Hồng Chúc cười ảm đạm: “Chủ nhân không cần phải nuối tiếc đâu! Nếu dùng một cánh tay của Hồng Chúc mà có thể đổi lại cơ hội gặp mặt chủ nhân, vậy cánh tay này của Hồng Chúc nên đứt từ lâu rồi!
Như Ý cũng cười nhạt: “”Cô nghĩ thoáng thật!”
Hoa Lâu Vân nói: “Chủ nhân! Rốt cuộc cô là ai? Mấy năm nay cô ở đâu? Tại sao trước giờ chúng ta chưa từng gặp mặt chủ nhân ở kinh thành?”
“Chuyện này à...”
Như Ý nghiêm túc nói: “Ta phải chính thức tuyên bố rõ ràng! Ta không phải là chủ nhân của các ngươi! Sau này các ngươi đừng gọi ta là chủ nhân nữa!”
Hoa Lâu Dung biến sắc: “Chủ nhân! Sao ngài không chịu nhận chúng ta?”
Như Ý nói: “Không phải không chịu nhận, mà ta vốn không phải chủ nhân của các người!”
Hoa Lâu Vân nói: “Dưới lòng bàn chân của chủ nhân...”
Như Ý nói: “Nói không chừng rất nhiều người có vết bớt dưới lòng bàn chân thì sao! Nếu các ngươi muốn tìm người có bốn vết bớt hình ngôi sao dưới lòng bàn chân thì chắc chắn đã tìm sai người rồi, các ngươi đi tìm người khác đi! Ta không phải chủ nhân mà các ngươi muốn tìm đâu!”
Hoa Lâu Vân kinh ngạc nói: “Không! Không! Cô là chủ nhân của chúng ta! Một cô gái tầm tuổi hai mươi có bốn vết bớt hình ngôi sao bức cung, cô hoàn toàn phù hợp cơ mà! Cô là chủ nhân của bọn ta!”
Như Ý mất kiên nhẫn đáp: “Ta thật sự không phải, ta cảnh cáo các ngươi, đừng đi theo ta nữa, cũng đừng gọi ta là chủ nhân!”
Cô nói rồi bèn ôm Tiểu Bạch bỏ đi.
Quả thật cô không muốn bốn người bọn họ gọi chủ nhân lung tung!
Cô chỉ là một người xuyên không về đây mà thôi...
Mới xuyên không từ mặt biển Thái Bình Dương ở thế kỷ 21 về đây từ nửa năm về trước.
Sao lại có thể là chủ nhân mười tám năm ròng của tứ đại mạc khách?
Vết bớt bốn ngôi sao à?
Chỉ là trùng hợp mà thôi!
Bỗng dưng nhóm người Hoa Lâu Vân, Kiếm Hàn Y đều quỳ sụp xuống cả!
Như Ý nói: “Các ngươi làm gì vậy?”
Hoa Lâu Vân nói: “Chủ nhân! Cô là chủ nhân của chúng ta! Chúng ta đã tìm kiếm cô nhiều năm ròng rã, bây giờ xem như đã tìm được cô rồi, từ đây về sau chúng ta sẽ đi theo chủ nhân, bảo vệ chủ nhân! Nếu chủ nhân không cần chúng ta nữa thì hãy giết chúng ta đi!”
Kiếm Hàn Y đáp: “Sứ mệnh của bốn người chúng t là tìm kiêm chủ nhân! Ngoài việc đó ra, sống cũng không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa cả!”
Hồng Chúc nói: “Chủ nhân! Nếu chủ nhân không nhận chúng ta, đời này của chúng ta xem như đã sống uổng rồi.”
Ánh mắt của Thu Vân vẫn khó giấu những nỗi niềm phức tạp, cô ấy nói: “Chủ nhân! Nếu như cô là chủ nhân của chúng ta thì sao lại trốn tránh kia chứ? Nếu hôm nay chủ nhân không chịu nhận chúng ta, bốn người chúng ta sẽ tự sát để bày tỏ chí hướng!”
Vừa nói dứt lời, không biết thanh kiếm ấy nằm trên tay Hoa Lâu Vân tự bao giờ...
Hắn cười khổ: “Kiếm Hàn Y! Người là kẻ máu lạnh vô tình nhất trong bốn người chúng ta, hôm nay ngươi hãy giết ba người chúng ta rồi tự sát đi!”
