Mở to đôi mắt còn buồn ngủ, trái tim Bình tài nhân bị tổn thương nặng nề.
Không, không phải nói bị tổn thương nặng nề, mà là trái tim nàng ta ngọt ngào trước giờ chưa từng có, vì nàng ta nhìn thấy lúc này Hoàng thượng đang nằm bên cạnh mình, tràn đầy trong đôi mắt dịu dàng đều là mình, khoảnh khắc đó, nàng ta cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này.
“Hoàng Thượng, ngài không lên triều sao?” Tuy Bình tài nhân rất không muốn Hoàng thượng rời đi, nhưng nàng ta không thể làm một hồng nhan họa thủy được, cái này Thái Hậu cũng từng đặc biệt dặn dò.
Thác Bạt Liệt không trả lời Bình tài nhân, mà bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng ta, giọng nói mang theo quyến rũ chưa tỉnh táo.
“Nàng thật đẹp!” Nói xong, trả lại một nụ cười gần như khiến Bình tài nhân say mê.
Bình tài nhân cố gắng thầm nhắc nhở mình, rụt rè, phải rụt rè, nàng ta vẫn không nhịn được ngượng ngùng nhắm mắt lại, dựa sát vào lòng Thác Bạt Liệt.
“Có nàng bên cạnh thật tốt!” Thác Bạt Liệt tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình, giọng nói dịu dàng, nhưng ở nơi Bình tài nhân không nhìn thấy, trên mặt Thác Bạt Liệt tràn đầy lạnh lẽo.
Bình tài nhân cảm thấy Thác Bạt Liệt đã hoàn toàn si mê mình, như vậy nàng ta sẽ càng cố gắng hơn.
“Haiz!” Sau đó Thác Bạt Liệt lại thở dài một hơi, rất nhỏ, nhưng đủ để Bình tài nhân nghe thấy.
Bình tài nhân khó hiểu, khi này còn rất tốt mà, sao giờ lại thở dài rồi, nàng ta nghĩ đến đây, cũng không quan tâm thân phận của mình bây giờ nữa, quên lời trước kia mình không thể nói, nàng ta thậm chí cảm thấy bây giờ mình đã là người Thác Bạt Liệt yêu.
“Hoàng Thượng, sao thế? Nói ra trong lòng sẽ dễ chịu hơn!” Vốn Bình tài nhân định nói mình có thể giúp Hoàng thượng xử lý, nhưng nàng ta đột nhiên nhận ra nói như vậy rất vô lễ, vì vậy vòng vo nói một câu.
Thác Bạt Liệt cúi đầu, sau đó nhìn Bình tài nhân: “Biết vì sao trẫm không cho nàng uống canh kia không?” Thác Bạt Liệt không nói rõ, nhưng là người trong hậu cung, có người phụ nữ nào mà không biết chứ, ngay cả Như Ý chưa từng uống cũng biết.
Bình tài nhân lắc đầu: “Thần thiếp không biết!” Dù nàng ta có biết, nàng ta cũng sẽ không nói ra, nói như vậy quá tự cho là đúng.
Thác Bạt Liệt ôm người vào lòng: “Con của trẫm, chỉ có thể là của nữ tử trẫm yêu, bây giờ nữ tử trong lòng trẫm là ai, nàng cũng biết đấy, cho nên trẫm không cho nàng uống!” Giọng nói của Thác Bạt Liệt trở nên trầm khàn mang theo ma lực, giống như muốn hút người vào bên trong.
Nếu bây giờ còn không hiểu, thì nàng ta đã sống trên đời này phí công rồi, Thái Hậu từng nói với nàng ta, Hoàng thượng thích người thông minh, lý do Như Ý được Hoàng thượng coi trọng là vì nàng ta thông mình, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp kia, cho nên có lúc không cần hỏi nhiều.
“Hoàng Thượng…” Một tiếng kêu tê dại dễ dàng kích thích dây thần kinh của Thác Bạt Liệt, nhưng cũng may hắn đủ lý trí, hơn nữa tối hôm qua cũng coi như ăn no, nếu không chưa chắc đảm bảo hắn có thể bảo vệ mình.
