Tại sao Lãnh Phong lại ở đây?
Không lẽ, cô hoa mắt ư?
Lãnh Phong mà cô yêu chưa bao giờ dính dáng vào những tổ chức như vậy?
Chủ có thể nói, con người đã thay đổi theo thời gian. Huống hồ, cô cũng vậy, dù biết là đã hết yêu, nhúng tình cảm với Lãnh Phong vẫn còn đọng lại tận đáy lòng. Cô không mong muốn hắn dính dáng vào tổ chức, gì như vậy, hoàn toàn nguy hiểm. Cô thì khác, ba cô là một thủ lĩnh, cũng là một người hoành hành ở hắc bạch lưỡng đạo. Là con gái của ông ấy, tất nhiên phải liên quan.
Lãnh Phong quan sát kĩ càng, xong nói:Chủ nhân, tất cả đã ăn toàn, bây giờ có thể hạ gục Mộ Cẩn Thiên rồi.
Thường Tiểu Niệm lại một phen kinh hoàng.
Lãnh Phong ác độc đến thế sao?
Tên đeo mặt nạ gật đầu, rút cây súng,giơ lên, nhắm thẳng vào đầu anh.
Cô vẫn đang thắc mắc tại sao Mộ Cẩn Thiên cứ đứng ngây ra đó làm gì chứ?
Anh muốn chết thật sao?
Kim Vạn Sanh níu tay áo anh:Cẩn Thiên, sao cậu không ra tay đi, hắn sắp giết chết cậu rồi?.
Mộ Cẩn Thiên cười nhạt:Vạn Sanh, cậu có biết người trước mắt tôi là ai không?.
Ai?
Nhạc Mỹ Luân.
Tên đeo mặt nạ mở to mắt, sau đó tay hạ súng xuống:Tại sao mày biết?
Mộ Cẩn Thiên:Nhạc Mỹ Luân, có phải vì năm xưa cậu vẫn còn hận tôi về việc đó hay không?.
Nhạc Mỹ Luân tháo mặt nạ xuống, một gương mặt không kém chi với anh, quá đẹp, đẹp đến chói mắt, bộ ba, Nhạc Mỹ Luân, Mộ Cẩn Thiên, Kim Vạn Sanh, đều có vẻ đẹp ngợi ngợi.
Mộ Cẩn Thiên, năm đó, là mày hại em gái tao phải chết, tao thề rằng phải trả thù cho nó.
Năm đó, em gái của Nhạc Mỹ Luân, tên Nhạc Khiết, cô bé chỉ mới mươi lăm tuổi mà thích anh rất đậm sâu, điều đáng nói, anh chỉ xem Nhạc Khiết như em gai mà thôi, khi biết anh không thích mình, Nhạc Khiết tự tử, và Nhạc Mỹ Luân từ đó hận anh, hận anh tại sao lại khiến em gái của mình phải lụy vào đến lúc chết như vậy?
- -----