Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 165: Chương 165: Thủ đoạn của bá vương




Triều đình nếu như bỏ tiền bỏ sức cho Hà Đồ quốc tu sửa thành trấn, để tất cả bách tính đều có thể vào thành sinh sống, sau này có căn cứ địa, bách tính sinh sống xác thật ổn định, không cần lang thang khắp nơi nữa...

Nhưng ưu thế quân lực của Hà Đồ quốc đồng thời cũng không còn nữa!

Bạo quân làm như vậy để giảm bớt uy hiếp của Hà Đồ quốc đối với triều đình!

Mười triệu lượng này, còn không bằng chỉ cần năm triệu lượng.

Đủ mua ngựa và binh khí, trực tiếp tăng cường quân lực!

Giờ khắc này, Hà Đồ Vương âm thầm hối hận, nhưng đã không còn tác đụng nữa rồi!

Lần này ưu thế vốn thuộc về bên đàm phán, Hà Đồ Vương triệt để thất đi ưu thế!

Không có nhượng một mảnh đất nào!

Khoản bồi thường quân phí khi công đánh Tư Đồ Vương cũng trở nên vô ích!

Triều đình chỉ tốn mười triệu, không phí một binh một tốt, không chỉ bình định việc Tư Đồ Vương tạo phản. Càng kiềm chế được thực lực của Hà Đồ quốc, loại bỏ mối đe dọa sau này của Hà Đồ quốc.

Vị hoàng đế này!

Lạnh lùng, quyết đoán!

Hà Đồ Vương mặc dù đau lòng, oán hận...

Nhưng không thể không phục thủ đoạn bá đạo của bạo quân!

Xem ra...

Một cao thủ cửu giai, có thể ở trong thiên hạ thế cục phát sinh biến hóa tinh diệu như hiệu ứng cánh bướm, khiến cả thiên hạ thế cục này thay đổi.

Nếu Hà Đồ Vương biết cái gì gọi là hiệu ứng cánh bướm!

Ông ta sẽ không đau lòng về khoản bồ thường đất đó đâu!

Ông ta sẽ bởi vì phần vinh hạnh này có được tin tưởng của bạo quân!. ngôn tình tổng tài

Ít nhất, con gái của ông ta đã làm hoàng hậu...

Sau này Hà Đồ Vương chỉ cần an phận thủ thường, thay triều đình cai quản cho tốt các bộ lạc ở biên cương và các nước chư hầu...

Triều đình sẽ hậu đãi ông ta!

Hà Đồ Vương lùi một bước rồi nghĩ nghĩ, bỗng tươi trở lại.

Dù sao ông ta hông có tốn thất bất cứ cái gì!

Ít nhất ông ta đã làm Tư Đồ Vương!

Con gái của ông ta đã làm hoàng hậu rồi!

Dã tâm trong lòng ông ta biến mất, trung tâm với hoàng đế, sau này trở thành người được hoàng đế tin tưởng nhất...

Hoàng đế trẻ như vậy đã có công lực của cao thủ cửu giai, đối phó với phủ thừa tướng, không phí chút hơi sức này ổn định biên cương... Từ khí thế này nhìn vào, không đến ba năm, hắn sẽ từng bước nuốt chọn phủ Trác Vương, cuối cùng tiêu diệt Bạch gia!

Thống nhất thiên hạ!

Trở thành đế vương tối cao chân chính!

Hà Đồ Vương dường như thấy được tương lai huy hoàng của bạo quân!

Ông ta âm thầm hạnh phúc bản thân không đứng nhầm chỗ, ủng hộ nhầm người.

Mặc dù hôm nay thấy thì tổn thất trầm trọng...

Nhưng ngày sau ông ta sẽ vì những chuyện bây giờ đã làm mà đạt được càng nhiều lợi ích.

Hà Đồ Vương triệt để chặt đứt dã tâm muốn đồ bá thiên hạ từ đây...

Ông ta biết cả đời này của bản thân đã không còn bất cứ cơ hội nào nữa!

Một cao thủ cửu giai trẻ tuổi như này!

Thiên hạ ai dám tranh phong?

