Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 236: Chương 236: Tức đến muốn gào lên




Như Ý tức đến mức muốn gào lên!

“Nàng đừng tưởng rằng trẫm không biết chuyện nàng đã mất hết công lực, bây giờ, ngay trong gian mật thất này, nàng không có năng lực mà phản kháng trẫm, muốn trốn cũng không trốn ra được! Để xem, đêm nay, nàng làm thế nào để chạy khỏi lòng bàn tay trẫm!”

Bạo quân nói xong liền mạnh mẽ cưỡng hôn cô!

“Ngài… ngài tránh ra!”

Như Ý muốn đẩy hắn ta ra!

Nhưng người đàn ông này lại giống như một ngọn núi lớn vững chãi, Như Ý đã mất đi nội lực, dù cố hết sức cũng không thể đẩy được hắn ta!

Như Ý càng phản kháng, bạo quân lại càng hưng phấn!

Cánh tay phải của hắn vòng qua thắt lưng Như Ý, ôm chặt lấy eo cô, lòng bàn tay nóng như than dán chặt lên người, đè cô lên tường!

“A!”

Như Ý giống như một chú cừu non mặc hắn ép sát.

Bạo quân giống như một con thú hoang thô bạo, càng lúc càng làm càn, kịch liệt, cuồng dã…

Tay trái sờ soạng thân mình lõa lồ, trần trụi của cô…

“Đêm nay, nàng hãy thực hiện nghĩa vụ của một người vợ nên làm đi! Hầu hạ trẫm… cẩn thận! A! Hừ! Ha!...”

Bạo quân vừa nói vừa thở dốc ồ ồ, môi lưỡi nóng bỏng điên cuồng cắn mút đầu lưỡi cô…

“Ngài… ngài…”

Như Ý muốn phản kháng, nhưng cô nào phải đối thủ của hắn?

Cho dù muốn nói, cô cũng không thể nói ra lời.

Cô hoàn toàn đắm chìm trong thế tấn công dịu dàng lại cuồng dã của người đàn ông vừa nóng nảy vừa thô bạo này…

“Cầu… cầu xin ngài…”

Trong lòng Như Ý vô cùng đau khổ, van xin đầy tủi nhục.

“Ngài… ngài đừng khiến tôi phải hận ngài! Cầu ngài, xin đừng phá hoại những gì tốt đẹp còn lại về ngài trong lòng tôi!”

Như Ý cầu xin hắn, cô cảm giác được bạo quân muốn làm gì tiếp theo!

Bạo quân nhếch mắt lên, cười lạnh: “Nàng là phi tử của trẫm, hầu hạ trẫm chính là nghĩa vụ của nàng! Đã làm vợ thì phải ra dáng một người vợ!”

Đêm nay, bạo quân nóng nảy chỉ muốn chinh phục hoàn toàn cô vợ nhỏ đang trần trụi, không nghe lời này…

“Mắt… mắt của ngài!”

Như Ý hoảng sợ phát hiện, trong đôi mắt bạo quân lập lòe một ngọn lửa màu đỏ tràn đầy hung tàn cùng thô bạo.

Lần trước, lúc Tiểu Bạch phát tác cũng xuất hiện ánh mắt này!

Hắn ta tẩu hỏa nhập ma!

Như Ý nhớ rõ, từng có một lần, bạo quân này vì chắn khí độc cho cô mà trúng độc, khiến ma khí trong cơ thể tán loạn, không thể khống chế được bản thân…

Cũng từng bị tẩu hỏa nhập ma một lần.

Lần trước, hắn đã từng bị tẩu hỏa nhập ma.

Chẳng lẽ, hôm nay hắn cũng bị tẩu hỏa nhập ma sao?

Như Ý nhìn ngọn lửa đỏ quỷ dị trong mắt hắn, giờ mới hiểu ra, thì ra người đàn ông này cũng là thân bất do kỷ mà thôi.

