Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 11: Chương 11: Gian nan




Cả một đêm Mạch Tử ngủ không ngon, cảnh tượng gặp gỡ Diệp Tử Phàm năm đó không ngừng hiện ra trong mộng. Khi cậu giật mình ôm ngực bừng tỉnh thì bên ngoài vẫn tối đen như mực.

Mạch Tử thầm nghĩ nếu như ngày hôm đó Tiểu Trí không xin nghỉ, nếu như mình không chọn đi qua con đường vắng vẻ kia thì mình sẽ không gặp được người đàn ông đó, càng không bị nhiều ràng buộc cùng dây dưa như vậy. Nhưng thế gian này làm gì có nhiều chữ nếu, bánh răng vận mệnh đã chuyển động, hết thảy mọi việc đã được định trước.

“Ba ơi, dậy đi!” Giọng nói non nớt mềm mại truyền đến đánh thức đại não đang say ngủ. Mạch Tử mông lung mở mắt ra thì thấy ngay một đôi mắt to tròn đang nhìn mình.

Bé con hai tay chống cằm, cái miệng nhỏ chu lên bất mãn nói: “Ba ơi, xấu hổ xấu hổ, ông mặt trời đã đốt đến mông rồi mà ba còn ngủ nướng nè!”

Mạch Tử kéo con trao lên ôm vào lòng xoa nắn mấy cái, lại hôn lên cái má phị của con nhất thời khiến cho cu cậu tru lên: “Ba ơi, râu của ba nhột quá à!” Vừa tỉnh giấc thì có thể nhìn thấy người mình thương yêu nhất, hạnh phúc chắc chỉ đơn giản là như thế này thôi!

Mạch Tử thỏa mãn ngồi dậy, nhanh chóng mặc quần áo.

“Bảo bối, nhanh rửa mặt nào, lát nữa phải đến trường!”

Mạch Tử gấp chăn gối rồi đi rửa mặt, sau đó vào nhà bếp chiên trứng gà, hâm nóng sữa. Cho con ăn sáng xong thì cầm túi, một lớn một nhỏ liền ra khỏi nhà. Đến trường mầm non, Mạch Bảo đeo túi trên lưng, hôn một cái “chóc” lên má Mạch Tử rồi nhấc hai cái chân ngắn ngủn lên chạy vào. Mạch Tử mỹ mãn nhìn bóng dáng bé xíu của con trai biến mất sau cửa lớp học rồi mới quay người đi làm.

Vừa vào công ty thì Mạch Tử đã thấy không khí rất căng thẳng, các đồng sự đều ngoan ngoãn ngồi ở đúng vị trí chứ không đi lung tung tám chuyện trước giờ làm như mọi khi.

Cậu nghi hoặc hạ giọng hỏi Vương Kiến ngồi cạnh: “Này xảy ra chuyện gì thế?!”

Vương Kiến ghé người qua khẽ đáp: “Còn không phải vì gần đây thành tích không tốt, bị mấy sếp phía trên hạ nghiêm lệnh, tháng này bất kể thế nào cũng phải hoàn thành vượt mức!” Nói xong giơ lên ba ngón tay.

Mạch Tử hít một ngụm khí lạnh: “Cái gì? Đây là nhiệm vụ bất khả thi!”

Vương Kiến bất đắc dĩ thở dài: “Đúng vậy, kinh tế bây giờ trì trệ như thế, tập đoàn lớn đều tìm đến những công ty thiết kế có danh tiếng, công ty xí nghiệp nhỏ thì gần đây đều giảm bớt quảng cáo nhằm giảm bớt phí tổn mà.”

Mạch Tử vừa định nói thì bị một giọng nói tức giận chặn ngang khiến cậu lập tức ngậm miệng.

“Mạch Tử, cậu vào phòng của tôi một chút!”

Mạch Tử ngẩng đầu lên nhìn thấy Trương Đại Đầu tức giận đến hai mắt bốc hỏa, trong lòng cả kinh, xem ra quản lý hôm nay tâm trạng không tốt, phải cẩn thận một chút.

Vương Kiến đẩy qua một ánh mắt đồng tình: “Tự cầu phúc đi!”

Mạch Tử thấp thỏm đi vào văn phòng quản lý, cúi đầu bất an mở miệng: “Quản lý, ngài tìm tôi!”

“Chát!” Một văn kiện màu đen nện xuống trước mặt Mạch Tử. Giọng nói cuồng nộ của Trương Đại Đầu liền ập tới: “Đây chính là phương án thiết kế của cậu, cậu dùng cái thứ rác rưởi này làm báo cáo cho tôi hả? Cho cậu một ngày, sửa lại!”

