Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 95: Chương 95: Lật đổ bình giấm




Bên dưới vòng đu quay khổng lồ, một người đàn ông tiêu sái tuấn dật tràn đầy mị lực đang cõng trên vai một bé trai phấn điêu ngọc mài cực kỳ đáng yêu, không biết là vì hai người mặc quần áo cặp giống hệt nhau hay là vì cả hai đều có ngoại hình rất xuất chúng, nói tóm lại cả hai không ngừng thu hút ánh mắt của người xung quanh.

Trên đường thường xuyên vang lên tiếng trầm trồ ngợi khen, “cha thật đẹp, con thật đáng yêu…” các loại.

Một lớn một nhỏ vẫn bình thản tiếp nhận lời khen cùng ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Mạch Bảo cưỡi trên vai của Diệp Tử Phàm, đôi chân ngắn ngủn đon đưa, đắc ý nghiêng đầu: “Chú Diệp, chú thấy Mạch Bảo được hoan nghênh không? Các chị đều bảo con rất đẹp trai kìa!”

Thấy Mạch Bảo kiêu ngạo ưỡn ngực, Diệp Tử Phàm cười đáp: “Đúng vậy, Mạch Bảo đẹp trai nhất!” Mạch Bảo được khen, vung móng vuốt nhỏ đầy thịt lên vẫy vẫy mấy cô gái đang đứng bàn tán gần đấy, lễ phép chào hỏi: “Em chào các chị!”

Nhất thời khiến cho tiếng thét chói tai vang lên bốn phía: “Óa, dễ thương quá!”

Có mấy cô gái lớn gan lấy hết can đảm đi qua, nhiệt tình bắt chuyện với Mạch Bảo, ánh mắt thì thỉnh thoảng trộm ngắm Diệp Tử Phàm.

Diệp Tử Phàm kêu khổ không ngừng, đứa nhỏ Mạch Bảo này sao dễ quen người lạ quá vậy? Nếu Mạch Tử quay lại mà nhìn thấy cái cảnh này thì chắc chắn sẽ hiểu lầm. Diệp Tử Phàm âm thầm nôn nóng, Mạch Bảo thì càng lúc càng hưng phấn.

Bất chợt cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo bắn đến, Diệp Tử Phàm theo bản năng quay đầu, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt âm u cùng sắc mặt đầy quỷ dị của Mạch Tử.

Thân thể hơi run lên, trong lòng thầm kêu không xong!

Bình giấm bị lật đổ, hậu quả thực nghiêm trọng!

Lung tung kiếm cớ ôm Mạch Bảo thoát khỏi vòng vây, cuống quýt đi đến trước mặt người thanh niên đang tràn đầy oán khí, lập tức cười nịnh: “Mạch Tử, em mua vé xong rồi à?”

Mạch Tử quét mắt nhìn Diệp Tử Phàm, giọng nói lạnh buốt: “Diệp tổng quả nhiên là có bản lĩnh!”

Diệp Tử Phàm hoảng sợ: “Mạch Tử, chuyện không phải như em nghĩ đâu mà!”

Mạch Tử hừ lạnh một tiếng không thèm nhìn người đàn ông đang bối rối bên cạnh, đi thẳng đến chỗ soát vé. Diệp Tử Phàm vẻ mặt đau khổ cõng Mạch Bảo cẩn thận chạy theo sau.

Khi thân ảnh của ba người biến mất sau một khoang đu quay, tại một gốc cây cách đó không xa, một người đàn ông chậm rãi bước ra nhìn chằm chằm vào buồng đu quay chậm rãi chuyển động lên cao, trong ánh mắt lóe lên tia âm độc, ai nhìn thấy cũng phải không rét mà run.

Diệp Tử Phàm nhìn trộm Mạch Tử đang ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, từ nãy đến giờ Mạch Tử vẫn đen mặt không buồn để ý đến hắn.

Diệp Tử Phàm bất đắc dĩ thở dài, thấy Mạch Bảo bên cạnh đang còn bám trên cửa sổ bên kia ngắm cảnh, lặng lẽ nhích lại gần ôm ngang vai Mạch Tử: “Vợ, em còn giận à?”

