Và rồi ngày cuối cùng trước ngày đính hôn của Mộ Cẩn Thiên cũng trôi qua đi, ngay tại nhà riêng của anh, buổi tiệc được diễn ra với đông đảo khách mời, đa phần đều là những người có danh tiếng, ai đến đây cũng ăn mặc theo hai tông màu trắng và đen đó là quy định của ba anh, như vậy sẽ tạo ra được quý phái cà tao nhã hơn.
Mộ Cẩn Thiên hôm nay mặc trên người bộ comple đẹp rạng ngời, nhìn anh cứ như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích vậy.
Đàm Hy viện cho mình một chiếc váy hết sức gợi cảm màu trắng tinh hoa, xẻ đùi, gương mặt được trang điểm tinh xảo, đôi môi luôn nở nụ cười, khoát tay anh đi đãi các vị khách quý..
Mộ Cẩn Thiên nói:“Cô ở đây tiếp khách đi. Tôi đi lên phòng một lát“.
Đàm Hy vẫn vui vẻ đồng ý. Mặc dù cô ta không hề thích cách xưng hô của anh. Mộ Cẩn Thiên đi lên lầu, rồi ra thẳng ban công đứng, tay châm một điếu thuốc, làn khói trắng bốc lên thành đường rồi bay đi trong gió, Kim Vạn Sanh đã đến từ lâu, nhưng không thấy anh khi hour Đàm Hy thì mới biết anh trên đây.
Kim Vạn Sanh khẽ vỗ vai Mộ Cẩn Thiên, nói:“Ngày cưới của cậu tại sao trong cậu có vẻ buồn như vậy?”
“Lấy người không yêu cậu nghĩ sẽ vui sao?”
“Vậy tại sao cậu còn đồng ý cưới Đàm Hy, cậu có thể nói với ba cậu mà“.
“Tôi chỉ sợ ông ấy buồn thôi“.
“Hazzzz...”
Kim Vạn Sanh đứng dựa lưng vào thành ban công, trót thấy gì đó mới gọi Mộ Cẩn Thiên:“Này? Cậu có thấy có gì kì lạ không?”
Mộ Cẩn Thiên vội nhìn xuống sân nhà:“Có gì kì lạ?”
“Nhìn kĩ, ở dưới, có một cô gái rất xinh đẹp đó“.
“Cậu....muốn làm quen người ta đúng không, đi đi. Đó là của Đàm Hy”
“Ồ! Xinh đẹp đấy! Để kết thúc buổi tiệc xong rồi xin số điện thoại sau?”
“Ừm, thôi đi xuống dưới nào, cũng đến giờ làm lễ rồi?”
Theo gia tộc của anh, buổi đính hôn cũng được xem như là một tiệc cưới chính thức, sẽ làm lễ như đám cưới bình thường.
Mộ Cẩn Thiên cùng Đàm Hy đứng trên khán đài, chuẩn bị trao nhẫn cho nhau, thì bất ngờ cánh cửa bậc mở toang ra, thân ảnh một cô gái mặc váy trắng tinh khiết vô cùng xinh đẹp và quyến rũ. Trót vô tình làm lay động những người có mặt ở đây.
Mộ Cẩn Thiên cũng có phần ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Thường Tiểu Niệm.
Thường Tiểu Niệm đi từng bước chân nhẹ nhàng đến chỗ anh và Đàm Hy hơn, trên môi nở nụ cười vừa tươi vừa hạnh phúc, Thường Bạch Song cũng đang thắc mắc vì sự xuất hiện của con gái và cả cách ăn mặc của cô. Cứ như một cô dâu vậy?
Thường Tiểu Niệm đứng khựng lại, đối diện cô là anh, cô nhìn mọi người một lượt rồi nhìn Mộ Cẩn Thiên:“Em đã nói hôm nay cũng chính là ngày cưới của em, và chú rễ của em là anh, nếu như anh đồng ý, hãy nắm lấy tay em, đi cùng em rời khỏi đây“.
Đàm Hy nhìn xem biểu hiện của anh, cô ta thấy anh có vẻ đã siêu lòng rồi, liền ngăn cản:“Cô đừng phá đám hôn lễ của tôi và anh ấy, cô mau đj đi, nếu không tui gọi bảo vệ tống cổ cô đi”
“Mộ Cẩn Thiên! Mau trả lời em đi, anh có muốn đi cùng em hay không?“.
Mộ Cẩn Thiên cười tít mắt, trực tiếp nắm lấy tay cô, thật chặt, thật chặt:“Tất nhiên rồi? Anh yêu em“.
“Cô thấy chưa! Anh ấy yêu tôi không yêu cô, tôi đã từng nói qua, hôn lễ của cô tôi sẽ dành tặng một bất ngờ, chúng ta cùng có chung một ngày cưới nhưng tuyệt đối không chung chồng, Mộ Cẩn Thiên chỉ có thể là của Thường Tiểu Niệm”
Dứt câu, Thường Tiểu Niệm nắm tay anh đường đường chính chính rời đi trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Đàm Hy xấu hổ khụy gối, không thể che đậy đi sự xấu hổ của mình.
Thường Tiểu Niệm lái xe đưa Mộ Cẩn Thiên đến một nơi đã được cô chuẩn bị từ trước, vô cùng lãng mạn với nhiều bong bóng hình trái tim và cả những bóng đèn màu sáng lấp la lấp lánh.
“Xuống xe đi“.
“Tất cả đều do em chuẩn bị đó sao?”
“Ừm“.