Cưng Chiều Đến Cùng

Chương 68: Chương 68: Chương 61




Edit: TranGemy

Tình hình là bạn ed đang thi hết môn và làm chuyên đề tốt nghiệp nứa, nên xin phép các mem tạm thời mình post 1 chương/tuần nhé.

Hic. Bữa thì chơi ko hết ngày, bữa thì làm ko hết việc.

Các mem thông cảm cho mk nhaaaa. Bữa nào rảnh sẽ đền bù mem đủ ha.

--- ------ ------ ------ ------ -------

Trong khi hai người đang bận ôn lại kỷ niệm xưa, thì giải trí England đang đối mặt với một trận bão lớn.

Weibo Làng Giải Trí Đại V được biết đến là Đệ nhất bát quái trong làng giải trí, mới đây tung tin trên mạng internet chỉ trích nữ minh tinh của giải trí England có hoạt động phi pháp.

Hai từ “phi pháp” chỉ nói chung chung vậy thôi, nhưng lại ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của các bên truyền thông lớn và cư dân mạng, hoạt động phi pháp của nữ minh tinh thì còn có thể làm cái gì?

Quả nhiên, sau khi chuyện này thành công thu hút sự chú ý của dư luận, lại có một tin tức đặc biệt khủng bố hơn được tung ra, không chỉ thế còn trực tiếp chỉ đích danh Dương Ngưng – người còn đang bị bắt giam.

“Một nguồn thông tin được cho là lấy từ máy tính của Dương Ngưng tại giải trí England, bên trong là tư liệu của nhiều nhân viên cao tầng cùng với nhiều nữ minh tinh, trong đó có cả Dương Ngưng, trong tay chúng tôi có bằng chứng chứng minh, mối quan hệ mờ ám của Dương Ngưng và các đại cao tầng trong công ty, đặc biệt còn có cả thông tin về scandal của Dương Ngưng và tổng giám đốc Tiết trước đây, tất cả đều nằm trong loạt bằng chứng thứ hai, tám giờ tối nay, chúng tôi sẽ tung ra bằng chứng.”

Tin tức này vừa được công bố, ngay lập tức đã công chiếm toàn bộ top search của weibo.

“Là thực hay giả vậy?”

“Trước kia kênh tin tức này cũng chỉ tung các scandal đời tư nho nhỏ của các ngôi sao, nào thì người này ly hôn, người kia chia tay, lần này làm động tĩnh lớn vậy sao?”

“Cảm thấy thật đúng như những gì tôi đã nghĩ, Dương Ngưng này cái chuyện độc ác nào cũng dám làm, chắc chắn sau lưng phải có cả một tập đoàn lợi ích chống đỡ, bây giờ thì tất cả đã rõ rồi chứ.”

“Ngồi hóng chờ tin tức chính thức, tin tức lớn vậy trong làng giải trí cũng không thể qua loa được.”

“Có điều, động vào nhiều ông lớn như vậy, tôi lại sợ rằng anh ta không thấy được ánh mặt trời ngày mai ấy chứ. . . . . .”

Phần bình luận phía dưới có đủ loại ý kiến, thực sự là vô cùng náo nhiệt.

Mà lúc này, trong phòng làm việc của giải trí England.

Trần Cảnh nhìn thấy những tin tức trên internet, đáy mắt lộ ra sự hung ác nham hiểm.

Sau đó, trợ lý của anh ta từ bên ngoài đi vào, thận trọng nói: “Tổng giám đốc Trần, đã tiến hành ẩn bài trên các blogger weibo, về phần weibo tung tin đầu tiên kia, bọn họ từ chối xóa bỏ tin tức, bởi vì hiện tại có rất nhiều người dùng đang vô cùng quan tâm.”

“Trên đời này không có chuyện gì mà tiền không làm được, chỉ có thể nói bọn họ đã nhận tiền của người khác, hơn nữa thu tiền rồi còn có thể thoải mái mà làm việc.” Trần Cảnh giễu cợt nói.

“Còn nữa thưa ông chủ, cổ phiếu của công ty chúng ta đã bị trượt giá, còn có người đang không ngừng thu mua cổ phiếu lẻ trên thị trường, không biết là đang muốn làm cái gì nữa.” Trợ lý tiếp tục báo cáo, sau khi tin tức bị tung ra, giá cổ phiếu công ty bọn họ không ngừng bị giảm mạnh, trong tình huống này lại có người liên tục thu mua lại, rõ ràng là có ý đồ xấu.