Sau khi Hà Đồ Vương lui xuống, tả vu sư nhịn không được bật cười trên triều: “Ha ha! Hoàng thượng quả thật quá anh minh! Kỷ xảo đàm phán của hoàng thượng rất cao siêu! Vừa đám vừa xoa khiến Hà Đồ Vương sững cả người! Một câu nhạc phụ đại nhân của hoàng thượng đã tiết kiệm được mấy tòa thành trì!”

Bạo quân liếc ông ta một cái, trong ánh mắt tỏa ra hơi lạnh!

Tả vu sư bị dọa cho rùng mình, lập tức ngậm miệng lại.

Hà Thiên Chiếu nói: “Hoàng thượng. Theo vi thần thấy, Hà Đồ Vương này là một người thông minh! Ông ta mấy ngày này thấy sự dũng mãnh của hoàng thượng và sự giàu có của triều đình, trong lòng tự nhiên sẽ biết...”

Ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Dựa vào ông ta một Hà Đồ Vương nhỏ nhoi dấy lên không nổi phong ba gì đâu, hoàng thượng lại hậu đãi ông ta như thế, ông ta đã sớm không có thái độ huynh hăng khi mới vào kinh thành nữa, xem ra đã bị hoàng thượng khuất phục rồi!”

Bạo quân lạnh lùng nói: “Chỉ cần Triệu Ngọc Oanh còn ở hậu cung. Hà Đồ Vương không gây ra nổi sóng gió gì đâu! Có thể dễ dàng áp chế! Mấy năm gần đây quốc lực của Hà Đồ quốc tăng lên rất nhiều, để ông ta đi đối phó với một số bộ lạc đáng ghét kia và nước chư hầu nhỏ là thích hợp nhất, bớt nhiều phiền phức cho triều đình!”

Hà Thiên Chiếu nói: “Nhưng hoàng thượng... sự tình tối nay...”

Bạo quân nói: “Ngươi nói phủ thừa tướng?”

Hà Thiên Chiếu gật gật đầu: “Quyền lực của phủ thừa tướng trải khắp thiên hạ, các cơ quan của triều đình đều có sự thâm nhập quyền lực của phủ thừa tướng, mặc dù phủ thừa tướng đã diệt vong, nhưng một số đảng phái chó săn kia cũng phải thu thập hết. Nhưng thân tín của gia tộc Đường Bắc nhất định sẽ không trung tâm với hoàng thượng, không thể không phòng!”

Bạo quân gật đầu, nói: “Thác Bạc Vân! Ngươi bây giờ là thừa tướng, sau khi ngươi nhậm chức liền loại bỏ không thương tiếc thay đổi chức vị của mọi người!”

Thạc Bạc Vân nói: “Phải.”

Hà Thiên Chiếu nói: ‘Hoàng thượng! Những thế lực thân tín của gia tộc Đường Bắc...”

Bạo quân nói: “Ngươi nói đến Đường Bắc Cương?”

Hà Thiên Chiếu nói: “Còn có hai huynh đệ Đường Bắc Long và Đường Bắc Hổ! Hoàng thượng đêm đó ở phủ Trác Vương cũng nhìn thấy rồi, võ công của Đường Bắc Cương quả thật quá kinh người, bộ dạng ngạo nghễ! Nghe nói ông ta đi bế quan tu luyện, nếu sau khi xuất quan ông ta biết hoàng thượng diệt gia tộc Đường Bắc, nhất định sẽ thẹn quá hóa giận!”

Bạo quân lạnh giọng nói: “Lúc đó trẫm đến đấu với ông ta! Hiện nay trẫm và ông ta đều là cao thủ cửu giai, trẫm ngược lại rất mong có cơ hội đấu với ông ta một trận! Hừ!”

Trong long của bạo quân, lửa giận áp chế bao nhiêu năm, đến lúc xuất ra rồi!

Đường Bắc Cương!

Hắn nhất định phải đích thân đánh bại Đường Bắc Cương!

Hắn phải khiến lão đầu cả đời ngạo nghễ đó biết, hoàng đế hắn đấy không dễ gì chọc vào đâu!

Hà Thiên Chiếu nói: “Hoàng thương. Ngài bước tiếp theo định làm thế nào?”

Bạo quân cười lạnh: “Tiêu diệt phủ Trác Vương!”

Thần sắc Hà Thiên Chiếu chấn kinh, có một chút lo lắng, nhưng lại không dám nói ra.