“Đừng… không thể! Ngài sẽ hối hận! Cầu xin ngài đừng xâm phạm tôi, đừng phá hủy chút hồi ức cuối cùng về ngài trong lòng tôi, đừng… làm hại… con của chúng ta!”

Lúc nói ra những lời cầu xin này, Như Ý gần như khóc lên.

Cô không biết rốt cuộc những lời thốt ra từ sâu trong lòng mình có tác dụng gì với bạo quân lúc này đã tẩu hỏa nhập ma, mất đi nhân tính hay không.

Chỉ là…

Cô thật sự không mong muốn, mình và người đàn ông này, người đàn ông mà cô đã từng yêu sâu đậm, đi tới mức không thể cứu vãn, vĩnh viễn không thể quay lại.

Vì sao ông trời lại muốn tra tấn cô như vậy chứ?

Cô chỉ muốn hết lòng yêu thương một người mà thôi.

Cô đã không muốn đi tranh giành bất cứ thứ gì nữa rồi.

Những gì không thuộc về mình, cô đã buông tay từ bỏ tất cả rồi.

Nhưng.

Tại sao?

Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy chứ?

Cố tình để cho nam nhân mà cô yêu sâu đậm nhất tổn thương cô hết lần này tới lần khác?

Chẳng lẽ muốn cô hận nam nhân này tới thấu xương sao?

Trong lòng Như Ý tràn đầy bi ai cùng thống hận, nghĩa nặng tình sâu, một giọt nước mắt trượt xuống theo khuôn mặt cô…

Như Ý đã từ bỏ việc phản kháng.

Trước mặt tông sư cấp cao thủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử, người đàn ông tính cách cực kỳ tàn bạo lạnh lùng này…

Với một người đã mất hết công lực như cô, mọi sự phản kháng đều là dư thừa.

Cô nhắm mắt lại.

Yên lặng chờ đợi… thống khổ như bị lăng trì!

Không!

Là thống khổ hơn lăng trì gấp một nghìn lần!

Người tổn thương cô, là người đàn ông mà cô yêu thương nhất!

Nhưng, sau khi nhắm mắt lại, cô phát hiện, trói buộc áp bách thân thể mình lại biến mất.

Như Ý mở mắt ra.

Vẻ mặt bạo quân đầy phức tạp, nghi ngờ, kinh ngạc, lại rất nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.

“Nàng… nàng vừa nói gì?”

Bạo quân giống như mất rất nhiều sức lực mới hỏi ra câu này.

“Tôi… có thai. Ngài quên rồi sao?”

Như Ý nói, hơi tủi thân.

Tuy rằng khi nói ra câu này, cô cảm thấy mình có chút trơ trẽn.

Nhưng, ít nhất tất cả mọi người đều cho rằng là như vậy.

Mặc kệ cô có mang thai hay không, cứ vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này rồi tính sau.

“Có thai?”

Trong mắt bạo quân đột nhiên xuất hiện một tia dịu dàng.

Chợt lóe qua.

Nhanh chóng khôi phục sắc mặt hung tàn.

“Hừ! Tiện nhân! Nàng muốn lừa trẫm sao?”

Khóe miệng bạo quân cong lên một tia cười lạnh.

Như Ý kinh hoảng.

Không hay rồi.

Ngay cả long chủng mà hắn ta quan tâm nhất cũng không có tác dụng!

Lá bùa bảo vệ tính mạng/bảo mệnh cuối cùng cũng đã mất đi tác dụng.

Cô nên làm gì bây giờ?

Thân mình bạo quân đang đè lên cơ thể mềm mại của Như Ý, hơi thở nam tính tản mát sự nóng nảy, cuồng loạn và hung mãnh…

Không được!

Không thể khuất phục!

Cho dù không có một tia hy vọng nào cũng không thể ngồi chờ chết được!

Đột nhiên, Như Ý đưa tay, đánh thẳng về phía bạo quân!

“Hừ! Tiện nhân!”

Bạo quân đánh ra một chưởng mạnh, đánh ngất Như Ý.

