Mấy năm sau đó, cô và anh sống vô cùng hạnh phúc bên nhau. Mọi thứ liên quan đến tổ chức cũng khép lại. Họ như quy ẩn, vù muốn có cuộc sống bình thường như bao người, không chém giết, không nguy hiểm.
Và mùa xuân năm nay, cô cùng anh đón bé cưng đầu tiên chào đời. Là con trai đấy?
Hơn 9 tháng mang thai, cô luôn bị cậu nhóc trong bụng làm phiền, ngày nào cũng đau bụng cả, hình như nó không để cô yên. Sau khi sinh bé, Mộ Cẩn Thiên đã xin phép ba mình lẫn ba cô được đặt tên cho con là Mộ Nghiêm, ít nhất cũng nên nghiêm túc lại, không thể để nó nghịch đùa.
Thường Tiểu Niệm nằm ở nhà tịnh dưỡng, anh thì mãi nể chăm sóc cho bé cưng đầu lòng, dường như không rời bé nửa bước, nhiều lúc cô thấy tuổi thân vô cùng, cô có xem tivi về nhiều bộ phim lãng mạn, có thấy chồng và con trai như hai khắc tinh vậy, chỉ vì giành một người phụ nữ, vậy mà sao gia đình cô khác nhỉ?
Anh như bỏ quên cô ở một cái xó nào đó, tất cả thời gian đều dành cho con trai.
Mộ Cẩn Thiên sau khi ru con ngủ rồi, đi lọt tọt lên tìm cô, lúc này thấy cô đang nằm đọc sách, khó huyết của anh dường như không đều đặn, dục vọng lên xuống cao trào, anh tiến đến gần cô;”Bà xã à?”
Thường Tiểu Niệm hạ quyển sách xuống, mắt nhướng nhìn anh, cất giọng khó nghe:“Việc gì?”
“Em sao vậy? Giận anh việc gì à?”
“Không!”
“Vậy cái thái độ kia là sao đây?”
Thường Tiểu Niệm dùng chân, đạp anh ra khỏi cơ thể cô, vì Mộ Cẩn Thiên luồng lách nằm trên người cô, còn đưa đầu cạ cạ vào ngực cô, tựa như trẻ con thèm khát, mà háo sắc vô cùng:“Đừng chọc điên em“.
“Hazzz. Vợ yêu giận rồi, mà anh có làm gì sai đâu?”
“Ừ, anh không sai?”
“Hay là em muốn đấy đấy cùng anh, có phải lại nhớ tiểu đệ của anh nên mới cọc cằn như vậy không?”
“Có cho cũng không thèm“.
“Thật sao?”
Thường Tiểu Niệm hất mặt:“Thật!“.
Mộ Cẩn Thiên leo khỏi giường, nghênh ngang đj, cô liền hỏi:“Đi đâu đó?”
“Đi cho người bào cần tiểu đệ của anh“.
“Anh dám đi cho em xem, chỉ cần bước ra khỏi đó, thì phập...”
Hai ngón tay cô làm thành hình cây kéo, Mộ Cẩn Thiên nhìn mà sợ run người, tay còn đặt dưới phần trũng quần:“Nào, nào, bà xã bớt giận, anh sai rồi?”