“Biết không? Trẫm muốn có con với nàng, cho nên nàng sinh cho trẫm một đứa con đi!” Thác Bạt Liệt như tràn đầy si mê nhìn Bình tài nhân, thoáng cái đã quyến rũ được nàng ta, khiến nàng ta kiên định gật đầu.
Hôm nay Hoàng thượng say mê sắc đẹp, không lên triều sớm, dẫn đến sự chú ý của tất cả mọi người, đương nhiên chính là phi tần trong cung, còn có cả Đương kim Thái Hậu.
“Hừ, người không nhớ ai gia đã nói với ngươi thế nào sao?” Thái Hậu ném vỡ tách, cực kỳ tức giận nói với Bình tài nhân.
Bây giờ Bình tài nhân ngày càng được Thác Bạt Liệt sủng ái, ngoài càng xinh đẹp thì chẳng có biểu hiện gì khác, nên bây giờ nàng ta không hề sợ Thái Hậu, trong lòng nàng ta chỉ nghĩ nên lừa Thác Bạt Liệt hoàn toàn nghe theo lời nói của mình thế nào, giống như Như Ý với Thác Bạt Liệt lúc trước vậy.
“Bẩm Thái Hậu, thần thiếp chỉ là một phi tử, Hoàng thượng muốn ở lại, thần thiếp không dám nói nhiều, cũng không thể nói nhiều!” Tuy Bình tài nhân nói chuyện nhìn qua khiếm tốn, nhưng không hề nể tình Thái Hậu chút nào, ngụ ý đơn giản là nói Thái Hậu quá nhiều chuyện rồi.
Sắc mặt Thái Hậu thay đổi, phải biết rằng gừng càng già càng cay, chút tính toán trong lòng Bình tài nhân sao bà ta lại không hiểu được, bà ta cười lạnh, chỉ vào Bình tài nhân, sau đó gằn từng tiếng: “Ta đã biết ngươi sẽ không ngoan ngoãn mà, phải biết rằng ai gia là người từng trải, từng gặp vô số người, cách đối phó với người khác cũng không hề đơn giản, ngươi cho rằng bây giờ có Hoàng thượng chống lưng cho mình rồi, thì có thể tung hoành ngang dọc ở đây sao? Vậy ai gia cho ngươi biết, đừng có hòng, chắc chắn bây giờ trong lòng ngươi đang nghĩ, dựa vào cái gì ai gia lại nói như vậy, cho ngươi biết, thứ cho ngươi uống thật ra là cổ độc, nếu không sao ngươi có thể thay đổi lớn như vậy được, nếu ai gia ra tay, ai gia muốn khiến ngươi cho dù có đi xa hơn nữa, cũng sẽ sống không nổi!” Thái Hậu độc ác nói ra từ đôi môi đỏ tươi của mình, mặc dù có thêm thắt, nhưng cũng không thể nghi ngờ.
Bình tài nhân thay đổi sắc mặt, bị Thái Hậu dọa sợ, lùi về sau một bước, sau đó vội vàng ôm Thái Hậu khóc: “Thái Hậu tha mạng, thần thiếp không có ý đó, buổi sáng lúc thần thiếp thức dậy, thấy Hoàng thượng nằm bên cạnh mình, thần thiếp bảo Hoàng thượng vào triều, nào ngờ Hoàng thượng ôm thần thiếp nói chuyện quá tốt đẹp, khi đó tâm trí như bị mê hoặc, mong Thái Hậu tha lỗi!” Bình tài nhân vội vàng quỳ gối bên cạnh Thái Hậu rồi nói.
Thật ra Thái Hậu cũng khiếp sợ Bình tài nhân này, về phần thứ này có phải cổ độc không, đợi đến cuối cùng mới có thể biết được, nhưng thuốc kia có tác dùng phụ, đó chính là phá hoại cơ thể, phụ nữ biết đều không dám sử dụng.
