Cuối
cùng mùa xuân cũng đến, hoa lá cỏ cây đang sinh trưởng mạnh mẽ. Trình
Diệc Nhiên đang tự tay trồng những bụi hoa hồng trong vườn, hoa hồng nở
rộ thật sự rất đẹp, Trình Diệc Nhiên hy vọng mùa xuân kế tiếp chúng có
thể sẽ nở rộ hết tất cả để chào đón con anh ra đời.
Bụng của Mạnh Ảnh càng ngày càng lớn, cô không thích vận động chút nào, nằm
trên ghế dài ở ban công nhàn nhã trò chuyện với Trình Diệc Nhiên. Cô cực kỳ thích tận hưởng ánh mặt trời rạng rỡ của mùa xuân này hơn bất cứ mùa nào trong năm. Phía ngoài biệt thự của họ có một con đường nhỏ với hàng dương liễu nhẹ nhàng lay trong gió, trời xanh mây trắng, cỏ xanh nước
biếc, Mạnh Ảnh tự nhiên cảm thấy cuộc sống như vậy thật tốt đẹp.
Trình Diệc Nhiên cũng lười biếng từ từ thức dậy, Mạnh Ảnh thích ngủ nướng lúc sáng sớm, anh dường như bị lây bệnh, cùng Mạnh Ảnh ngủ thẳng đến lúc
mặt trời lên cao mới chậm chạp rời giường, sẵn tiện trốn việc luôn. Vì
thế Mạnh Ảnh không chỉ nhắc nhở anh một lần, nhưng nói hoài mà anh không sửa, mỗi lần như vậy lại khiến cho Hà Nhu Quân nổi cơn tam bành, mấy
ngày Trình Diệc Nhiên trốn việc là điện thoại reo liên tục từ sáng đến
tối, vì vậy không ít lần Trình Diệc Nhiên bắn tỉa. Nhưng Mạnh Ảnh đã
từng nói, Hà Nhu Quân hình như không có ý thức dùng súng bắn chim đầu
đàn, mỗi lần đều ló mặt ra bắt chim, đôi khi, Mạnh Ảnh cảm thấy cậu ta
thật sự đã không còn cảm giác rồi, cho nên cũng chẳng quan trọng là có
bị chim đầu đàn xử lý hay không nữa.
“Uống ly sữa của em đi.” Trình Diệc Nhiên thấy ly sữa nóng trên bàn đã hơi nguội, cầm lên đưa đến trước mặt Mạnh Ảnh.
Mạnh Ảnh bỏ tạp chí trong tay xuống, chạm tay Trình Diệc Nhiên uống một ngụm rồi mới đưa tay nhận ly, nhìn Trình Diệc Nhiên đứng trước mặt mình nói: “Không còn sớm lắm, sao anh còn chưa đi làm?”
Trình Diệc Nhiên cười cười, kéo ghế dựa đến bên cô ngồi xuống, cầm lấy tạp
chí thời trang trên bàn tùy ý lật xem, “Thời tiết tốt như vậy, đi làm
thật lãng phí.”
Mạnh Ảnh
đặt chiếc ly không lên bàn, rút tờ tạp chí từ trong tay anh ra, khẽ cau
mày, “Trình Diệc Nhiên, em cảm thấy anh càng ngày càng lười biếng nha.”
Nghe vậy, Trình Diệc Nhiên tươi cười hớn hở, vươn tay tùy ý khoác lên vai cô, “Học theo em đó.”
Mạnh Ảnh không nói gì trợn mắt liếc anh một cái, cuộn tròn tờ tạp chí trong
tay, đập mấy cái không nhẹ lên đầu anh, “Anh vẫn còn viện lý do nữa à!”
