Trước cửa phòng cấp cứu, Mạch Tử yếu ớt nằm trong lòng Diệp Tử Phàm, đôi mắt hồng hồng nhìn chằm chằm vào bóng đèn đỏ rực trên cửa phòng giải phẫu.
Diệp Tử Phàm nhẹ vỗ về lưng của Mạch Tử mà an ủi: “Mạch Tử, viện trưởng Mạnh đích thân phẫu thuật nên Mạch Bảo nhất định sẽ không sao đâu!”
Mạch Tử khẽ gật đầu, trong giọng nói tràn ngập lo lắng lẫn ân hận: “Tất cả chỉ tại em! Lẽ ra em không nên tiếp xúc quá thân mật với Chu Thừa Trạch, không nên quấn lấy anh không để anh sớm đi đón Mạch Bảo về. Nếu Mạch Bảo xảy ra chuyện thì…”
Mạch Tử càng nói càng nghẹn nào, trái tim của Diệp Tử Phàm cũng rất đau.
Đột nhiên cánh cửa phòng giải phẫu bật mở, một người y tá trẻ đẩy cửa đi ra hỏi hai người: “Hai người ai là người nhà của Mạch Bảo?” Mạch Tử nhảy bật lên nhào tới túm chặt tay hỏi cô y tá: “Sao vậy? Mạch Bảo làm sao? Tôi là ba của thằng bé!”
“Anh có phải thuộc nhóm máu RH âm tính không? Các người cũng thật là, tại sao lại không nói sớm về việc đứa bé thuộc nhóm máu hiếm? Bây giờ kho máu của bệnh viện không có nhóm máu này, đang còn phải điều máu từ bệnh viện khác đến. Nếu như anh cũng có nhóm máu này thì mau truyền cho bệnh nhân một ít.” Y tá giải thích.
Bàn tay đang níu lấy cánh tay người y tá của Mạch Tử yếu ớt buông xuống, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ lẫn thất bại: “Tôi không phải là nhóm máu này!”
“Y tá, lấy của tôi đi, tôi là nhóm máu RH âm tính.” Giọng nói bên tai truyền đến khiến Mạch Tử giật mình quay lại kinh ngạc nhìn Diệp Tử Phàm. Diệp Tử Phàm nhẹ vuốt má Mạch Tử: “Mạch Tử, em ngồi đây đợi, anh đi lấy máu rồi về ngay!”
Diệp Tử Phàm nằm trên ghế nhìn dòng máu đỏ tươi chạy trừ trong cơ thể của mình vào túi máu, bên tai vang lên giọng nói thanh thúy của người y tá trẻ: “Nhóm máu này ở thành phố Z rất hiếm, bình thường nếu như có bệnh nhân cần truyền máu thì đều phải điều từ kho máu, cứ mỗi lần gặp phải tình huống đột ngột phát sinh như thế này quả thật rất đáng lo.
Mà nói đến cũng lạ, tại sao cha của đứa bé lại không mang nhóm máu RH âm tính nhỉ?” Cô y tá nghi hoặc lẩm bẩm.
Diệp Tử Phàm biết nhóm máu này rất hiếm, trong hai người cha mẹ ít nhất phải có một người có thì đứa con mới có thể mang nhóm máu này.
“Có thể là mẹ của thằng bé!” Diệp Tử Phàm nhớ đến người mẹ chưa từng gặp mặt của Mạch Bảo, thậm chí chưa từng nghe thấy Mạch Tử nhắc đến.
“Chắc là vậy, nếu không nói ra thì ai cũng tưởng anh mới là cha ruột của đứa trẻ đấy!”
Diệp Tử Phàm ấn miếng băng trên cánh tay ngồi dậy, bên tai không ngừng quanh quẩn câu nói cuối cùng của người y tá trẻ. Tuy rằng chỉ là một câu nói đùa trong lúc vô tình nhưng vẫn khiến Diệp Tử Phàm sinh ra khả nghi.
Tại sao lại trùng hợp đến mức mình và Mạch Bảo đều có cùng nhóm máu hiếm RH âm tính?
“Diệp tổng, người ta nói cháu trai thường giống cậu, Mạch Bảo và anh quả thật rất giống nhau!”
“Di! Mạch Bảo cũng không thích ăn bánh Matcha giống chú Diệp đó!”
Những thứ Mạch Bảo không thích ăn, hắn cũng không thích ăn.