Kiếm Hàn Y cười lạnh đáp: “Ngươi đúng là huynh đệ tốt của ta, giao lại nhiệm vụ khó nhằn thế này cho ta xử lý!”
Hoa Lâu Vân cười cười: “Huynh đệ tốt, thiệt thòi cho ngươi rồi! Kiếp sau chúng ta lại làm huynh đệ, lại đi theo chủ nhân!”
Kiếm Hàn Y bảo: “Được!”
“Cảm ơn Kiếm huynh!”
Hoa Lâu Vân nói dứt lời bèn đưa thanh kiếm qua cho y!
Kiếm Hàn Y nhận kiếm rồi mới cất tiếng nói: “Người nào đi đầu?”
Thu Vân nói ngay lập tức: “Để ta! Sống không bằng chết, chi bằng chết đi cho rồi!”
Ánh mắt Kiếm Hàn Y thoáng có vẻ lạnh lẽo, y thấp giọng nói: “Được! Tỷ đi trước một bước, chúng ta sẽ theo gót tỷ ngay! Trên đường Hoàng Tuyền cũng không cô độc!”
Như Ý tức giận nói: “Các ngươi đang làm gì vậy? Tự sát? Lẽ nào không tìm được chủ nhân thì không cần mạng sống nữa ư? Nếu là vậy khi nãy ta bán mạng cứu các ngươi để làm chi?”
Kiếm Hàn Y đáp: “Đời này bốn người chúng ta chỉ có một sứ mệnh mà thôi, đó là đi theo chủ nhân! Nếu chủ nhân đã không muốn thu nhận chúng ta thì chúng ta sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa! Nếu chủ nhân chịu thu nhận chúng ta, tất nhiên chúng ta sẽ không muốn chết nữa rồi! Chúng ta sống hay chết còn phải xem ý của chủ nhân thế nào!”
Như Ý lạnh lùng nói: “Các ngươi uy hiếp ta à?”
Kiếm Hàn Y trả lời: “Không dám! Bốn người chúng ta rất mực tôn kính chủ nhân, tuyệt đối không dám uy hiếp chủ nhân đâu ạ!”
Như Ý đáp: “Ta đã nói các ngươi tìm lộn người rồi!”
Kiếm Hàn Y nói: “Chúng ta tuyệt đối không tìm lầm người!”
Như Ý nói: “Được thôi! Nếu các ngươi đã nói thế thì sau này có phát hiện ra các ngươi tìm sai người cũng chớ oán hận ta!”
Hoa Lâu Vân nói: “Ý của chủ nhân là, chủ nhân muốn thu nhận chúng ta ư?”
Như Ý đáp: “Các ngươi bị thương, cao thủ giang hồ khắp thiên hạ tìm kiếm các ngươi khắp nơi, các ngươi đi theo ta là được, cứ xem như để tị nạn dưỡng thương trước! Đợi khỏi hẳn rồi lại tính sau!”
Hoa Lâu Dung vui vẻ nói: “Được thế thì tốt quá! Được thế thì tốt quá! Cảm ơn chủ nhân đã thu nhận chúng ta!”
Kiếm Hàn Y lại thành khẩn nói: “Chủ nhân thu nhận chúng ta, đợi đến khi vết thương của chúng ta lành lặn tuyệt đối sẽ không đi đâu1”
Lúc này...
Ba người Hoa Lâu Vân đều trừng mắt nhìn y!
Nói thế mà cũng nói được à?
Sao nói ra khỏi miệng được cơ chứ?
Đáng lý phải giữ thầm trong lòng thôi!
Ba người họ oán trách hết sức!
May mà Như Ý cũng không tính toán với ba người bọn họ, cho dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể nhìn tứ đại mạc khách tự sát được đâu nhỉ?
Huống hồ tứ đại mạc khách lại rất đỗi trung thành, nếu không nhận bọn họ, nói không chừng bọn họ sẽ tự sát tập thể thật!
Mà trên người bọn họ còn có thương tích, lại bị kẻ khác truy giết.
Như Ý bất đắc dĩ thở dài trong lòng: Rốt cuộc là xui xẻo hay là may mắn đây? Sao đồ đệ, thú cưng, người hầu đều là lập dị hết trơn hết trọi vậy?
Ma Kiếm Khách thỉ khỏi phải nói rồi! Về cơ bản hắn chính là một lão ngoan đồng!