“Không cần để ý đến chuyện đó, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục.” Trần Cảnh lắc đầu nói: “Ngoài ra, cậu đi thăm dò ý tứ các cổ đông trong công ty một chút, xem xem tính toán của bọn họ có muốn bán ra hay không, trong công ty có nhiều giám đốc như vậy, thật là càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt.”

“Vâng, còn Dương Ngưng bên kia. . . . .”

“Chính cô ta làm hỏng chuyện, có liên quan gì tới tôi sao? Tự tiện chủ trương tự mình hành động, còn muốn kéo tôi xuống nước, nuôi một con chó như vậy cũng là uổng công.” Trên mặt Trần Cảnh là vẻ lạnh lùng, càng làm cho anh ta cảm thấy đáng hận hơn chính là số bằng chứng đang nằm trong tay Dương Ngưng.

Tuy rằng chuyện ngày hôm nay là một cuộc khủng hoảng, nhưng cuộc khủng hoảng này cũng là một cơ hội, đủ để cho anh ta có thể nhân đây mà khống chế cả công ty trong lòng bàn tay.

“Nhưng trong tay Dương Ngưng còn nắm giữ bằng chứng liên quan đến ngài. . . . . . Chứng cứ. . . . .” Trợ lý tiếp tục nói: “Mặc dù hiện giờ, chứng cứ còn chưa đầy đủ, nhưng tối nay khi Làng Giải Trí Đại V đó tung ra loạt bằng chứng thứ hai rất có thể sẽ gây ra bất lợi cho anh.”

“Trong tay Dương Ngưng sẽ không có tư liệu của tôi, nếu có đi chăng nữa, chỉ có thể là nhằm vào người của tôi mà thôi.” Trần Cảnh nói xong, tròng mắt hẹp dài khẽ nheo lại mang theo sự sắc bén.

“Vậy. . . . . .”

“Cậu chỉ cần theo dõi mọi tiến triển mới nhất cho tôi là được, về phần tôi, cậu không cần lo lắng.” Trần Cảnh nói thẳng, toàn thân anh ta mang theo hơi thở nguy hiểm.

Vẻ mặt trợ lý có vẻ trấn động, lúc này mới chợt nhớ đến bối cảnh của ông chủ đang đứng trước mặt mình, sau đó lập tức nhận lệnh ra ngoài.

Sau khi trợ lý đi ra, Trần Cảnh lại nhìn màn hình máy tính lần nữa, rất nhanh có một tin tức mới được đăng lên, trên máy tính hiện lên hình ảnh hai người Lục Phỉ và Nhan Hạ nắm tay nhau bước đi chậm rãi trong giảng đường đại học, nhìn sự hạnh phúc giữa hai người, tròng mắt Trần Cảnh lại trầm xuống từng chút từng chút một.

Ở bên kia, Nhan Hạ và Lục Phỉ sau khi đi dạo một vòng trường học, rồi đến một nhà hàng gần đó ăn cơm mới biết chuyện gì đang xảy ra.

Một tay Nhan Hạ nhanh chóng lướt weibo, nhìn những bình luận phê phán giải trí England trên internet, còn có động tĩnh trên weibo đã ngừng cập nhật của Dương Ngưng, phía dưới khu bình luận của cả hai bên đã bị mắng cho tơi tả, thậm chí không ít những minh tinh của giải trí England cũng phải hứng chịu sự liên lụy, trên internet liên tục xuất hiện những video tiếp nhận phỏng vấn của bọn họ, có một vài người từ chối trả lời, có vài người khác thì kiên định phủ nhận. . . . . .

Phải nói rằng, giải trí England vì hai chữ “Dương Ngưng” này mà trực tiếp bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió rồi, chỉ sợ rằng những biến cố sau này có thể còn lớn hơn.

“Sao đột nhiên chuyện của Dương Ngưng lại bị lộ ra thế?” Nhan Hạ có chút hoài nghi nói, bây giờ Dương Ngưng còn đang ở trong tù, làm sao có thể bày ra sự vụ này? Nhưng trừ cô ta ra, trong tay ai còn có thể có những chứng cứ như vậy được chứ, hơn nữa còn có hạn thù như thế đối với giải trí England?

“À, tin tức do anh tung ra đấy.” Lục Phỉ nhìn Nhan Hạ đang ngạc nhiên một cái, sau đó bình tĩnh như không có chuyện gì nói.