Như Ý đã sớm kiệt sức, lại bị kinh hãi quá mức, sao chịu nổi một chưởng của bạo quân?

Cô lập tức té xỉu, mất đi ý thức.

Lúc tỉnh lại.

Toàn thân Như Ý đau muốn chết.

Lại cảm giác được trên người mình đã được mặc quần áo.

Cô mở to mắt, phát hiện mình vẫn đang nằm trên chiếc giường đơn sơ lúc trước, vẫn ở trong gian mật thất kỳ quái kia…

“Ngài!”

Như Ý nhìn thấy nam nhân đang ngôig bên giường!

Bạo quân thấy Như Ý đã tỉnh, khẩn trương hỏi han: “Như Ý, nàng sao rồi? Có đỡ chút nào không?”

“Ngài việc gì phải quan tâm tới tôi? Giả mù mưa sa làm cái gì?”

Như Ý cảm thấy rất kỳ quái.

Lại nhìn thấy đôi mắt bạo quân đã khôi phục bình thường, ngọn lửa đỏ bên trong đã biến mất.

Vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt như trước, chỉ là trong mắt đã xuất hiện sự dịu dàng cùng quan tâm.

Xem ra, ở thời khắc mấu chốt, hắn đã dừng cương trước vực thẳm!

Cuối cùng, Như Ý cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sự hận thù với hắn cũng giảm đi rất nhiều.

Bạo quân nói tự trách: “Như Ý! Xin lỗi nàng! Trẫm… cũng không biết sao lại như thế, có lẽ do bị ma quỷ ám ảnh, làm một số chuyện không bằng cầm thú! Thật xin lỗi nàng! Đây là lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng Trẫm nhận lỗi với người khác!”

Như Ý nói: “Được rồi! Tên súc sinh không phải con người kia không phải là ngài! Ngài bị tẩu hỏa nhập ma! Phải rồi, sao ngài lại bị tẩu hỏa nhập ma? Công lực của ngài rất mạnh, lại không có biểu hiện bị thương.”

“Tẩu hỏa nhập ma?”

“Thì ra trẫm bị tẩu hỏa nhập ma sao?”

Vẻ mặt bạo quân hơi nghi ngờ.

Xem ra, ngay cả chính hắn cũng không rõ chuyện gì xảy ra.

Như Ý thấy mình đã được mặc quần áo tử tế, quần áo của bạo quân cũng rất chỉn chu, xem ra, ngay giờ khắc cuối cùng lúc hắn chuẩn bị xâm phạm cô thì khôi phục bình thường.

Như Ý cũng không muốn nhắc lại chuyện xấu hổ như vậy.

Vì vậy, cô thuận theo nói tiếp chủ đề này để tránh phải xấu hổ.

Như Ý nói nghiêm túc: “Lần trước, lúc ngài bị tẩu hỏa nhập ma, giống như mất hết lý trí, hoàn toàn không biết bản thân đang làm cái gì. Nhưng lần này thì khác, rõ ràng là ngài vẫn tỉnh táo! Chỉ là… chỉ là…”

Bạo quân hỏi: “Chỉ là sao?”

Như Ý nói: “Lần trước ngài mất hoàn toàn lý trí! Nhưng lần này, rõ ràng là ngài rất tỉnh táo, vẫn còn lý trí, nhưng lại mất hết nhân tính!”

Bạo quân cũng không nổi giận, lạnh nhạt hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra, hờ hững nói: “Trẫm… trong lòng như có ma quỷ đang mê hoặc, dụ dỗ trẫm làm những chuyện trong lòng trẫm rất muốn làm nhưng sẽ không làm. Nàng đừng tức giận, đấy là suy nghĩ trong lòng trẫm.”

Bạo quân thản nhiên thừa nhận chuyện hắn ta muốn cưỡng bức Như Ý!

Người đàn ông này, đúng là cực phẩm, lưu manh không biết xấu hổ!