Khi Mạch Bảo cầm đũa thì ngón út hơi cong lên, khi nheo mắt lại thì đuôi mắt hơi cong cong.
Thói quen sinh hoạt giống nhau như đúc, thậm chí những động tác nhỏ trong vô thức cũng giống nhau…
Dường như có thứ gì đó phá kén mà ra, Diệp Tử Phàm rời khỏi phòng truyền máu, nhanh chóng quay trở lại bên cạnh Mạch Tử.
Mạch Tử vẫn lẳng lặng ngồi trên băng ghế chờ đợi, thân hình gầy gò dưới ánh đèn hành lang bệnh viện trông càng thêm đơn bạc, yếu ớt.
Bây giờ không phải là lúc để kiểm tra nghi vấn, Diệp Tử Phàm do dự đến ngồi xuống bên cạnh Mạch Tử, cố gắng nuốt câu hỏi đã đến bên môi quay trở lại.
Mạch Tử lại đột nhiên mở miệng: “Mạch Bảo hồi đó sức khỏe rất kém. Thằng bé sinh non, mới sinh ra chỉ được có hơn hai ký, phải nằm lại trong ***g kính hết một tháng mới thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm. Trước ba tuổi thường xuyên bị bệnh, chỉ cần thời tiết hơi lạnh một chút thì thằng bé sẽ cảm mạo phát sốt. Lần này bị thương nặng như vậy, chảy nhiều máu như vậy, nó…”
Mạch Tử nói đến đây thì đã rơi lệ đầy mặt, Diệp Tử Phàm nhanh chóng ôm chặt Mạch Tử vào lòng an ủi.
“Mạch Tử đừng sợ, có anh ở đây, Mạch Bảo nhất định sẽ không sao!”
Lồng ngực bị đè nặng vì được an ủi mà nhẹ nhõm hơn, Mạch Tử ngẩng đầu lau nước mắt, chậm rãi mở miệng: “Em biết anh định hỏi cái gì. Em xin lỗi vì đã giấu diếm anh lâu như vậy, Mạch Bảo chính là con ruột của anh!”
Diệp Tử Phàm quả thật đã cho rằng Mạch Bảo có khả năng là con của mình, nhưng chính tai nghe thấy Mạch Tử khẳng định thì lại có cảm giác không thật. Mất một lúc sau mới lấy lại tinh thần mà thì thầm hỏi lại: “Mạch Tử, em nói thật chứ?”
Lúc này đèn trên phòng giải phẫu đột nhiên tắt, Mạch Tử không còn tâm trí đâu mà trả lời Diệp Tử Phàm, vội vội vàng vàng lao đến bên cạnh viện trưởng Mạnh mà hỏi: “Viện trưởng, Mạch Bảo sao rồi?”
Viện trưởng Mạnh tháo khẩu trang xuống thở một hơi: “Không sao, không có bị thương ở chỗ hiểm, chỉ là mất máu quá nhiều và gãy xương cẳng chân. Bệnh nhân còn quá nhỏ, chỉ e là miệng vết thương sẽ lâu lành!”
Mạch Tử lẩm bẩm: “Không nguy hiểm đến tính mệnh là tốt rồi, tốt rồi!”
Diệp Tử Phàm sau khi cám ơn viện trưởng Mạnh thì hỏi: “Viện trưởng Mạnh, khi nào thì chúng tôi mới có thể gặp thằng bé?”
Viện trưởng Mạnh đáp: “Còn phải nằm lại quan sát một đêm, nếu không có biến chứng gì thì ngày mai sẽ được chuyển đến phòng bệnh phổ thông. Vì vậy ngày mai mọi người sẽ được gặp Mạch Bảo!”
Sau khi viện trưởng Mạnh đi rồi thì Diệp Tử Phàm và Mạch Tử đi đến phòng quan sát, cả hai đứng trước tấm kính thủy tinh nhìn vào thân thể nhỏ bé quấn đầy dây nhợ nằm trong phòng bệnh, nước mắt của Mạch Tử lại nhịn không được mà trào ra.
“Mạch Tử, viện trưởng Mạnh đã nói Mạch Bảo không sao rồi. Nằm lại quan sát cũng chỉ là thủ tục, ngày mai có thể chuyển thằng bé sang phòng bệnh phổ thông rồi. Em phải gắng lên, sau khi Mạch Bảo tỉnh lại còn phải chăm sóc cho nó nữa.” Diệp Tử Phàm vỗ lưng Mạch Tử an ủi.