Nghe được câu này, động tác đang lướt điện thoại của Nhan Hạ thoáng dừng lại, kinh ngạc tròn mắt nhìn Lục Phỉ. Anh làm? Tại sao chứ?

“Giúp em trút giận.” Lục Phỉ thuận thế lại tặng thêm một câu.

Nghe thấy vậy, Nhan Hạ lại nghĩ tới những âm mưu của Dương Ngưng trước đây, mặc dù Dương Ngưng đã phải hứng chịu sự trừng phạt cho hành động của cô ta, nhưng cứ nghĩ đến tâm địa của người phụ nữ này, trong lòng Nhan Hạ vẫn không kiềm chế được mà rét run lần nữa. Đương nhiên, đối với cái vị vẫn đứng sau lưng Dương Ngưng, hơn nữa còn dùng lực lượng England hậu thuẫn cho cô ta, trong lòng Nhan Hạ cũng không cảm thấy có một chút thiện cảm nào.

Suy nghĩ như vậy, rốt cuộc cô cũng biết được nguyên nhân vì sao Lục Phỉ lại làm tới mức thế rồi! Liền nhanh nhẹn cười lấy lòng mà khen một câu: “Làm khá lắm.”

Trên thế gian này, cô tin tưởng rằng người vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm hại cô, cũng chỉ có một người là Lục Phỉ mà thôi, cho dù Lục Phỉ có làm cái gì đi chăng nữa, việc của cô cũng là đứng sau lưng ủng hộ anh.

Nghĩ tới đây, Nhan Hạ đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua nghe được, vội hỏi Lục Phỉ: “Hôm qua nghe anh nói định làm đạo diễn phim à?”

“Ừ, đang có suy nghĩ này.” Lục Phỉ gật đầu.

“Anh không định làm thật chứ?” Nhan Hạ sửng sốt.

Nghe thấy thế, Lục Phỉ mỉm cười nhìn cô: “Sao thế, không được à?”

“Chỉ là chưa từng nghĩ tới anh mà làm đạo diễn sẽ thành cái tình cảnh thế nào.” Nhan Hạ lắc đầu một cái, trong đôi mắt to tròn là vẻ tò mò.

Nghe vậy, Lục Phỉ cười cười, thực ra lúc học đại học anh từng có một thời gian hứng thú nghiên cứu việc làm đạo diễn cho một bộ phim, cũng không hề nghĩ sau này sẽ có ngày cần dùng đến, sau đó cầm chén trà trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi nhìn Nhan Hạ nói: “Tác phẩm đầu tiên anh đạo diễn, trong lòng cũng đã có một chút ý tưởng rồi.”

“Anh muốn làm phim gì?” Giống như chính Nhan Hạ vừa mới suy nghĩ lúc nãy, cô chỉ có thể ủng hộ Lục Phỉ, cho dù anh làm gì đi chăng nữa.

“Đến lúc đó em sẽ biết.” Lục Phỉ không trả lời thẳng vào câu hỏi của Nhan Hạ, chỉ mỉm cười nhướn mày nói.

Nhìn bộ dạng thần bí của Lục Phỉ, Nhan Hạ bĩu môi, dù sao, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết thôi.

Sau đó, hai người vừa ăn trưa vừa trò chuyện câu được câu không.

Ăn xong ra ngoài, vốn Lục Phỉ định đưa Nhan Hạ cùng tiếp tục tận hưởng thế giới hai người, nhưng lại ngoài ý muốn là nhận được điện thoại gọi tới của Hình Ảnh.

“Tổng giám đốc Mục bên kia đã đồng ý rồi, kịch bản theo ý cậu cũng cần chỉnh sửa lại một chút.”

“Ừ.” Lục Phỉ gật đầu một cái, sau đó cúp điện thoại.

Rồi nhìn về phía Nhan Hạ bên cạnh: “Đợi lát nữa đến công ty anh, được không?”

“. . . . . . Ừ.” Đầu tiên Nhan Hạ do dự một chút, sau đó gật đầu, dù sao bây giờ mọi người cũng đều biết cả rồi, cô cũng không còn gì phải quá bận tâm nữa.

Lát sau, Nhan Hạ theo Lục Phỉ tới giải trí Chí Tôn.

