Cưng Chiều Cực Phẩm Phu Nhân

Chương 90: Chương 90: Phiên ngoại 3




Do dạo gần đây mình bận tí, nên mém chút nữa là quên ra một chương ngoại cuối của truyện, mình nhớ ra và viết đây?

- ----Cùng con trai đi bắt gian tình + Bất ngờ lớn..

Thấm thoắt đã mười năm trôi qua, có lẽ thời gian đối với gia đình Thường Tiểu Niệm nó rất nhanh, cứ như một thước phim đang được tua đi tua lại nhiều lần. Dần về sau, nhiều thứ đổi mới hơn, và cả đứa con trai cưng của cô, có ai biết rằng, năm nay cậu bé mười tuổi, ấy mà lại có bộ não thông minh đến kì lạ. Bé tuy mới học cấp một nhưng lại có thể giải được một bài toán của cấp hai hoặc cấp ba, đánh nhẽ thông minh như vậy cô sẽ thích

Nhưng mà cô không hề muốn điều đó, ước mơ của cậu bé nhà cô là làm một hacker. Cô từng là sát thủ, anh là bang chủ, nhưng mà hai người cũng đã không làm nữa, tất cả đều được giao lại, cả hai vợ chồng cùng làm công việc khác, vậy mà đứa con trai duy nhất lại muốn tiếp nối công việc này.

Chao ôi! Chắc người ta sẽ khó đỡ nỗi với bé đây?

Đang ngồi lặt rau để chuẩn bị nấu bữa sáng hôm nay, Thường Tiểu Niệm liền nhìn thấy con trai với đôi chân không quá dài, gương mặt đẹp trai y như cha của nó, cô nhìn mà thấy muốn rụng tim rồi.

Đến cả cách đi cũng y như đúc Mộ Cẩn Thiên, cô từng nghĩ đây có phải con cô sinh ra hay không? Tại sao không có điểm nào giống cô hết vậy?

“Mami, ba đâu rồi ạ?”_Mộ Nghiêm chợt lên tiếng hỏi cô.

Hazzz, cô ước gì con cô giống như bao cậu bé khác, thích chơi đồ chơi để cô có thể mua, hoặc là muốn cô dẫn đi ăn kem,...vậy mà con cô thích tiếp xúc với máy tính, luôn tìm hách để có thể hack một dữ liệu, mà điển hình nó đã làm ví dụ trên dữ liệu của Mộ Cẩn Thiên, đến khi anh phát hiện, anh đã rất tức giận, còn con trai thì tỏ ra bình thản vô cùng, như chưa xảy ra chuyện gì, vì nó biết Mộ Cẩn Thiên sẽ không ra tay đánh bé, bé có người bảo hộ, chính cô đây, cho nên bé mới lật lọng như vậy?

Nhưng nếu cô không tỏ ra bênh vực nó, nó liền lấy đồ bỏ nhà ra đi, có đó, nó đi được ba lần rồi, cô sợ một đứa trả khác người như nó sẽ làm hại người ta, cho dù đó là con cô.

Thường Tiểu Niệm để rau vào rỗ, nhìn Mộ Nghiêm:“Ba con đi làm từ sớm rồi, con tìm ba con có việc gì sao?”

Mộ Nghiêm giơ cao điện thoại của Mộ Cẩn Thiên cho cô xem, tay còn lắc lắc:“Khi sáng con nghe có người gọi cho ba, con không thấy ba đâu nên bắt máy, liền nghe được giọng nói ưỡn ẹo của phụ nữ, và rồi con ngắt máy“.

Nghe đến đây, Thường Tiểu Niệm sôi sục máu trong người của mình, cô nghiến răng ken két:“Vậy tại sao con không nói cho mẹ biết sớm hơn?”

“Con rất tiếc, lúc đó đôi mắt con dường như không mở nổi, cho nên con đành đánh thêm một giấc nữa, đến giờ mới thức và nhớ ra“.

“Mộ Nghiêm, con và cha con chỉ thích làm mẹ điên thôi“.

Thường Tiểu Niệm đứng bậc dậy, gương mặt đủ bừng, người phụ nữ từng là sát thủ nổi tiếng lạnh lùng, bây giờ cũng thay đổi, còn có phần dữ tợn hơn, cô hùng hồ đi, Mộ Nghiêm cũng đi phía sau. Thường Tiểu Niệm ngoảnh đầu:“Con muốn đi đâu?”