Mạch Tử gật đầu, biết rằng có một số vấn đề không thể tiếp tục trốn tránh được nữa, vì vậy cắn răng mở miệng: “Thật ra, Mạch Bảo là…”
“Tử Phàm, Mạch Bảo sao rồi?”
Có vài người lao vào khiến cho hành lang trước cửa phòng quan sát nhanh chóng chật kín. Mạch Tử bị đẩy sang một bên, lẳng lặng đứng trong góc đợi một lát rồi lặng lẽ xoay người, thân ảnh đơn bạc biến mất ngoài cửa phòng bệnh.
Diệp Tử Phàm vất vả lắm mới trấn an được Tô Mạt và Diệp Tử Đồng đang khóc sướt mướt, đồng thời từ miệng của mẹ mình, Diệp Tử Phàm đã biết Mạch Bảo đích thực là con của mình. Trong đầu Diệp Tử Phàm tràn ngập nghi vấn muốn được giải đáp, quay người lại thì không còn thấy Mạch Tử đâu.
Đợi mãi mà không thấy Mạch Tử quay lại, Diệp Tử Phàm gọi điện cho Mạch Tử nhưng không có ai nghe máy. Trong lòng Diệp Tử Phàm có hơi lo lắng nhưng những việc diễn ra tiếp theo sau đó khiến cho Diệp Tử Phàm không cách nào phân thân được.
Việc Chu Thừa Trạch tử vong ngoài ý muốn tuy không có quan hệ trực tiếp đến Diệp Tử Phàm, nhưng thân là đương sự Diệp Tử Phàm vẫn phải đến sở cảnh sát để khai báo theo đúng trình tự.
Bận rộn xong việc bên chỗ cảnh sát thì Mạch bảo đã được chuyển sang phòng bệnh phổ thông, Diệp Tử Phàm không yên tâm giao hết mọi việc cho người khác đành phải đích thân đến giám sát.
Nắm lấy bàn tay nhỏ đầy thịt của đứa bé nằm trên giường, thật là nhỏ, thật là mềm. Bàn tay của thằng bé nằm lọt trong bàn tay to lớn của Diệp Tử Phàm trông rất nhỏ bé yếu ớt. Ngay trong khoảnh khắc đó Diệp Tử Phàm mới biết được cái gì gọi là huyết mạch tương liên, cái gì là tình cha con.
Có thể hái cả sao lẫn trăng trên trời xuống cho con, muốn đem hết thảy những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này dành cho con, loại cảm giác kỳ diệu này không một thứ ngôn ngữ nào có thể hình dung hết được.
Tô Mạt và Diệp Tử Đồng lẳng lặng đứng bên ngoài cửa phòng bệnh nhìn một lớn một nhỏ nắm chặt tay nhau, mang đến bao nhiêu thân tình ràng buộc, bao nhiêu từ ái. Đó là sinh mệnh truyền thừa, huyết mạch kéo dài.
Diệp Tử Đồng than thầm: “Mẹ à, ông anh của con hoàn toàn khác hẳn với trước kia.”
Tô Mạt lau đi khóe mắt đỏ hồng mà thở dài: “Đàn ông một khi có được đứa trẻ có huyết mạch tương liên với mình thì mới thật sự biết được cái gì gọi là trách nhiệm. Có được phần trách nhiệm này rồi thì mới chính thức trưởng thành!”
Hai người lẳng lặng đứng một lúc lâu không dám phá vỡ hình ảnh ấm áp hài hòa như thế, cuối cùng yên lặng xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Thời gian từng ngày trôi qua, Mạch Tử vẫn không xuất hiện.
Sau khi Mạch Bảo tỉnh dậy không nhìn thấy ba của bé đâu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng khiến cho Diệp Tử Phàm càng thêm lo lắng.
Tuy Diệp Tử Phàm không biết Mạch Tử xuất phát từ mục đích gì mà có được con của mình, nhưng từ quần áo, ăn uống, ngôn hành cử chỉ của Mạch Bảo không chỗ nào là không bỏ ra tâm huyết cùng yêu thương.
Mạch Tử đã làm nhiều việc vì đứa bé này như thế, Diệp Tử Phàm không tin Mạch Tử sẽ không nói một tiếng mà vứt bỏ Mạch Bảo một mình ra đi!