Trình Diệc Nhiên chụp lấy cuốn tập chí, cười cười cúi người ấn lên má cô một
nụ hôn, “Được rồi, em đập nữa lỡ ngu luôn thì thảm.” Gần đây Trình Diệc
Nhiên rất thích cười, ôn nhu ấm áp cứ như thành một người khác, đôi khi
còn có tâm trạng vui vẻ lái xe đi câu cá vào lúc sáng sớm, sau đó quay
về đưa cá đã câu được cho nhà bếp, để họ làm thành món cá chua ngọt. Anh biết sau khi mang thai Mạnh Ảnh rất thích những món chua chua ngọt
ngọt, vì vậy anh luôn nghĩ cách tự mình đem về một ít trái cây không độc hại hoặc tôm cá tươi sống về cho cô.
Có lẽ là do anh cưng chiều quá mức, tính khí trẻ con của Mạnh Ảnh càng lúc càng lớn. Đôi khi nửa đêm trở mình thấy thật khó khăn, cho dù cố ngủ ra sao thì cái bụng lớn như thế nằm cũng không thoải mái, nhìn Trình Diệc
Nhiên nằm bên cạnh vẫn ngủ ngon ngủ lành, Mạnh Ảnh sẽ rất tức giận,
không đá một đá cho anh tỉnh dậy cũng là phát cáu lên nhéo anh thật đau. Những lúc thế này Trình Diệc Nhiên cũng sẽ tỉnh lại ngay, việc đầu tiên chính là nhẹ lời mềm giọng dỗ dành, thường thì cô dịu lại ngủ thiếp đi, ngược lại là chính anh không còn buồn ngủ nữa, thức đến bình minh là
chuyện thường.
Có lẽ phụ
nữ mang thai thường là không thể nói lý với họ, Trình Diệc Nhiên thở dài nhận lấy những bực bội hoặc cố tình gây sự của Mạnh Ảnh mỗi ngày, vừa
nghĩ đến lúc cô sinh con sẽ phải chịu khổ, anh luôn vô biên vô hạn nuông chiều cô. Mạnh Ảnh cũng ỷ lại mình được cưng chiều nên sinh hư, một câu nói không đúng liền phát cáu, thân thể không thoải mái liền tìm Trình
Diệc Nhiên gây khó khăn, đương nhiên những quá trình này chỉ có thể nói
là một người nguyện đánh một người nguyện nhận, có thể nói nên xem như
là vợ chồng tình thú, chỉ cần anh cam tâm tình nguyện dỗ dành cô, dù cô
có hất tung cả nóc phòng lên thì anh cũng quyết định sẽ không nói bất cứ điều gì, chỉ sẽ lo lắng cô có mệt hay không mà thôi.
Mấy ngày nay Mạnh Ảnh không bao giờ nhắc đến ba chữ Mạnh Hoành Nghiệp, Mạnh Hoành Nghiệp biết chuyện cô mang thai nên cho người mang không ít thuốc bổ đến, Mạnh Ảnh cũng chỉ nhàn nhạt dặn người giúp việc thu nhận lại.
Trình Diệc Nhiên nhiều lúc muốn hòa giải những mâu thuẫn giữa bọn họ,
nhưng chuyện của Dương Kỳ Ngôn vẫn còn đó, anh cũng không muốn nói thêm
gì nữa.
Thật ra anh cảm
thấy Mạnh Hoành Nghiệp cũng không phải là không coi trọng Mạnh Ảnh, chỉ
là khoảng cách giữa họ quá sâu, không thể nói mấy câu liền sẽ thay đổi
ngay, anh không thể tìm được cách ứng xử nào cho tốt. Hơn nữa Mạnh Ảnh
thật sự cực kỳ giống ông ấy, cố chấp, lý lẽ. Cũng có lẽ là vì ông ấy cảm thấy mắc nợ Mẹ của Dương Kỳ Ngôn, cho nên mới phải đối xử tốt với Dương Kỳ Ngôn như vậy; hoặc là, vì ông ấy chưa từng cho Dương Kỳ Ngôn cái gì, cho nên ông ấy khát vọng có thể có một cơ hội trao ra tình thương vô
biên vô hạn của người làm cha, vì vậy mà ông đã vô tình làm tổn thương
Mạnh Ảnh nhưng bản thân lại không biết.
