Đàm Hy bắt đầu cảm thấy bực tức trước thái độ lạnh nhạt của anh đối với bản thân cô ta, Đàm Hy càng nắm chặt cánh tay Mộ Cẩn Thiên hơn, hai bên ngực cố ý đẩy mạnh vào để nó va chạm với tay anh, Đàm Hy nhón chân nói nhỏ vào tai anh:“Đi chơi với em hôm nay thôi, em có một bấc ngờ cho anh”
Mộ Cẩn Thiên nghe có mùi mờ ám ở đây, định từ chối nhưng anh phát hiện rằng ba anh đang nhìn anh và cô ta, thôi thì đồng ý vậy. Càng từ chối chỉ khiến ba anh thêm buồn lòng:“Được, tôi đi cùng cô, nhưng với điều kiện cô hãy buông tay mình ra dùm, tôi không thích cử chỉ đó của cô“.
“Tại sao?”_Đàm Hy nhẹ lấy tay ra, gắng giọng hỏi.
Mộ Cẩn Thiên đưa đôi mắt không tia cảm xúc đáp:“Tôi sợ bẩn”
“Anh....?”
Đàm Hy nhìn bóng lưng của anh mà nóng giận, nghĩ thầm:“Được lắm! Mộ Cẩn Thiên, hết ngày hôm nay anh chính thức thuộc về tôi, chỉ cần tôi và anh ngủ cùng nhau để tôi xem anh muốn trốn đi đâu nữa“.
Thật ra, Đàm Hy đã lên một kế hoạch rất hoàn hảo. Chỉ cần anh sơ ý một chút sẽ mắc bẫy ngay.
Không biết anh sẽ xử lí thế nào đây?
- -----
Lúc này, tại nhà của Thường Tiểu Niệm, sau khi ngủ dậy với một ngàu thật mỏi mệt. Cô cảm thấy khỏe hẳn hơn trước, ăn uống cũng thấy ngon miệng, làm vệ sinh cá nhân xong, cô nhận được điện thoại của ba, ông ấy triệu hồi cô đến tổ chức gấp. Cô cũng chẳng biết vì chuyện gì nữa.
Thường Tiểu Niệm mặc một bộ đồ màu đen từ trên xuống dưới, chỉ có tóc cô là màu tím, mặt không trang điểm nhưng vẫn có nét đẹp huyền bí riêng biệt. Cô bước lên con xe mô tô màu đen sậm của mình, phóng đi như gió trên con đường dài. Đã lâu rồi cô không đi đua xe, để khi nào rảnh cô phải đi mới được.
Chỉ tầm năm phút sau đó Thường Tiểu Niệm đã có mặt tại tổ chức. Cô gỡ nón bảo hiểm xuống, tay vén tóc ra phía sau, thuộc hạ cạn gác ở đó nhìn thấy cô như siêu lòng. Bởi cô quá hấp dẫn và quyến rũ đi.
Thường Tiểu Niệm thấy có rất nhiều xe ở đây, nhưng rồi cô không hỏi, cô đi vào bên trong, tổ chức có một căn phòng dùng để họp mặt các giao bang khác, rất bí ẩn, muốn vào được căn phòng này phải có thẻ riêng của tố chức. Hôm trước, ba cô có đưa cô một thẻ. Cô đặt chiếc thẻ lên một cái ô bên phải có hình vừa vặn chiếc thẻ đó, ngay lập tức cánh cửa bằng đá mở ra, bên trong đôi mắt cô hiện lên rất nhiều người, con trai có, con gái cũng có, nghe tiếng mở cửa. Tất cả bọn họ đều hướng mắt nhìn cô, sau đó đứng dậy cúi lưng chào:“Bang chủ, chào đón người đã đến với tổ chức”
Thường Bạch Song nhìn con gái. Rồi đến chỗ cô:“Con gái vào đi“.
Cô hiểu ý đi vào, ba cô bảo cô ngồi xuống cái ghế to nhất trong số này, còn có khắc một con rồng trên ghế, tựa như vua chúa ngày xưa sao?
Cô nghĩ chắc bọn họ đã biết cô chính là bang chủ mới cho nên chào hỏi một cách lịch thiệp như vậy.
Thường Tiểu Niệm vừa đặt mông xuống chưa được ba giây thì cô liền đứng lên, chào lại:“Chào mọi người, tôi là Thường Tiểu Niệm, kể từ ngày hôm nay chính thức là banh chủ của tổ chức này? Nếu như ai cảm thấy tôi còn thiếu xít gì chưa phù hợp để nhận chức bang chủ đó thì cứ nói ra. Để tôi biết tôi sửa đổi, thành thật cảm ơn”
Và một tràng pháo tay cho câu nói vừa rồi của cô, hoi vô cùng hài lòng với bang chủ mới này, vừa xinh đẹp còn tài giỏi. Chẳng những vậy. Họ còn được biết đến cô với việc cô chính là 'sát thủ ẩn danh'. Ai mà không biết sát thủ ẩn danh, chỉ cần là người của thế giới ngầm đều biết đến cô cả thôi.