Bạo quân cực kỳ cẩn thận, tự nhiên biết được lời Hà Thiên Chiếu muốn nói: “Ngươi có lời gì cứ nói. Trẫm đối với người của mình rất khoan dung, cho dù ngươi nói sai điều gì, trẫm cũng không trách tội ngươi!”

Hà Thiên Chiếu đột nhiên quỳ xuống nói: “Đa tạ hoàng thượng hậu ái!”

Hắn khẩn trương kích động như vậy, lời muốn nói, chắc chắn rất nghiêm trọng.

Bạo quân lành lạnh nói: “Nói đi.”

Hà Thiên Chiếu quỳ trên đất nói: “Hoàng thượng! Phủ Trác Vương không khổ động vào!”

Bạo quân nói: “Tại sao?”

Hà Thiên Chiệu vội đáp: “Có ba nguyên nhân!”

“Ngươi nói thử xem là ba nguyên nhân gì? Mặc kệ ngươi nói đúng hay không, trẫm đều ban ngươi vô tội!”

“Thứ nhất. Phủ Trác Vương nắm giữ binh lực thiên hạ, chấn nhiếp ngoại tộc, là lực lượng quan trọng để duy trì ổn định biên cương.”

“Lấy gì để thấy? Lẽ nào binh lính của triều đình không bằng binh của phủ Trác Vương?”

“Không phải như vậy.”

“Vậy ngươi còn nói ra.” Bạo quân rõ ràng có chút tức giận, ngữ khí lạnh lẽo bức người.

Hà Thiên Chiếu như coi thường cái chết, biết rõ đắc tội với bạo quân, cũng tiếp tục nói: “Mặc dù đã trôi qua hơn một trăm năm!”

“Nhưng năm đó sự dũng minh vô địch của Trác Thiên Hành, uy phong chấn nhiếp ngoại hôm nay đã tồn tại thâm căn cố đế trong lòng đám người ngoại tộc kia!”

“Cho nên, chỉ cần nghe đến binh mã của phủ Trác Vương, đám người ngoại tộc đó trông thấy đã sợ, trong lòng tôn kinh.”

“Triều đình hơn một trăm năm nay không có chiến sự, trong ngoài ổn định, phủ Trác Vương công không thể không có.”

“Có lẽ hoàng thượng sẽ không thích nghe mấy lời này, nhưng vi thần vẫn bạo gan muốn nói!”

“Diệt phủ Trác Vương, đối với triều đình có hại không có lợi!”

Hà Thiên Chiếu nhấn mạnh từng chữ, lời lẽ sắc bén.

Biểu tình của bạo quân lành lạnh, bất động thanh sắc, chỉ lạnh giọng nói: “Nguyên nhân thứ hai?”

Hà Thiên Chiếu nói: “Nguyên nhân thứ hai! Phủ Trác Vương cả đời trung liệt, gia phong nghiêm ngắt, hành sự chừng mực, trong lòng bách tính cực kỳ có uy vọng và địa vị! Khi hoàng thượng diệt sát phủ thừa tướng, bách tính sẽ vỗ tay đồng ý, hợp với lòng người.”

“Nếu như diệt phủ Trác Vương thì sao?”

“Nhưng nếu hoàng thượng diệt phủ Trác Vương, sẽ nhận lấy cái dánh hôn quân mà thôi!”

Sắc mặt của bạo quân càng khó coi, dứt khoắt trầm mặc không nói.

Hà Thiên Chiếu tiếp tục nói: “Còn có nguyên nhân thứ ba.”

Bạo quân không tỏ ý kiến gì.

Hà Thiên Chiếu được hắn mặc nhận, to gan nói: “Trong tam đại thế gia. Tài lực hùng hậu nhất chính là phủ thừa tướng, phủ Trác Vương nắm giữa binh lực mạnh nhất, nhưng mối uy hiếp lớn nhất với triều đình lại là Bạch gia Giang Nam! Thứ cho vi thần cả gan, hoàng thượng có công lực của cao thủ cửu giai, như cũ không đủ đối kháng với Bạch gia! Hoàng thượng muốn diệt Bạch gia, nhất định phải mượn lực lượng của phủ Trác Vương trợ giúp! Mà phủ Trác Vương trung tâm với triều đình, hoàng thượng có thể nhờ vào lực lượng đó. Vì thế, phủ Trác Vương phải ổn định, không thể trấn áp! Đây là lời của hoàng thượng đã nói.”