Trước mặt ông Mạnh Ảnh luôn ngang ngược, kiên cường, cho nên ông liền cho cho rằng cô là cô con gái có khả năng tự lành vết thương rất tốt, mà ông
không thể đã không cho Dương Kỳ Ngôn cái gì lại còn muốn tổn thương hắn
ta, vậy nên ông đã chọn tổn thương Mạnh Ảnh, trong tiềm thức ông cho
rằng Mạnh Ảnh sẽ lấy lại sức sống rất nhanh. Đáng tiếc rằng ông ấy đã
sai, Mạnh Ảnh bề ngoài cương nghị kiên cường, nhưng trong nội tâm lại
thập phần yếu ớt, với bất cứ chuyện gì cô cũng sẽ rất tích cực, một khi
đã nhận thức được thì sẽ không thoát ra được.
Đây cũng là lý do khiến Trình Diệc Nhiên càng ngày càng cưng chiều cô, anh
càng hiểu cô lại càng muốn cưng chiều cô, vì anh biết Mạnh Ảnh luôn luôn thiếu thốn tình yêu, một khi cô gặp được người cô cho rằng cô có thể
dựa vào, cô sẽ không kiêng nể gì mà khóc lóc om sòm, bởi vì cô biết đối
phương sẽ không làm gì cô cả, nói cách khác, thật ra là cô đang hưởng
thụ quá trình được chiều chuộng.
Như đi vào cõi thần tiên thật lâu mới hoàn hồn Trình Diệc Nhiên cảm thấy
cánh tay của mình rất đau, mới phát hiện Mạnh Ảnh lại bắt đầu hành hạ
cánh tay của anh.
“Này,
Trình Diệc Nhiên, anh rốt cuộc có nghe em nói hay không a?” Mạnh Ảnh có
chút tức giận nhìn anh, anh rõ ràng ở trước mặt cô như đi vào cõi thần
tiên vũ trụ, nhất định là không đem cô để vào mắt.
“Anh đang nghe, anh đang nghe, em mà dùng lực một chút nữa thì thịt của anh sẽ bị em ngắt đứt ra luôn.”
Mạnh Ảnh nhìn cánh tay đỏ bừng của anh, cũng có chút chột dạ lại thêm đau
lòng, buông tay rồi quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ sinh hờn dỗi.
Trình Diệc Nhiên nhức đầu đi tới gần, “Được rồi, đừng hờn dỗi như trẻ con, buổi chiều mình đi ra ngoài câu cá, được không?”
Mạnh Ảnh vừa nghe muốn đi ra ngoài trong lòng tung tăng như chim sẻ, thường
là anh không thích cô đi ra ngoài chút nào, luôn lo lắng này lo lắng
kia, khiến Mạnh Ảnh một chút hào hứng đi ra ngoài cũng không có.
“Này, Ảnh nhi, em đi chậm một chút.” Mạnh Ảnh bước nhanh trở về phòng ngủ
thay quần áo, Trình Diệc Nhiên thấy cô bước bước chân lớn như vậy, sợ
hết hồn hết vía đi tới ôm cô, cuối cùng anh cũng hiểu Lý Trí cứ nhắc đến phu nhân nhà cậu ta mang thai thì vẻ mặt vừa vui sướng vừa nhức đầu từ
đâu mà đến.
“Ừ, em biết
rồi, bây giờ con cũng đã lớn như vậy rồi, sẽ không dễ dàng xảy ra vấn đề gì đâu. Anh cả ngày thần kinh cứ như vậy, làm em cũng rất nhanh muốn
suy nhược thần kinh.” Mạnh Ảnh có chút bất mãn phàn nàn, cô thật sự cảm
thấy mình cũng đã đủ cