Lâm Dương say lờ đờ nhìn chất lỏng năm màu sặc sỡ trước mắt, ánh sáng lấp lánh khiến cho Lâm Dương hoa cả mắt.
Đêm hôm đó say quá ngã trên quầy bar, đến khi tỉnh lại thì bốn phía vẫn ồn ào náo nhiệt nhưng bên cạnh lại trống không. Người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia tựa một cơn gió, đến và đi đều vội vàng. Nếu không phải nhìn thấy hai cái ly trống không trước mặt thì Lâm Dương nhất định sẽ cho rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.
Lời nói của người đàn ông đó tựa như ma chú vẫn còn quanh quẩn bên tai Lâm Dương.
“Tình nhược bất đắc, dục khả trầm luân! Khốn tâm bất thành, hoặc khả tù thân!”
Dường như có thứ gì đó đã phá kén mà ra trong đầu, nhưng thoắt cái lại biến mất không còn chút dấu vết. Lâm Dương xoa cái trán vẫn còn choáng váng, cười khổ một chút. Mình suy nghĩ lung tung cái gì? Dù sao đi nữa, Từ Hoằng Nghị vẫn không yêu mình. Cảm giác đau đớn trong tim vẫn không tan đi, vốn tưởng rằng đau đến chết lặng rồi sẽ không đau nữa, nhưng ai mà ngờ được nỗi đau ấy lại càng lúc càng nghiêm trọng, thậm chí từng tế bào, từng dây thần kinh đều đầy đau đớn.
Say sẽ không đau nữa…
Lâm Dương bưng ly rượu lên, không chút do dự đưa đến bên môi. Đột nhiên một bàn tay thon dài cứng cỏi, khớp xương rõ ràng xuất hiện trước mặt chặn lại động tác của Lâm Dương.
Lâm Dương mơ hồ ngẩng đầu nhìn lên, lại bắt được ánh mắt sâu thăm thẳm kia. Giọng nói dịu dàng thanh thúy lại vang lên bên tai: “Uống ít rượu thôi! Hại thân!” Lại là người đàn ông thần bí đó…
Lâm Dương nao nao, người kia cười khẽ đoạt lấy ly rượu trong tay Lâm Dương, cầm trên tay nhẹ nhàng thưởng thức.
“Tuy rượu này thoạt nhìn nhu hòa đẹp đẽ nhưng hậu quả để lại rất lớn, uống ít vẫn tốt hơn!”
Trước kia Lâm Dương ghét nhất là kẻ say rượu, sau khi say đều làm ra những chuyện kỳ quái, ảnh hưởng đến hình tượng bản thân. Nhưng sau ngày hôm đó, Lâm Dương chợt nhận ra rượu quả là thứ tốt, nỗi đau thấu tận tâm can kia chỉ có dùng đến chất cồn mới có thể xoa dịu được. Thậm chí khi say còn có thể cảm nhận được người nọ cùng với nhu tình mà mình đã khao khát từ lâu, dẫu biết rằng đó chỉ là ảo giác do chất cồn, song cảm giác ấy thật sự quá tốt đẹp, thật muốn trầm luân trong đó mãi mãi không tỉnh lại.
Lâm Dương cố chấp giật lấy ly rượu trong tay người đàn ông kia, đổ vào trong miệng. Chất lỏng lạnh lẽo từ yết hầu trượt xuống dạ dày, tuy rượu này rất dễ uống nhưng vẫn mang theo vị cay nồng của chất cồn. Rất nhanh, năm loại hương vị khác nhau lập tức tràn ngập khắp khoang miệng, Lâm Dương cười khổ: “Rượu này đừng nên đặt tên là Lust mà nên gọi là Ngũ vị thì đúng hơn.”
“Trong cuộc sống tràn ngập đủ loại dục vọng, và cảm giác mà dục vọng mang đến cho con người chẳng phải chính là ngũ vị tạp trần hay sao?”
Người đàn ông kia cười nhẹ, búng ngón tay ra hiệu cho phục vụ, người phục vụ nhanh chóng bưng hai ly nước chanh đến.
Người đàn ông đẩy một ly đến trước mặt Lâm Dương: “Sao thế? Đường tình của cậu vẫn chưa qua?”
Lâm Dương lại cười khổ: “Chỉ e không qua được, tôi cứ tưởng rằng mình có thể buông tay…”
Đang nói ngưng lại thở dài, Lâm Dương vươn hai tay ra ôm đầu vò tóc, trong lời nói mang theo thê lương nồng đậm.
“Tôi biết rõ anh ấy đã có người yêu, nhưng vẫn không thể nhịn được mà nhớ đến anh, thậm chí… thậm chí còn muốn không từ thủ đoạn để chiếm được anh!”
Áp lực kiềm nén trong nội tâm, tìm được đối tượng để thổ lộ lập tức tuôn trào. Lâm Dương không ngừng trút bỏ nỗi lòng, người đàn ông kia vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa lẳng lặng lắng nghe.
Tuy biết người đàn ông trước mặt không có khả năng giải quyết vấn đề tình cảm của mình, nhưng có thể tìm được ai đó nói hết tâm tình thì cảm giác buồn bực trong lòng cũng vơi đi phần nào, không còn tắc nghẽn trong ngực, hô hấp cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Lâm Dương kể lể một hồi mới ngừng lại để thở, có hơi áy náy mà bảo: “Tiên sinh, thật ngại! Tự dưng lại nói nhiều chuyện linh tinh với anh như thế!”
Người đàn ông kia chỉ dịu dàng mỉm cười: “Có thể chia sẻ nỗi buồn của cậu là vinh hạnh của tôi. Bây giờ đã thấy khá hơn chưa?”
Lâm Dương khẽ gật đầu.
“Tôi nghe nói mấy ngày nay cậu đều đến đây uống rượu đến khuya, nhưng dùng rượu để giải sầu không phải là biện pháp hay đâu.”
“Uống say thì cũng đỡ phải suy nghĩ nhiều.”
“Cậu căn bản là đang lừa mình dối người!”
“Vậy tôi phải làm gì đây? Quên không được, bỏ không xong, ngoại trừ sống mơ mơ màng màng như thế thì tôi còn có thể làm sao?”
Người đàn ông hơi nghiêng người qua, mùi hương gỗ quanh quẩn trước mũi Lâm Dương, giọng nói mê hoặc lại vang lên bên tai. “Tình nhược bất đắc, dục khả trầm luân! Khốn tâm bất thành, hoặc khả tù thân!”
Lần đầu tiên gặp người đàn ông này, khi Lâm Dương đã ngà ngà say từng mơ hồ nghe thấy câu này, cảm giác như bị trúng bùa chú thôi miên toàn bộ thần kinh. Hôm nay người này lại nhắc đến, Lâm Dương sau một lúc thất thần mới hỏi: “Tiên sinh, ý của anh là?”
Người đàn ông tỏ ra ý vị thâm trường cười nói: “Cậu là người thông minh, chẳng lẽ còn không rõ ý tứ của tôi?”
Lâm Dương liền cảm thấy thứ kỳ quái gì đó trong đầu triệt để phá kén mà ra, nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, thứ đó như dây leo tầng tầng quấn lấy che phủ đi thứ gọi là lý trí.
“Làm như vậy được chứ?” Lâm Dương run rẩy mở miệng, trong giọng nói lộ ra vài phần khác thường.
Người kia tà tà cười đáp: “Hai chữ ***, tuy nói tình ở trước, dục nằm phía sau, nhưng người vì có dục mới sinh tình không phải là không có khả năng. Muốn đoạt được trái tim, trước hãy đoạt lấy thân!”
Lâm Dương không nhớ rõ mình đã chia tay người đàn ông kia rồi rời khỏi quán bar như thế nào, có lẽ là do uống quá nhiều rượu…hoặc cũng có thể là bị câu thần chú kia khống chế đầu óc. Lâm Dương đi được mấy bước thì dừng lại, bất tri bất giác quay lại nhìn tấm bảng hiệu đang nhấp nháy, hỗn hợp ánh sáng màu tím hòa cùng màu vàng ở trong bóng đêm hết sức xinh đẹp. Lâm Dương hơi lắc cái đầu đang phát đau, xoa đôi mắt mờ mịt, lúc này mới triệt để nhìn rõ ba chữ lớn in trên bảng hiệu: Vườn Địa Đàng!
Lâm Dương khẽ run lên, thầm mắng bản thân đã để cho bị quỷ ám. Lâm Dương xoay người định bỏ đi, chợt những lời của người đàn ông kia lại văng vẳng bên tai.
Lời nói đó chẳng khác nào một tia sáng trong bóng đêm, là hy vọng trong tuyệt vọng. Trái tim Lâm Dương khẽ đập nhanh hơn…
Lâm Dương đứng thẫn thờ trước cửa một lúc lâu rồi mới kiên quyết nhấc chân lên bước chân vào cơn lốc dục vọng…
Khi Lâm Dương rời khỏi quán bar, trong tay còn cầm theo một cái túi…
Trước ngã rẽ của con đường vắng lặng, hai bóng người lặng lẽ đứng đó nhìn theo bóng dáng cô độc biến mất vào trong màn đêm…
“Đã giao rồi?”