Sắc mặt Như Ý tái nhợt, cười nhạt: “Chuyện đấy không quan trọng! Đây mới là bản chất của ngài! Nếu ngài làm ra chuyện đê tiện, bỉ ổi thì mới không phải là ngài! Ngài sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào nhưng ngài tuyệt đối sẽ không hạ lưu, xấu xa như vậy!”

Khuôn mặt lạnh lùng của bạo quân xuất hiện một nụ cười cứng nhắc: “Trẫm sẽ coi như nàng đang khen trẫm.”

Như Ý điều chỉnh thái độ, nói rất nghiêm túc: “Rốt cuộc là ngài đang luyện loại võ công nào vậy? Sao lần tẩu hỏa nhập ma này của ngài lại hoàn toàn khác với lần trước vậy?”

Khuôn mặt bạo quân như phủ lên một tầng sương lạnh.

Như Ý hỏi tiếp: “Với lại… tẩu hỏa nhập ma là sai lầm xuất hiện trong lúc luyện công hoặc chân khí đi ngược chiều, ngài đã đột phá cực hạn về thể năng, phá tan tầng phong ấn thứ tám, đạt tới cảnh giới tông sư cấp cao thủ, sao vẫn xuất hiện tình cảnh tẩu hỏa nhập ma?”

Bạo quân lạnh nhạt nói: “Trẫm tu luyện một loại ma công đặc thù!”

Như Ý nói: “Võ công trong thiên hạ là trăm sông đổ về một biển, chính cũng được, ma cũng tốt, võ công đã luyện tới cực hạn cũng sẽ không phân môn phái hay chính tà. Lấy ma nhập đạo cũng là một con đường mà thôi! Gia gia đã từng nói, đạt đến tông sư cấp cao thủ có thể tùy ý sử dụng chân khí trong cơ thể, không thể bị tẩu hỏa nhập ma!”

Sắc mặt của bạo quân đột nhiên thay đổi!

“Không lẽ…”

“Không lẽ gì???”

Trong mắt bạo quân hiện lên vẻ hoảng sợ!

Như Ý hỏi: “Không lẽ gì? Có phải là ngài đã phát hiện ra điều gì rồi không?”

Đột nhiên, bạo quân đánh một chưởng lên vách tường.

“Rầm!”

Một chưởng nội lực hùng hậu đánh nát mặt tường, vỡ ra một lỗ thủng rất to.

Ánh sáng sao chiếu xuống…

Mặt bạo quân biến sắc: “Không xong rồi! Sắp giờ Tý rồi! Chẳng lẽ sư phụ đã bắt đầu…”

Như Ý thấy biểu tình cổ quái của hắn, trong miệng lẩm nhẩm mãi sư phụ gì đó.

Trong lòng vô cùng tò mò.

Từ trước đến nay, cô chưa từng thấy bạo quân khẩn trương, hoảng loạn như vậy bao giờ…

Cho dù lần trước lúc hắn trúng độc sắp chết, Như Ý cũng chưa từng thấy chút hoảng loạn nào xuất hiện trên mặt hắn…

Bây giờ…

Hắn chỉ nhìn thoáng qua bóng đêm..

Đã khẩn trương, hoảng loạn như vậy?

Giờ Tý?

Sắp tới giờ Tý?

Lại sắp xảy ra chuyện gì?

“Không hay rồi!”

“Giờ Tý!”

Như Ý cuống lên!

Cô sốt ruột hỏi: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”

“Lần nào? Nàng hôn mê hai lần!”

“Tất cả!”

“Khoảng hai, ba canh giờ!”

“Hai, ba canh giờ? Nói vậy, hôm nay vẫn là mười lăm?”

“Đúng vậy! Nếu không sao trăng hôm nay sáng như vậy chứ?”

“Không hay rồi không hay rồi!”

“Tên ngu ngốc nhà ngài a!”

“Làm hỏng chuyện lớn của tôi rồi!”

“Tiểu Bạch!”

Như Ý nóng lòng muốn đi ra ngoài.

Lại bị bạo quân ngăn cản!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.