Mạch Tử gắp ống tay áo của Diệp Tử Phàm hất cái tay đang bám trên vai mình ra, sau đó vỗ vai, vẻ mặt chán ghét như bị thứ dơ bẩn gì đó bám vào.

Diệp Tử Phàm ai oán nhìn Mạch Tử: “Vợ, anh dơ đến vậy hả?”

Thấy Mạch Tử hoàn toàn xem mình thành không khí, Diệp Tử Phàm vô cùng ủy khuất.

Hoa đào do Mạch Bảo dụ đến tại sao lại đổ hết lên đầu mình?

Lúc này khoang đu quay đã lên đến điểm cao nhất, trong đầu Diệp Tử Phàm đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Tà tà cười lặng lẽ áp sát đến phía sau Mạch Tử, kéo cằm Mạch Tử qua bất ngờ hôn xuống.

Mạch Tử bị hôn đến choáng váng, sau khi lấy lại tình thần thì đỏ mặt hung tợn trừng Diệp Tử Phàm: “Anh điên cái gì?”

Diệp Tử Phàm chớp mắt tỏ ra vô tội: “Vợ, đây không phải là nguyện vọng của em à?”

Mạch Tử buồn bực nghi hoặc: “Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy?”

Diệp Tử Phàm bày ra bộ dáng thâm tình chân thành, đằng hắng rồi nhái giọng Mạch Tử: “Tử Phàm, chúng ta ngồi đu quay đi, em muốn ở nơi cao nhất hôn anh! Để cho người trên toàn thế giới đều…”

Diệp Tử Phàm còn chưa dứt lời thì đã bị Mạch Tử xấu hổ che miệng.

“Không cho nói nữa!” Mạch Tử khó thở gầm lên.

Chuyện xấu hổ trước kia bị Diệp Tử Phàm nhắc lại, Mạch Tử ngượng muốn chết, hung tợn trừng Diệp Tử Phàm, căm giận rút tay về, hai má đỏ rực đến độ nhỏ ra máu.

“Mạch Tử, nói lại lần nữa đi mà?”

“Không nói!”

“Lặp lại lần nữa đi!”

“Không nói!”

“…”

Mạch Bảo nhìn hai người bên cạnh một cợt nhả, một xấu hổ tức giận, bất đắc dĩ thở dài!

Đúng là không biết xấu hổ!

Trong nhà hàng ở khu vui chơi, ba người Mạch Tử lại vô tình gặp được cha con Chu Thừa Trạch, Mạch Bảo và Chu Cảnh Hi hai đứa bé cùng tuổi vui vẻ tụm lại cùng ăn bánh ngọt, ba người lớn thì ngồi một bên trò chuyện.

Đang nói chuyện phiếm thì điện thoại của Diệp Tử Phàm vang lên, không biết đầu bên kia nói những gì, sắc mặt Diệp Tử Phàm trở nên nghiêm trọng, sau khi ngắt điện thoại thì nói với Mạch Tử: “Mạch Tử, công ty có việc, anh phải đi đây!”

Mạch Tử gật đầu, lập tức lực chú ý liền bị hai tiểu quỷ mặt lem luốc như mèo con thu hút, vội vàng đi qua lau mặt, lau tay cho bọn nhỏ. Mạch Tử hoàn toàn không để ý tới ánh mắt Chu Thừa Trạch nhìn theo bóng lưng Diệp Tử Phàm đã đi được một đoạn xa tràn đầy băng giá.

“Mạch Tử, Diệp tiên sinh nhìn có chút quen mắt, anh ta phải chăng là thương nhân kinh doanh bất động sản nổi tiếng kia?”

Nghe thấy Chu Thừa Trạch hỏi vậy, bàn tay đang cầm khăn của Mạch Tử hơi run lên, ánh mắt không được tự nhiên mà liếc xuống đất, hàm hồ đáp: “Vậy, sao anh biết anh ấy?”

Chu Thừa Trạch nói: “Trước kia tờ báo có đăng vài chuyên mục về Diệp tổng tài, mới nãy tôi chỉ cảm thấy anh ta khá quen mắt mà thôi!”

Mạch Tử gật gật đầu, không nói nữa.