“Nhiệm vụ mà Diệp tổng tài đây giao cho có khi nào tôi không hoàn thành chưa?”
“Làm tốt lắm!”
“Ngoại trừ thứ thuốc kia, tôi còn bỏ thêm ít thứ cho cậu ta nữa!”
“Hửm?”
Hai tiếng cười quỷ dị một mang theo giảo hoạt một đầy tà mị cùng lúc vang lên, từ từ phiêu tán theo cơn gió lạnh mùa thu…
Mạch Tử nhìn tờ thông báo trong tay, vẻ mặt đầy khó xử, đứa bé bên cạnh thì lại tràn đầy hưng phấn, giọng nói ngập tràn vui sướng: “Ba, ba ơi! Cô Lý nói lần này được đi du lịch ở Disneyland nha! Mạch Bảo muốn đi!”
Hôm nay đến trường mầm non đón Mạch Bảo, cô Lý đưa tờ thông báo cho Mạch Tử nói rằng mấy ngày nữa trường học tiến hành trùng tu nên học sinh được tạm nghỉ một tuần. Trong thời gian này trường có tổ chức một chuyến du lịch đến Hồng Kông, nếu như gia đình nào muốn cho con em mình tham gia thì chỉ cần đăng ký và đóng thêm một ít chi phí.
Sau khi Mạch Bảo biết được kế hoạch đi chơi của trường học thì hưng phấn nhảy cẫng lên, kéo tay ba của bé ồn ào muốn đăng ký đi du lịch.
Mạch Tử thì rất do dự, không hẳn là vì tiếc tiền mà là vì từ bé đến lớn Mạch Bảo chưa từng rời khỏi người mình, bây giờ lại đi xa hẳn một tuần nên Mạch Tử không yên lòng.
Nhưng thấy bé con nhà mình đầy hưng phấn như thế, Mạch Tử thật không đành lòng từ chối bé.
Mạch Bảo thấy ba mình không mở miệng nói gì thì trở nên nôn nóng, bé kéo tay ba mình mà dùng ánh mắt cầu xin: “Ba ơi, công viên Disneyland đó! Mạch Bảo muốn đi lắm! Ba đồng ý đi! Đồng ý đi mà!”
“Cái này…” Mạch Tử khó xử, hai chân mày nhăn lại đến dính chặt vào nhau, trong lòng rối rắm muốn chết.
Diệp Tử Phàm tà tà dựa trên sô pha, dời tầm mắt từ tập văn kiện trong tay sang một lớn một nhỏ bên cạnh.
“Mạch Tử, nếu Mạch Bảo đã muốn đi như vậy thì em đồng ý cho con đi đi! Nếu như em ngại chi phí thì đừng bận tâm, anh đã từng hứa sẽ cho Mạch Bảo đến Disneyland chơi, để anh đóng tiền cho!”
Mạch Bảo vừa thấy có người trợ trận, càng thêm ra sức cầu xin: “Ba, ba cho con đi đi mà! Đi chơi một tuần thôi, ba cho con đi chơi nha ba!”
“Nhưng mà… nhưng mà đi cả tuần lận! Cả tuần không được gặp ba có được không?” Mạch Tử thật sự không tìm thấy lý do từ chối con trai, chỉ có thể dùng đến chiêu bài tình cảm, hy vọng có thể thay đổi quyết định của con.
“Vậy ba đi cùng con đi!”
“Ba không đi được! Ba còn phải đi làm!”
Mạch Bảo khổ sở im lặng, bé cúi đầu suy nghĩ, khó khăn giãy dụa giữa ba mình và Disneyland một lúc lâu, cuối cùng thì ba của bé đã quang vinh bại trận trước ham muốn được đến Disneyland chơi.
“Ba, con muốn đi công viên Disneyland. Con đã lớn rồi, xa ba một tuần sẽ không khóc nhè!”
Mạch Bảo ưỡn bộ ngực nhỏ kiêu ngạo ngẩng đầu lên, kiên định nói. Mạch Tử chỉ còn cách thở dài bất đắc dĩ.
Diệp Tử Phàm vẫn im lặng ngồi một bên nói chen vào: “Mạch Tử, trường mầm non cho nghỉ học cả tuần, nếu Mạch Bảo không đi du lịch với các bạn thì em tính gửi con ở đâu? Gần đây công việc ở công ty không bận lắm, nếu như em cần thì để anh ở nhà trông Mạch Bảo!”
Mạch Tử lập tức lắc đầu quyết đoán từ chối, cái tính hay bốc phét lẫn nói hươu nói vượn của Diệp Tử Phàm chắc chắn sẽ dạy hư Mạch Bảo ngay.