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì!
Diệp Tử Phàm gọi điện cho Mạch Tử không ngừng nhưng không cách nào liên lạc được, cuối cùng Diệp Tử Phàm phải dùng đến cả thế lực của Diệp gia lẫn Đường Long Hội nhưng vẫn không có tin tức.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, trong lòng Diệp Tử Phàm lại càng lúc càng nặng nề. Mạch Tử lại biến mất khỏi thế giới của hắn một lần nữa.
Từ Hoằng Nghị nhìn người đàn ông xuất hiện trong văn phòng của mình thì đạm mạc hỏi: “Diệp tổng tài đại giá quang lâm không biết có việc gì?”
“Từ tiên sinh, xin anh hãy nói cho tôi biết Mạch Tử đang ở đâu?”
Người đàn ông trước mắt sắc mặt nôn nóng, trong ánh mắt tràn ngập mong chờ, tựa như đem hết thảy hy vọng đều đặt trên người mình.
Từ Hoằng Nghị bị câu hỏi của Diệp Tử Phàm khiến cho rất bất ngờ, anh trừng mắt nhìn Diệp Tử Phàm. “Diệp Tử Phàm, Mạch Tử vẫn luôn ở bên anh, anh lại chạy đến đây đòi người, rốt cục là anh định bày trò gì?”
“Từ tiên sinh, Mạch Tử đột nhiên mất tích, tôi tìm cậu ấy rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy cậu ấy đã đi đâu!”
Ngữ khí đầy nôn nóng của Diệp Tử Phàm chứng minh hắn không nói dối, trái tim của Từ Hoằng Nghị lập tức cũng treo lơ lửng giữa không trung.
Mạch Tử rất yêu người đàn ông này, nếu không phải đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng thì nhất định sẽ không rời khỏi Diệp Tử Phàm.
“Mạch Bảo đâu? Mạch Tử và Mạch Bảo cùng mất tích à?” Từ Hoằng Nghị suy tư hỏi.
“Mạch Bảo ở nhà tôi!”
“Có phải anh đã biết cái gì không? Có phải người nhà của anh đã ép Mạch Tử phải bỏ đi?” Từ Hoằng Nghị xông đến tóm lấy vạt áo của Diệp Tử Phàm, đôi mắt tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Câu hỏi của Từ Hoằng Nghị khiến cho Diệp Tử Phàm mơ hồ cảm thấy người này có khả năng biết rất nhiều chuyện, vì vậy bèn hỏi dò: “Từ tiên sinh, Mạch Tử nói Mạch Bảo là con trai của tôi, chuyện này anh có biết không?”
“Ngoại trừ việc này ra thì cậu ấy còn nói gì nữa?” Từ Hoằng Nghị trầm giọng hỏi.
“Không có, cậu ấy không nói gì thêm.” Diệp Tử Phàm lắc đầu.
Từ Hoằng Nghị cau mày, nếu như anh đoán không lầm thì Mạch Tử nhất định đã biết rõ tình trạng bệnh của mình chuyển biến xấu, vì vậy mới giao Mạch Bảo lại cho Diệp Tử Phàm, cũng như vì không muốn liên lụy đến Diệp Tử Phàm mới lặng lẽ không một tiếng động trốn đi.
Diệp Tử Phàm nôn nóng hỏi: “Từ tiên sinh, xin anh nói cho tôi biết làm sao để tìm Mạch Tử. Tôi không thể mất cậu ấy, Mạch Bảo cũng không thể mất cậu ấy. Tôi càng không bao giờ có ý định tranh quyền nuôi nấng Mạch Bảo với Mạch Tử. Mạch Bảo mãi mãi là con trai của Mạch Tử!”
Từ Hoằng Nghị khó chịu đi đi lại lại trong phòng, bệnh tình của Mạch Tử khiến cho anh vô cùng lo lắng, trước mắt chỉ có Diệp Tử Phàm có thể thông qua thí luyện trong thôn để cứu được Mạch Tử. Nhưng thí luyện lại vô cùng khó khăn, liệu Diệp Tử Phàm có thể lấy được thuốc giải không? Nếu như hắn ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Mạch Tử nhất định sẽ thương tâm muốn chết, Mạch Bảo cũng sẽ biến thành cô nhi.
Từ Hoằng Nghị rất do dự, anh không biết có nên nói ra sự thật với Diệp Tử Phàm không…