Tiểu Bạch càng kỳ quái hơn, sức mạnh khủng bố sau khi biến thân của nó, còn có thân thế thần bí ly kỳ ấy nữa...
Bây giờ bất ngờ lại thu nhận thêm mấy tên người hầu...
Thu nhận người hầu thì cũng thôi đi!
Mi lại bị người khác dùng cái chết uy hiếp đi làm chủ nhân của người ta...
Mình nên giận hay nên cười đây nhỉ?
Như Ý cũng không biết nổi!
Có điều, nơi này là vùng đất đầy rẫy thị phi, không thích hợp ở lại lâu dài!
Hơn nữa Đường Bắc Khôi đã chạy trốn rồi, không biết ông ta sống chết thế nào, nếu như lại bày ra quỷ kế mưu mô gì đó sợ là đêm dài lắm mộng!
Như Ý dặn dò tứ đại mạc khách nhanh chóng rời khỏi chốn này...
Năm người bọn họ vừa rời khỏi nhà kho bỏ hoang, đi ra bên ngoài khu rừng bèn nhìn thấy ngọn lửa cao ngút trời bùng lên từ phía Bắc kinh thành, soi sáng rừng rực cả kinh thành đang chìm trong đêm tối!
Như Ý cảm thán: “Lửa cháy to ghê! Không biết bén lửa từ nơi nào?”
Hoa Lâu Vân nhìn cẩn thận rồi nói: “Là phủ thừa tướng!”
Như Ý nói: “Phủ thừa tướng? Sao phủ thừa tướng lại bốc cháy cơ chứ?”
Hoa Lâu Vân lắc đầu tỏ vẻ thê lương: “Chỉ e đây là báo ứng của Đường Bắc Khôi! Đêm nay ông ta phái đại đa số cao thủ và các đấng anh tài đi đối phó chúng ta, lại không ngờ rằng sào huyệt của mình cũng bị người ta ngấm ngầm mưu tính, lần này phủ thừa tướng đã bị diệt toàn quân rồi!
Kiếm Hàn Y cười lạnh: “Cũng không hẳn bị người ta đốt! Trên đời này chẳng có mấy kẻ dám đi sờ mông hổ, biết đâu chỉ là cháy thì sao!”
Như Ý thầm thấy kỳ lạ rồi hỏi: “Ta lén đi tìm hiểu một lát, các ngươi về tổng đường Thanh Long bang nghỉ ngơi đi, bang chủ Thanh Long Bang là...t... là một người bạn rất tốt của ta, các ngươi chỉ cần nói mình là bạn của Nghiêm Phi thì tự nhiên hắn sẽ quan tâm đến các ngươi, để Thu Vân dẫn đường cho mọi người, cô ấy biết nơi đó!”
Hoa Lâu Vân nói: “Nhưng mà...Chủ nhân, chúng ta vẫn còn có việc muốn nói với cô.”
Như Ý nói: “Để sau rồi hẵng nói đi? Lẽ nào phải nói ngay bây giờ hay sao?”
Hoa Lâu Vân: “Là một câu nói cực kỳ cực kỳ quan trọng! Năm đó vị cao nhân dạy võ nghệ cho chúng ta đã nói rằng nhất định phải tìm kiếm chủ nhân, rồi truyền đạt lại câu nói này cho chủ nhân! Vị cao nhân thần bí đó bảo là câu nói này có thể giải đáp hết tất cả khó khăn và thắc mắc trong lòng chủ nhân!”
Như Ý cũng cảm thấy hơi tò mò: “Thần kỳ thế à? Nếu không dài thì nói ra nghe xem! Còn nếu dài quá thì thôi đợi sáng mai rồi nói vậy!”
“Không dài đâu! Chỉ có mười một chữ thôi!”
“Vậy nói đi.”
“Bốn ngôi sao bức cung, cưỡi chim ưng về nhận tổ tông!”
“Nghĩa là gì?”
“Hoa mỗ cũng không hiểu rõ.”
“Khi nãy ngươi nói câu nói này có thể giải đáp tất cả thắc mắc trong lòng ta ư?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng ta nghe câu này xong càng thấy thắc mắc hơn nữa!”
“Vị cao nhân đó đã nói như vậy! Có thể là câu nói này vẫn còn chứa đựng huyền cơ khác, biết đâu chừng cần phải thấu hiểu huyền cơ trước rồi mới lĩnh ngộ được mọi điều bí mật bên trong thì sao!”
“Được rồi, mau đi rửa ráy rồi đi ngủ đi! Có huyền cơ gì thì để nói sau! Thu Vân, cô đưa mấy người bọn họ về Thanh Long Bang, không có việc gì cần thiết thì đừng bước chân ra ngoài, nói người của Thanh Long Bang mời đại phu đến chữa thương cho họ.”
Như Ý nói dứt câu bèn ôm Tiểu Bạch phi vào trong đêm tối, bay vút về phía kinh thành đang ngập trong ánh lửa!
“Chủ nhân...Cuối cùng cũng tìm được chủ nhân rồi! Hơn nữa chủ nhân lại là cao thủ tuyệt thế võ công, thực đáng mừng ghê!”
Hoa Lâu Vân nhìn bóng lưng dần đi xa của Như Ý rồi cảm thán nói.
Kiếm Y Hàn lạnh lùng nói: “Vui cái mông gì! Võ công chủ nhân cao cường như thế này chắc chắn không cần chúng ta bảo vệ! Cô ấy bảo vệ chúng ta thì có! Khi nãy ngươi không nhìn thấy à? Cô ấy chê võ công chúng ta kém cỏi nên mới không cần chúng ta đấy!”
Hồng Chúc nói: “Chắc không phải vậy đâu? Ta lại cảm thấy chủ nhân rất đỗi gần gũi, bên ngoài lạnh lùng, biết nhìn ra trông rộng nhưng tính tình lương thiện, khi nãy cô ấy suýt mất mạng để cứu chúng ta đấy thôi! Nếu cô ấy trốn đi một mình chắc chắn không ai cản cô ấy lại nổi! Nhưng từ đầu đến cuối cô ấy không hề muốn trốn chạy mà suýt hy sinh để cứu chúng ta!”
Thu Vân ai oán nói: “Chúng ta vĩnh viễn cũng không hiểu được cô ấy đang nghĩ gì, cô ấy đã giấu cả đi, không cho người khác nhìn thấy! Cô ấy sẽ không xưng huynh đệ với ngươi, nhưng nếu ngươi gặp nguy hiểm, chắc chắn cô ấy sẽ là người đầu tiên đến cứu ngươi!”
Ánh mắt Hoa Lâu Vân ánh lên vẻ hối hận, hắn nói: “Khi nãy chúng ta mượn chuyện tự sát uy hiếp cô ấy có phải quá đáng lắm hay không? Dù gì cô ấy cũng là chủ nhân của chúng ta.”
Hồng Chúc nói: “Nếu là thế sao cô ấy lại đồng ý thu nhận chúng ta kia chứ?”
Thu Vân đáp: “Cô ấy còn chưa chính thức thu nhận chúng ta đâu!”
Mấy người bọn họ còn đang lo lắng sau này Như Ý có đuổi bọn họ đi không thì Kiếm Hàn Y đang lạnh lùng đứng một bên chợt thốt ra một câu đến là vô sỉ.
Ba người bọn họ nghe thấy vậy.
Bỗng dưng tỉnh ngộ! Cảm nhận giống nhau sâu sắc!
Như đề hồ rưới lên đỉnh đầu!
Đã thông suốt rồi!
Kiếm Hàn Y bảo: “Dù sao có chết ta cũng không đi!”
Như Ý nương theo ánh lửa mà bay đi, kết quả ngọn lửa lại dẫn cô đến phủ thừa tướng!
Cô đến bên ngoài phủ thừa tướng, chỉ nhìn thấy quần chúng nhân dân bu lại xung quanh nhìn nhìn ngó ngó.
Mà phủ thừa tướng bốc cháy ngùn ngụt đã hóa thành biển lửa bãi tro...
Một loạt cung thủ áo đen giơ cung nhắm vào phủ thừa tướng.
Hễ là người từ trong cửa bước ra ngoài từ cửa lớn, cửa hông hay các bức tường đều sẽ chết dưới mưa tên...
Tiếng kêu khóc thảm thiết của già trẻ lớn bé vang vọng từ bên trong phủ thừa tướng...
Thảm thương như chốn địa ngục!
Như Ý tìm một nóc nhà cao cao rồi bay vọt lên, muốn quan sát tình hình trong phủ thừa tướng, kết quả lại đụng mặt một người khác.