“Được rồi, đi xuống đi, nhắc ngươi một câu, ngày tháng này không dễ sống, nếu Hoàng thượng đã muốn ngươi mang thai, vậy ngươi cứ cho hắn cơ hội này.” Thái Hậu sâu xa nói, khiến Bình tài nhân bắt đầu suy nghĩ.
Bình tài nhân muốn thật sự mang thai đứa nhỏ của Hoàng Thượng, nhưng có thể nhanh như vậy không, theo lý thuyết nếu thường xuyên ở cùng, có lẽ là được.
“Thần thiếp tin rằng sẽ nhanh thôi!” Bình tài nhân vẫn mang dáng vẻ cực kỳ tự tin, nàng ta tin rằng cuộc sống này sẽ ngày càng tốt hơn, trời cao sẽ không bạc bẽo với nàng ta như thế.
Nhưng dường như Thái Hậu rất chán ghét vẻ mặt này của nàng ta, có lẽ nói là Thái Hậu có suy đoán khác.
“Ai gia nói rõ một chút, ai gia muốn ngươi giả vờ mang thai con của Hoàng Thượng!” Cái này đã đủ rõ ràng rồi, nếu Bình tài nhân còn không hiểu, như vậy bà ta sẽ suy nghĩ đến việc đổi người.
Bình tài tử ngơ ngác, không tin lời của Thái Hậu, nói thẳng ra là không hiểu lời của bà ta.
“Thái Hậu, thật sự mang thai không phải tốt hơn sao? Người biết không, bây giờ Hoàng thượng không cho thần thiếp uống canh phá thai nữa rồi, hơn nữa sáng nay Hoàng thượng nói với thần thiếp, muốn có con với thần thiếp!” Bình tài nhân nghĩ đến sự dịu dàng của Thác Bạt Liệt khi nói lời này, nàng ta lập tức không nhịn được thấy ngọt ngào.
Thái Hậu cười châm chọc, nhưng che giấu đi ngay, bà ta vốn muốn nói sự thật cho Bình tài nhân, nhưng có lẽ cách khác càng tốt hơn, phụ nữ ấy, không phải đều thích nằm mơ sao.
“Thật ra, ý của ai gia là, bây giờ chúng ta không còn nhiều thời gian, nếu vẫn không mang thai đứa nhỏ, Hoàng Hậu trở lại rồi, lỡ như nàng ta học được cách lấy lòng Hoàng Thượng, ngươi nói xem Hoàng thượng có thể lại say mê nữ nhân kia trước khi ngươi chưa mang thai không? Cho nên cần ngươi mang thai sớm một chút, như vậy Hoàng thượng sẽ có lòng, lòng dạ đều đặt hết lên người ngươi, vả lại nếu sau này ngươi thật sự mang thai rồi, không phải càng tốt hơn sao?” Thái Hậu đúng thật là người khôn khéo, tính toán rất cẩn thận.
Bình tài nhân nghe thấy lời của Thái Hậu, trong lòng cũng cảm thấy như vậy rất có lý, cũng thêm một lớp bảo vệ cho mình, vậy còn gì phải lo lắng nữa chứ, người có kinh nghiệm tính toán những chuyện này cũng chính xác hơn.
“Đa tạ Thái Hậu nhắc nhở, thần thiếp đã hiểu!” Bình tài nhân vội vàng quỳ lạy Thái Hậu, tuy nàng ta không biết cổ độc mà Thái Hậu nói có phải là thật không, nhưng cho dù từ điểm nào, bây giờ mình vẫn không thể chống lại Thái Hậu, Như Ý, chờ xem, ta sẽ nhanh chóng đứng ở vị trí của ngươi thôi, khiến ngươi phải ngưỡng mộ ta.
Bình tài nhân đi ra từ chỗ của Thái Hậu, trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, lại trở về một cô nương dịu dàng. Nếu không nhìn thấy Bình tài nhân ở cung Băng Từ, và không phải nha hoàn bên cạnh nàng ta, không có mấy ai sẽ biết rốt cuộc nàng ta là một người thế nào.