Chu Thừa Trạch trầm ngâm một lát, do dự hỏi: “Mạch Tử, cậu và Diệp tổng có quan hệ gì?”

Mạch Tử ngẩn người, bối rối không biết nên trả lời Chu Thừa Trạch như thế nào. Chung quy xã hội Trung Quốc vẫn chưa cởi mở đến độ ai cũng chấp nhận được thứ tình cảm vi phạm luân thường đạo lý này.

Tuy Mạch Tử và Chu Thừa Trạch quen biết chưa bao lâu, cũng chẳng hiểu nhiều về nhau nhưng Mạch Tử cảm thấy hai người rất có duyên, chẳng những cùng làm việc tại một tòa nhà, con trai của cả hai lại là bạn cùng lớp. Từ từ tiếp xúc, Mạch Tử cảm thấy con người của Chu Thừa Trạch rất không tồi, bạn bè của Mạch Tử vốn không nhiều, có thể tìm được một người bạn trò chuyện tâm đầu ý hợp như Chu Thừa Trạch, Mạch Tử rất vui.

Nhưng hôm nay Chu Thừa Trạch lại hỏi quan hệ giữa mình và Diệp Tử Phàm, Mạch Tử rất do dự không biết có nên nói thật với anh ta hay không.

Nếu như Chu Thừa Trạch biết sự thật thì e là anh ta tránh né mình còn không kịp.

Thấy Mạch Tử chậm chạp không đáp, Chu Thừa Trạch cuống quýt giải thích: “Mạch Tử, xin lỗi, câu hỏi của tôi có hơi riêng tư… Chẳng qua là…”

Trong giọng nói của Chu Thừa Trạch lộ ra mấy phần lo lắng: “Việc đời tư của Diệp tổng tài, tôi nghĩ cậu có nghe phong phanh. Khi nãy tôi quan sát thấy anh ta rất nhiệt tình với cậu, chỉ sợ là… đối với cậu…”

“A Trạch, chúng tôi có quan hệ tình nhân. Anh có phải cảm thấy đồng tính luyến ái rất ghê tởm, không muốn làm bạn với tôi không?”

Mạch Tử cẩn thận hỏi, thấp thỏm nhìn Chu Thừa Trạch.

Mới đầu Chu Thừa Trạch hơi ngẩn người, phỏng chừng là không ngờ Mạch Tử lại thẳng thắn như vậy, nhưng lập tức cười nói: “Mạch Tử, cậu đừng lo. Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, thích đàn ông hay phụ nữ đâu phải là tiêu chuẩn để xác minh người đó là người tốt hay kẻ xấu?! Tôi đương nhiên không vì chuyện cậu là người đồng tính mà có cái nhìn khác về con người của cậu.”

Thấy Chu Thừa Trạch rất chân thành nói thế, Mạch Tử cảm kích nhìn anh ta: “A Trạch, cám ơn anh đã có thể thông cảm!”

“Chỉ là thanh danh của Diệp tổng tài có hơi…” Chu Thừa Trạch nhìn Mạch Tử muốn nói lại thôi.

Mạch Tử cười khổ, hoa danh của Diệp Tử Phàm đúng là người người đều biết!

“A Trạch, nhất định anh cảm thấy tôi rất ngốc có phải không? Biết rõ anh ta có khả năng là không thật lòng nhưng vẫn muốn ở bên anh ta. Thời thời khắc khắc mà cố chấp cổ vũ bản thân, ‘mày là người cuối cùng của anh ấy’! Mỗi lần nghĩ như vậy xong thì sẽ tiếp tục có hy vọng vào cuộc sống!”

Mạch Tử hơi nheo mắt, ánh mắt lẫn khóe miệng cong cong mang theo ý cười. Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của mái che hắt lên người Mạch Tử, cả người Mạch Tử như được phủ trong một lớp ánh sáng vàng rực ấm áp, thánh khiết không nhiễm bụi trần. Dưới ánh sáng rực rỡ ấy, dường như tất cả mọi thứ xấu xa nhất trên thế gian này đều phải lùi bước.

Chu Thừa Trạch không dám nhìn thẳng vào nụ cười thánh khiết kia, chỉ hơi hơi nhìn qua, không khỏi bồi hồi.