Đứng ở cửa, thật ra Nhan Hạ vẫn có cảm giác lo lắng một chút, đây là lần đầu tiên cô tới công ty Lục Phỉ.

“Đi thôi.” Nắm tay Nhan Hạ, Lục Phỉ sải bước đi vào trong.

Hai người vừa đi vào cửa chính giải trí Chí Tôn, lập tức hấp dẫn đại đa số ánh mắt.

Chưa được vài phút sau, mọi người trong công ty đều biết, Lục nam thần đưa cô vợ bảo bối nhà anh tới công ty.

Ít nhất, trong suốt bảy năm qua, chưa từng thấy có cô gái nào có thể thân mật ở cùng một chỗ với Lục Phỉ như vậy, hơn nữa cô gái này còn là vợ anh, là nhân vật làm vô số cô gái ao ước ghen tị, sao có thể không khiến cho tất cả mọi người cảm thấy ngạc nhiên cơ chứ.

Quan trọng hơn là, trước kia bọn họ chưa từng tận mắt nhìn qua Nhan Hạ, cho nên lúc này tất cả đều mong đợi có thể nhìn thấy rốt cuộc nhan sắc của Nhan Hạ ra sao.

Trong chốc lát thôi mà bên trong đại sảnh đã chen đầy kín người, ai ai cũng ngóng lên nhìn về phía Nhan Hạ và Lục Phỉ.

Nhan Hạ cũng bị những ánh mắt tò mò này của bọn họ làm cho sửng sốt.

“Lục Phỉ, ngày thường công ty các anh cũng có nhiều người đi lại trong đại sảnh vậy sao?” Nhan Hạ nhỏ giọng hỏi Lục Phỉ.

Nghe vậy, Lục Phỉ nhìn lướt qua xung quanh, thấy ánh mắt của những người đó đều đảo qua đảo lại rồi tập trung nhìn về phía Nhan Hạ, cười như không cười nói: “Bọn họ à? Đều là tới nhìn em đấy.”

“Nhìn em?”

“Ừ, xem rốt cuộc em có sức hấp dẫn thế nào mà có thể chinh phục được nam thần cao lãnh trong lòng bọn họ.” Lục Phỉ vừa nói, vừa đưa Nhan Hạ đi vào thang máy.

Vẫn cố nhìn theo cho đến khi cửa thang máy đóng lại, mọi người mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.

Sau đó các nhân viên ấy túm tụm lại rối rít thảo luận.

“Nhìn gần vợ nam thần còn đẹp hơn, rất có phong cách, còn xinh đẹp hơn so với lúc ở trên tivi.”

“Vợ nam thần thật đúnglà vợ nam thần mà, quả nhiên là không tầm thường, làn da ấy mới hoàn hảo làm sao, không biết chăm sóc thế nào, thật sự không giống với mẹ một đứa bé năm tuổi chút nào.”

“Sống trong nhung lụa, đương nhiên là được chăm sóc tốt rồi, thật sự là người chiến thắng trong cuộc sống mà!”

“Thật mong được nhìn thấy một nhà ba người bọn họ cùng nhau xuất hiện, hình ảnh đó mới gọi là hoàn mỹ nha.”

“. . . . . .”

Đây là đặc quyền dành cho nhân viên trong nội bộ công ty, có thể đi vào đây tuyệt đối đều là những thành phần nguyên lão, mà ở đây bọn họ cũng có thể tùy ý bàn tán những tin đồn mà bên ngoài không thể biết được, có thể nói, tất cả những thứ liên quan tới các minh tinh, tính khí, tình hình. . . . .

Mà trong số nhiều ngôi sao như vậy, chắc chắn người thu hút được nhiều sự chú ý nhất chính là Lục Phỉ.

Không chỉ bởi vì anh có danh tiếng, quan trọng hơn là trong công ty có rất nhiều người không biết chút gì về cuộc sống riêng của Lục Phỉ, trừ chuyện nghe nói bên ngoài có nhiều nữ minh tinh theo đuổi Lục Phỉ, bọn họ rất ít khi bàn tán về những tin tức khác của anh. Hiện giờ xuất hiện một người là nhân vật nữ chính, nhưng vẫn chưa đủ bù đắp cho nguyện vọng tám chuyện mấy năm nay của bọn họ!

Lúc này, Lục Phỉ và Nhan Hạ đã vào đến phòng nghỉ của Lục Phỉ trong công ty, diện tích lớn ngang với phòng làm việc bên cạnh, mà trong đó còn dùng thủy tinh ngăn cách ra mấy không gian.