Mạch Tử rất rối rắm, nếu không để Mạch Bảo đi du lịch thì ai sẽ chăm sóc cho bé trong mấy ngày này? Từ khi hợp tác với Thiên Lực, tình hình kinh doanh của công ty càng ngày càng phát triển, rất nhiều công ty xí nghiệp đã đặt quan hệ hợp tác, đơn đặt hàng giao cho Mạch Tử thiết kế gia tăng rất nhiều, thường xuyên phải tăng ca nên chắc chắn sẽ không có thời gian chăm Mạch Bảo.
Diệp Tử Phàm thấy Mạch Tử đã bắt đầu do dự, lén nháy mắt với Mạch Bảo. Mạch Bảo lập tức nhỏ nước mắt, bò lên trên đùi Mạch Tử, ôm cổ ba bé làm nũng: “Ba, con muốn đi công viên Disneyland, ba cho con đi nha! Đi nha ba! Nha ba!”
Mạch Tử trước gương mặt nhỏ nhắn đầy mong đợi của con, đành phải bất đắc dĩ mà gật đầu đồng ý.
“Khi ra ngoài nhất định phải nghe lời cô giáo, không được chạy lung tung!”
Mạch Bảo hoan hô gật đầu, vui vẻ chạy vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
Diệp Tử Phàm nhìn Mạch Tử vẫn còn cầm tờ thông báo ngẩn người ngồi một bên mà hỏi: “Sao vậy? Không nỡ cho Mạch Bảo đi?”
Mạch Tử lắc đầu cười: “Không hẳn, chỉ là từ nhỏ nó chưa từng rời xa tôi, tôi sợ nó không quen!”
“Con trai ra ngoài rèn luyện một chút cũng tốt mà!”
Mạch Tử hạ mí mắt, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu: “Bây giờ tôi và anh Từ đang kết giao, anh ở đây chung quy không ổn lắm đâu nên…”
Diệp Tử Phàm rất phối hợp mà gật đầu cười: “Anh biết em đang khó xử. Vết thương của anh cũng đã ổn rồi, mấy ngày nữa anh sẽ đi!”
Tuy Diệp Tử Phàm không hề làm thêm bất kỳ hành động khác người nào, song so với việc trực tiếp thổ lộ, hành động cố chấp quanh quẩn ở bên cạnh này chẳng khác nào như một tảng đá đè nặng trong lòng của Mạch Tử. Đồng thời cảm giác tội lỗi cũng tràn ngập trong nội tâm khiến cho Mạch Tử rất áy náy với Từ Hoằng Nghị đến mức thở không nổi.
Nương cơ hội Mạch Bảo đi du lịch, Mạch Tử hạ lệnh đuổi khách, hy vọng sau khi Diệp Tử Phàm đi rồi có thể triệt để kết thúc quan hệ ái muội dây dưa không rõ giữa hai người.
Hai ngày sau Mạch Bảo vui vẻ tham gia chuyến du lịch đến công viên Disneyland, đồng thời Diệp Tử Phàm cũng tuân thủ lời hứa thu dọn quần áo dọn ra khỏi nhà của Mạch Tử.
Mạch Tử tiễn Diệp Tử Phàm ra ngoài cửa, Diệp Tử Phàm buông túi, có chút không nỡ mà nhìn người con trai với sắc mặt lạnh nhạt trước mặt.
“Anh đi đây, em nhớ tự chăm sóc mình cho tốt!”
Mạch Tử cúi đầu nhìn hoa văn của cái tủ để giày bên cạnh, nghe thấy Diệp Tử Phàm nói vậy cũng chỉ hơi gật đầu.
Diệp Tử Phàm nhìn chằm chằm mái tóc đen mềm mại của Mạch Tử, chậm rãi vươn hai tay ra: “Để anh ôm em một chút đi, chỉ một chút thôi, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa…”
Lời nói thê lương mang theo ý cầu xin từ tai chạy thẳng vào trong lòng, một cảm giác chua xót trào dâng lan khắp tứ chi bách hài. Mạch Tử cúi đầu cắn chặt môi dưới, thật sự không có cách nào nói ra lời cự tuyệt.
Đôi giày da đen bóng của người kia từ từ tiến tới gần, lập tức thân thể liền rơi vào một cái ôm ấm áp, mùi hương quen thuộc, cảm giác quen thuộc, Mạch Tử từ từ nhắm mắt lại, tham lam cảm nhận thứ sắp sửa tan biến mãi mãi kia.
Thoáng nhìn bóng người đang chậm rãi đến gần, khóe mắt Diệp Tử Phàm lóe lên một tia sáng khó hiểu…