Mạch Tử cúi đầu nhặt văn kiện lên: “Tôi biết!”

Trương Đại Đầu lại ném qua một tập văn kiện, khẩu khí cường ngạnh không hề cho phép thương lượng.

“Đây là danh sách khách hàng đang có nhu cầu quảng cáo, cậu đi thăm hỏi người ta, ít nhất cũng phải kéo được một cái hợp đồng cho tôi!”

Mạch Tử trong lòng kêu khổ không ngừng, cậu chỉ là nhân viên thiết kế, làm gì có năng lực thuyết phục khách hàng, đây rõ ràng là gây khó dễ cho mình!

Mạch Tử muốn mở miệng cầu tình nhưng nhìn thấy Trương Đại Đầu đang áp suất thấp nên chỉ còn nước thở dài.

Trương Đại Đầu đen mặt, miệng lải nhải không ngừng, chỉ một phương án nhỏ thôi mà ông ta đã nói đến tận lợi ích kinh doanh của công ty tùm lum tà la.

Mạch Tử bị ông ta nói đến xấu hổ, tự nhiên có cảm giác như mình là kẻ phế thải hủy hoại công ty, ảnh hưởng đến xã hội.

Trương Đại Đầu càng nói thì đầu của Mạch Tử càng lúc càng cúi thấp. Nhưng mà Mạch Tử biết, tuy Trương Đại Đầu ăn nói ác độc khó nghe nhưng mà người này là điển hình của việc nói năng chua ngoa nhưng tâm thì như đậu hủ, thẳng tính có gì nói nấy chứ không âm thầm đâm sau lưng kẻ khác, trong ngoài bất nhất. Tính tình của ông ta tuy có khó chịu nhưng vẫn có thể làm chung được.

Mạch Tử có một mình nuôi Mạch Bảo, khó tránh khỏi việc đi làm muộn. Tuy rằng Trương Đại Đầu lần nào cũng mắng cậu nhưng đều cho phép cậu đi trễ, lại chưa từng trừ lương vì việc này. Lần này tổng công ty ra chỉ tiêu, làm quản lý thì Trương Đại Đầu phải chịu áp lực không nhỏ. Chính vì vậy Mạch Tử không giận ông, mấy lời quở trách kia nghe tai này thì lọt qua tai kia thôi, cũng không thấy chói tai mấy nữa.

Hai tiếng sau Mạch Tử kéo lê hai cái chân tê rần ra khỏi phòng Trương Đại Đầu.

Vương Kiến nhìn thấy sắc mặt buồn bực của Mạch Tử thì biết ngay Trương Đại Đầu lại dùng cậu để trút giận: “Sao rồi, lại mắng cậu?!”

Mạch Tử bất đắc dĩ thở dài: “Đúng vậy! Bắt mình sửa lại phương án thiết kế lần nữa, còn bảo mình ra ngoài kéo khách!”

Vương Kiến kinh hãi, bất bình thay Mạch Tử: “Cái gì? Cậu là thiết kế viên mà sao lại bắt cậu đi kéo khách? Trương Đại Đầu thèm khách đến điên rồi hả? ”

Mạch Tử chọc chọc Vương Kiến đang bực tức mà nhắc nhở: “Nhỏ giọng chút đi, để ổng nghe thấy thì cậu cũng dính chưởng luôn đó! Trương Đại Đầu nói nếu mình kéo được khách thì sẽ có thêm tiền thưởng!”

Vương Kiến cau mày: “Đâu ra chuyện dễ như vậy, cậu đâu có kinh nghiệm về mặt này?”

“Thì cứ thử thôi, cậu biết mình rất nghèo mà.” Mạch Tử vừa nói vừa cúi đầu lật lật tư liệu trên tay, đến khi lật tờ cuối cùng thì quyết tâm của Mạch Tử liền tụt xuống dưới âm. Thiên Lực Địa Sản! Công ty của người kia! Tại sao chuyện gì cũng dính đến anh ta vậy?

Mạch Tử cầm bút lên gạch dấu chéo bằng mực đỏ lên cái tên màu đen, cậu thật sự không muốn dính dáng tới người đàn ông đó, khó chịu đóng tư liệu lại, mở phương án thiết kế ra nhưng không cách nào hạ bút xuống được. Trong đầu cậu lúc này rối như tơ vò, càng muốn sửa thì càng không sửa nổi, thế là một buổi sáng cứ thế mà trôi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.