Như Ý rời khỏi Thác Bạt Liệt vẫn luôn suy nghĩ về mình và Thác Bạt Liệt, còn có những nhân vật trong bóng tối kia, cuối cùng cả chuyện này là thế ngào, người thần bí trong bóng tối kia muốn gì? Là báo thù sao? Nếu là báo thù, thì với công phu của người thần bí, hoàn toàn không cần phí tâm như vậy, trong đó cuối cùng là cái gì.
Nhưng manh mối bây giờ đều chỉ có ở chỗ Thái Hậu và đứa con của mình, sao lại trở thành người bị bọn họ tranh giành, trong đó dựa theo manh mối Trác Lỗi nói với mình, đứa nhỏ không ở trong tay Thái Hậu, cũng không ở trong tay Vệ quốc công, vậy vì sao Vệ quốc công nói mình là điểm quan trọng của đứa nhỏ.
Nghĩ đến Thái Hậu, Như Ý nở nụ cười, cô đoán chắc đối phương muốn phản rồi, nhưng Thái Hậu này đúng là không đơn giản, tốn nhiều khúc quanh như vậy, bà ta vẫn không muốn lãng phí con cờ là Bình tài nhân, bị mình nhốt vào còn muốn cứu ra, cô sẽ xem thử, rốt cuộc Thái Hậu này muốn làm gì.
Mà lúc này, Thái Hậu nhìn cái tách trong tay mình, lá trà từ từ trôi bên trên, sau đó thì chậm rãi chìm xuống, giống như âm mưu của bọn họ vậy, đầu tiên sử dụng kế hoạch của mình, người của mình làm ầm ĩ lên, sau đó từ từ chìm xuống, tất cả đều sẽ trở thành một hương vị bắt đầu hòa quyện vào chuyện của mình, ngươi muốn tách ra, lại phát hiện mọi chuyện đã quá chậm rồi, thật thật giả giả, giả giả thật thật thì làm sao chứ.
“Hoàng Thượng, món này thế nào?” Bình tài nhân gắp chút đồ ăn để vào bát Thác Bạt Liệt, vô cùng thân thiết hỏi.
Thác Bạt Liệt ngẩng đầu dịu dàng nhìn Bình tài nhân, cười nói: “Đương nhiên là ngon rồi, nhưng trẫm thấy rất kỳ lạ, vì sao món ăn gần đây đều có vị chua là chính!” Hoàng thượng nói ra lời này, dường như có chút chờ mong.
Bình tài nhân cho rằng như thế, nàng ta cảm thấy Hoàng thượng cũng không vô tình thô bạo như những người phụ nữ kia nói, cảm thấy Hoàng thượng rất tỉ mỉ, nếu không vì sao hắn lại có ánh mắt thế này chứ.
Bình tài nhân nhìn vẻ mặt của Thác Bạt Liệt, làm như không biết không hiểu gì cả, bĩu môi, cảm thấy hơi uất ức nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp cũng không biết, mấy ngày nay tự nhiên lại thích ăn đồ chua, hơn nữa còn cảm thấy buồn nôn. Hoàng Thượng, có phải thần thiếp có vấn đề gì rồi không?” Bình tài nhân nói xong, vờ như đau lòng sợ hãi, đôi mắt nhìn Thác Bạt Liệt ươn ướt, nhưng cố cắn môi không cho rơi xuống.
Thác Bạt Liệt ấm áp ôm lấy Bình tài nhân, thân thiết xoa lưng nàng ta, có chút lo lắng nói: “Nếu không thoải mái, sao lại không truyền thái y, nàng như vậy không phải khiến trẫm lo lắng sao?” Tuy sắc mặt Thác Bạt Liệt khá khó coi, nhưng khi nói lời này, cũng vô cùng dịu dàng.
Bình tài nhân giả vờ như có chút chần chừ, dựa vào lòng Thác Bạt Liệt làm nũng: “Thần thiếp, thần thiếp chỉ là không muốn khiến Hoàng thượng lo lắng, mỗi ngày Hoàng thượng bận rộn chính vụ, nếu lại suy nghĩ vì chuyện của thần thiếp, chẳng phải thần thiếp sẽ trở thành người có tội lớn sao!” Nói xong, Bình tài nhân bắt đầu rơi nước mắt.