“Đi đánh ghen với mami“.

Mộ Nghiêm đưa vẻ mặt có phần lạnh lùng của mình nhìn cô, âm thanh chua chát đến khó nghe.

Thường Tiểu Niệm mặc kệ đi lấy xe, Mộ Nghiêm nhân cơ hội gọi cho ba mình, anh còn một chiếc điện thoại khác:“Alo, ba, mami chuẩn bị đến công ty tìm ba, ba đã chuẩn bị xong hết chưa?”

“Ok con trai, tất cả đều đâu vào đấy rồi?”

“Như thỏa thuận?”

Mộ Nghiêm chỉ nói một câu ngắn gọn nhưng đủ làm anh hiểu ra:“Ba biết rồi, ba sẽ giúp con hẹn Thi Thi”

Mộ Nghiêm mỉm cười tắt máy, vừa lúc Thường Tiểu Niệm lái xe đến, cô bóp kèn rồi Mộ Nghiêm mở cửa đi vào xe, cô chạy nhanh như bay đến công ty tìm anh, có thể nói vận tốc này nhanh hơn khó tưởng, cô còn vượt cả đèn đỏ, lẫn những anh cảnh sát đang đi tuần tra, chẳng biết làm gì được!

Đến nơi, chiếc xe thắng kêu một tiếng lớn, Thường Tiểu Niệm bước chân ra khỏi xe, gương mặt hầm hầm đến đáng sợ:“Mộ Cẩn Thiên, anh dám ngoại tình tôi liền cắt bỏ thứ đó của anh, để xem anh lấy gì để dùng“.

Mộ Nghiêm nghe thấy, run người:“Mẹ ác độc thật!“.

Lúc cô bước chân vào đại sảnh, chẳng một tiếng động, hay một người nào, cô chỉ thấy bây giờ đại sảnh trang trí đủ hình của cô và anh, dán khắp tường, còn có cả một màn hình phóng to trước mắt cô, Thường Tiểu Niệm dịu đi cơn giận kia, khi xuất hiện trên màn hình là anh, người chồng cô yêu và sống suốt mười mấy năm qua.

Mộ Cẩn Thiên đang ngồi, anh ăn mặc rất tao nhã và đẹp mắt, anh đang nhìn cô:“Vợ ơi! Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của chúng ta, chắc em không nhớ đâu nhỉ? Nhưng anh thì nhớ rất rõ, nhớ như in, em có biết những ngày mà chúng ta yêu nhau, quen nhau, hay là ngày đầu tiên anh gặp em, nhớ lúc đó em lạnh lùng khó gần đến mức nào, vậy mà bây giờ vẫn lọt vào tay anh, em nằm mãi trong trái tim anh, vợ ơi, anh không biết nói gì lãng mạn cho em nghe, anh chỉ muốn nói, anh yêu em, yêu rất nhiều, và còn, tối nay chúng ta kiếm thêm một công chúa nữa nhé?”

Đang đến lúc xúc động nhất thì Mộ Cẩn Thiên mặt dày nói lên câu đó, Thường Tiểu Niệm nheo mắt, màn hình trở về như cũ, cả anh liền xuất hiện, trên tay anh là đóa hoa hồng tươi thắm, cô không thể che đậy đi cảm xúc lúc này, anh nói đúng, cô không hề nhớ đến việc kỉ niệm ngày cưới, là vì cô quá bận đi, còn cả việc chăm lo cho đứa con trai kia nữa, nhiều thứ để lo toang.

“Thiên?”

Cô ngọt ngào gọi tên anh, lúc này tất cả nhân viên đều có mặt, ai nấy nhìn cô gà anh đều ngưỡng mộ, còn có người quay clip.

Còn một việc nữa mấy ai biết con trai cô thường hay bảo cô quay clip để đăng lên một ứng dụng có tên là tik tok, hình như đang được gần 1M follows, cô không dám tin.

Mộ Cẩn Thiên cười ngọt lịm:“Vợ yêu của anh đừng khóc, anh sẽ đau lòng“.

“Tại sao anh không nói trước với em việc này, em còn tưởng anh đang ngoại tình sau lưng em“.

“Hahaha, anh xin lỗi, đó là mưu kế của Mộ Nghiêm, anh chỉ việc làm theo nó thôi“.

“Mộ Nghiêm....? “

Thường Tiểu Niệm ngân dài tên con trai....và rồi cả đại sảnh cười rộn lên..

- ---Hết---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.