như Ý, hay là cô đi tới đó xem với ta đi! Được không.” Tiểu Thuý kéo kéo tay Như Ý có chút nũng nịu, cô ta nhìn cô với vẻ mặt vô cùng mong đợi.

Như Ý có chút tò mò, Tiểu Thuý có hứng thú với điều này từ khi nào vậy: “Cô nghĩ đi như vậy sẽ an toàn sao?” Như Ý biết trong Vệ phủ này có rất nhiều bí mật nhưng càng là chỗ có nhiều bí mật thì sẽ càng nguy hiểm.

Tiểu Thuý sững sờ, sau đó cô ta bĩu môi nói: “Ta chỉ tò mò thôi, tối hôm qua nhị phu nhân uy hiếp ta như vậy, trong lòng ta cũng có hơi sợ, lỡ như một ngày nào đó bà ta lại tới kiếm chuyện thì sao đây, ta mà nắm được thóp của bà ta thì hay rồi.”

Như Ý nghĩ ngợi, bản thân cô cũng rất muốn biết, hơn nữa Tiểu Thuý nói cũng có lý, thế là cô đành chiều theo ý nguyện.

“Ừm, được thôi, nhưng mà lát nữa không được quá liều lĩnh đâu đó!” Như Ý vẫn thấy có chút không an tâm nên đã dặn dò Tiểu Thuý. Tiểu Thuý sau đó gật đầu rất nghiêm túc.

Khi bước vào sân trong, Như Ý không phát hiện thấy điều gì bất thường cả, điều duy nhất cô không dám chạm vào chính là hòn đá kia.

“Tiểu Thuý, cô có chắc là nhị phu nhân bước vào đây không?” Như Ý không hề thấy bất kỳ dấu vết nào của nhị phu nhân cả, cô còn nghĩ không biết có phải là do Tiểu Thuý đã bị hoa mắt rồi không, Như Ý ngước mắt lên nhìn cô ta với vẻ nghi ngờ.

“Như Ý, cô qua đây, thật ra lúc nãy ta còn thấy một thứ quan trọng nữa!” Tiểu Thuý cẩn thận vẫy vẫy tay, Như Ý tự hỏi liệu nó có phải là thứ ở đằng sau ngọn núi đá giả bí ẩn đó hay không, cô bước qua đó mà không có bất kỳ nghi ngờ gì.

“Như Ý, cô nói xem, nếu như ta vì bất đác dĩ nên mới làm tổn thương cô, cô có trách ta không.”

Như Ý khẽ rên lên một tiếng, một sự đau đớn truyền đến từ phía bụng, cô nhìn Tiểu Thuý với ánh mắt không thể tin được: “Cô.” Dưới đáy mắt cô ngoại trừ sự nuối tiếc thì chính là nỗi đau khi bị phản bội.

“Như Ý, xin lỗi cô, ta, ta thật sự cũng là vì bất đắc dĩ thôi, đứa con trong bụng của ta không thể không có cha được!” Tiểu Thuý nhìn vẻ mặt thông minh nhưng đầy tuyệt vọng của Như Ý, nhất thời cô ta cũng rất sợ hãi, cô ta đưa mắt nhìn bàn tay nhuốm đầy máu tươi của mình, ánh mắt có chút ngây dại.

“Soạt!” Như Ý tự mình rút con dao nhỏ cắm ở bụng của mình ra, sau đó sắc bén cắm xuống đằng sau của Tiểu Thuý.

Tiểu Thuý xoay người lại: “Á!” Cô ta lùi bước chân lại, cả người đầy run rẩy.

“Cô và ta bây giờ giống như hai phần thân rắn đó!” Nói xong Như Ý liền quay người lại định rời đi.

“Muốn đi sao, không dễ thế đâu.” Một phân thân của nhị phu nhân chặn trước mặt Như Ý.

Như Ý lạnh lùng đưa mắt nhìn nhị phu nhân, cô không nói gì cả, bàn tay siết lại thật chặt.

“Như Ý, ngươi nhiều chuyện quá rồi!” Nhị phu nhân trực tiếp cầm kiếm xông đến chỗ Như Ý.

Như Ý xoay người né tránh lưỡi kiếm, nhưng lại phát hiện bây giờ cả người mình bắt đầu lực bất tòng tâm rồi: “Tiểu Thuý, cô còn hạ độc!” Những lời nói thanh lãnh nhưng mang theo biết bao sự tuyệt vọng nồng đậm.

….…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.