Lúc đi vào, Nhan Hạ nhìn thấy đầu tiên chính là bóng dáng của Hình Ảnh.

Thấy Lục Phỉ và Nhan Hạ cùng xuất hiện, vội vàng nói: “Hai người còn chưa tới, chị đã nhận được tin tức rồi.”

“Tốc độ tám chuyện của nhân viên công ty vẫn rất nhanh.” Lục Phỉ kéo Nhan Hạ ngồi xuống một bên ghế sofa, đối với năng lực bát quái của dân văn phòng trong công ty mình, anh vẫn rất tin tưởng không chút nghi ngờ.

“Tin về cậu thì càng nhanh hơn đấy.” Trong lúc nói chuyện, Hình Ảnh đã rót hai cốc nước đưa tới trước mặt Lục Phỉ và Nhan Hạ.

“Cám ơn.” Nhận lấy nước, Nhan Hạ nói.

“Không cần khách khí với chị như vậy, ở đây cũng coi như toàn người nhà cả.” Hình Ảnh chế nhạo cười một tiếng, cũng thuận thế ngồi xuống.

Nhan Hạ nhìn Lục Phỉ bên cạnh một cái, sau đó bắt đầu nhìn quanh bốn phía, giải trí Chí Tôn thực sự dành cho Lục Phỉ đãi ngộ rất tốt, một phòng làm việc lớn như vậy, thật là thoải mái.

Lúc này, khóe môi Nhan Hạ nở một nụ cười thật tươi, bây giờ tâm tình của cô rất tốt, bởi vì hiện tại cô đang lấy một cách khác khám phá một khía cạnh khác trong cuộc sống của Lục Phỉ.

“Đây là kịch bản phù hợp với những yêu cầu của cậu.” Ngay sau đó, Hình Ảnh lấy ra một số kịch bản hôm qua Lục Phỉ có dặn cô chuẩn bị, một số trong đó là những kịch bản sẵn có tại công ty, nếu Lục Phỉ cảm thấy hứng thú thì có thể lựa chọn bất kỳ cái nào cũng được.

Theo tổng giám đốc Mục nói, dù sao ngoài nhà đầu tư, còn có sự hậu thuẫn của công ty, tài nguyên cũng được tự do lựa chọn.

Dĩ nhiên, điều này cũng có nghĩa là Mục Kỳ rất coi trọng lực hấp dẫn của bản thân Lục Phỉ.

Chỉ có thể nói rằng, đối với người có danh tiếng và địa vị như Lục Phỉ lúc này, làm việc luôn có thể dễ dàng hơn người khác nhiều.

“Ừ, tôi về sẽ xem lại một chút.” Lục Phỉ nhận lấy, vốn định rút một kịch bản trong số đó ra xem qua, lại nhìn lướt qua thấy ánh mắt tò mò của Nhan Hạ, nên trực tiếp cất trở lại.

Ban đầu Nhan Hạ còn không mấy để ý, nhưng thấy dáng vẻ thần thần bí bí của Lục Phỉ như thế thì lòng hiếu kỳ của cô đã bị khơi dậy.

Rốt cuộc là kịch bản gì, mà Lục Phỉ lại muốn giữ bí mật như vậy?

Hỉnh Ảnh nhìn động tác của Lục Phỉ, bỗng nhớ tới lúc trước Lục Phỉ cố ý nhắn tin dặn dò cô, lập tức đáy mắt thoáng qua vẻ sáng tỏ.

Sau khi cất xong kịch bản, Lục Phỉ nhìn Nhan Hạ nói: “Trở về hay là muốn đi dạo quanh công ty một chút không?”

“Được.” Thu lại ánh mắt vẫn nhìn theo mấy kịch bản kia, Nhan Hạ gật đầu một cái.

“Chúng tôi đi dạo trước, có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi.” Lục Phỉ nói với Hình Ảnh xong thì đưa Nhan Hạ rời khỏi phòng nghỉ.

Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, Hình Ảnh không nhịn được cười một cái, hai cái người này, thật sự làm cho người ta hâm mộ mà!

Lần này, nhóm người kia trong công ty lại phải trợn mắt há hốc mồm rồi!

Cô rất chờ mong, mong đợi sau khi nhìn thấy Nhan Hạ, mọi người sẽ có cái nhìn khác về Lục Phỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.