Nếu năm đó A Tự cũng có được suy nghĩ như thế này thì đâu đến nỗi…

Trong ánh mắt Chu Thừa Trạch chợt lộ ra đau thương, Mạch Tử ngơ ngác hỏi: “A Trạch, anh làm sao vậy?”

“Em trai của tôi thích một người đàn ông, chỉ là nó không sáng suốt được như cậu…”

“Vậy bây giờ cậu ấy…” Vẻ đau đớn trong mắt Chu Thừa Trạch khiến cho Mạch Tử lo lắng.

Chu Thừa Trạch không trả lời, chỉ thản nhiên nói tiếp: “Bây giờ thằng bé đã không bao giờ phải đau lòng vì gã đàn ông kia nữa!”

“Vậy nhất định là cậu ấy đã tìm được người yêu thương cậu ấy nên mới có thể buông xuống tất cả mọi tổn thương!” Trong nụ cười của Mạch Tử tràn đầy ý chúc phúc.

“Thằng bé không còn phải đau lòng, không còn phải rơi lệ…”

Mạch Tử không nghe thấy rõ lời nói càng lúc càng nhỏ dần của Chu Thừa Trạch, lực chú ý của Mạch Tử lúc này bị hai tiểu quỷ quậy phá kia thu hút, mãi một lúc sau mới phản ứng lại quay qua hỏi: “A Trạch, anh vừa nói gì?”

Chu Thừa Trạch thản nhiên đứng lên đáp: “Không sao, không còn sớm nữa, chúng ta về thôi!”

“Mạch Bảo, Tiểu Hi, chúng ta về nhà!” Mạch Tử chạy ra gọi hai tiểu quỷ đang rượt đuổi nhau ngoài cửa.

Chu Thừa Trạch nhìn theo bóng lưng thon gầy, một lát sau mới bước nhanh mấy bước đuổi theo.



Núi non trùng điệp bao bọc, những thửa ruộng xanh biếc trải dài đến tận chân núi, không gian tràn ngập một màu xanh lục nhu hòa khiến cho tâm hồn thư thả.

Trái ngược với thành phố Z đã vào mùa đông giá buốt tiêu điều, sức sống của nơi này vẫn luôn bừng bừng.

Mạch Bảo vui vẻ nhảy chân sáo trên con đường nho nhỏ giữa các thửa ruộng, tiếng cười khanh khách hồn nhiên vang lên khiến cho những người nông dân đang làm ruộng cũng phải ngẩng đầu lên cười.

“U, Mạch Tử và Mạch Bảo về rồi!”

Những người nông dân ngừng tay, thân thiện chào hỏi.

Mạch Tử cũng nhất nhất chào hỏi lại, dắt con trai đi xuyên qua ruộng lúa đi vào một tòa trạch viện được xây bằng đá đỏ trong thôn. Trạch viện này hiển nhiên là đã có tuổi, gạch đá đã nhuộm lên vẻ cũ kỹ của thời gian.

Mạch Tử đi xuyên qua đình viện tiến vào chủ ốc. Trong phòng chỉ có vài vật dụng đơn giản, đều được làm từ trúc. Mọi thứ đều ngăn nắp chỉnh tề không hề dính một hạt bụi, ngay cả sàn nhà cũng sạch bóng.

Trong lòng Mạch Tử vô cùng ấm áp, rời khỏi thôn đã lâu như vậy nhưng bà con hàng xóm vẫn chưa bao giờ quên mình. Mạch Tử cất hành lý xong thì gọi con trai, rời khỏi trạch viện mà đi vào rừng trúc phía tây.

Ngay rìa rừng trúc là một tòa viện nhỏ, tường viện, phòng ốc đều được làm từ trúc. Trong sân viện trồng rất nhiều hoa cỏ, đi xuyên qua một mảnh xanh biếc, Mạch Tử nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng đang khép hờ ra.

Bên trong là một gian thư phòng, một thân ảnh cao ngất đang đứng bên cửa sổ, mái tóc dài đến tận eo, áo choàng trắng dài phác thảo ra đường cong duyên dáng của cơ thể.

Mạch Tử đi đến nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Anh Tiêu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.