Hà Thiên Chiếu ngữ khí vừa sắc bén vừa bá đạo, chuẩn tác phong của một quân nhân.

Mặc dù thái độ của hắn cung kính như thế nào, nhưng những lời nói đó, mỗi câu đều như đánh lên mặt hoàng đế!

Ánh mắt bạo quân lóe lên tia sát khí!

Nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy đâu nữa!

Hắn bỗng nhiên lạnh giọng: “Hai vị vu sư!”

Tả hữu vu sư lập tức nghe ý chỉ.

Bạo quân lùng lùng nói: “Hai người phải học hỏi Hà tướng quân! Hắn rõ ràng biết trẫm sẽ tức giận vì những lời này, nhưng hắn vẫn vì triều đình vì trẫm mà lo nghĩ, hắn khoong sợ bị chém đầu, cũng phải nói lời trung tâm! Nếu như hai người các ngươi, sau này nịnh hót nữa, trẫm trục xuất hai người các ngươi ra khỏi cũng!”

“Vâng! Vâng! Hoàng thượng anh minh!”

Tả hữu vu sư bị dọa đến mức còn nửa cái mạng!

Hai người bọn họ cơ hồ không có năng lực gì, cũng thế lực gì chống lưng...

Chỉ dựa vào công phu vuốt mông ngựa, giả thần giả quỷ thôi!

Nhưng trước đây, bạo quân cần nịnh thần biết vuốt mông ngựa ở bên cạnh, đánh lừa tai mắt của các đại thần có dã tâm, cùng cần đánh lừa bách tính vô tri trong thiên hạ này!

Đây chính là lý do tại sao, chiếc hộp sắt rơi xuống cả trăm năm nay, đã được vu sư và triều đình đồn thổi là thánh vật thần hạp...

Thật ra bản thân hắn cũng không có tin chiếc hộp sắt đó là thánh vật thần tiên gì cả!

Có lẽ là bảo vật đặc biệt nào đó...

Nhưng thánh vật?

Miễn bàn đi!

Đâu ai thấy thần tiên lớn lên trông như thế nào!

Bạo quân chỉ tin nhân định thắng thiên! Từ trước đến nay không tin cái gì là thần tiên!

Hắn duy nhất tin một điểm ở thần tiên, chính là thần tiên có thể đánh lừa bách tính, thổi phồng sự chiếu cố của thần tiên, mê hoặc tư tưởng, có thể khiến lão bách tính trung tâm với triều đình, không sinh hai lòng!

Bây giờ, hắn có đủ thực lực ổn định giang sơn, địa vị của mấy vu sư này trong cung dần bị thấp xuống...

Điều duy nhất khiến hắn khoan nhượng cho bọn họ, chỉ là mấy vu sư này có thể giả thần giả quỷ, đánh lừa lão bách tính mà thôi!

Bạo quân nói: “Hà Thiên Chiếu. Ngươi đứng lên đi! Trẫm biết ngươi là người trung nghĩa, trẫm há lại giết người trung thành với trẫm? Lời ngươi nói hoàn toàn đều có đạo lý! Nhưng, trẫm tự có sắp xếp của mình! Tạm thời chưa thể nói với các ngươi, các ngươi cũng không cần biết. Các ngươi chỉ cần làm tốt chức trách của mình là đủ rồi! Phủ Trác Vương, trẫm diệt chắc rồi! Trong vòng một tháng, phủ Trác Vương sẽ biến mất trên thế giới này!”

Hà Thiên Chiếu nói: “Hoàng thương! Vi thần có chuyện không rõ! Trong tam đại thế gia, phủ Trác Vương đối với hoàng thượng trung tâm, danh vọng trong dân gian cũng rất cao, tại sao hoàng thượng cứ muốn đối phó phủ Trác Vương?”

“Bọn chúng càng trung thành, càng hợp lòng dân, mối đe dọa càng lớn! Trẫm trước nay không để phủ thừa tướng vào mắt, kẻ địch khiến trẫm cảm nhận được mối đe dọa, chỉ có phủ Trác Vương.”

Ánh mắt bạo quân ẩn ẩn tia bá đạo!

Sau khi bãi triều, trời cũng tối muộn rồi.

Trong hoàng cung, yên tĩnh đến đáng sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.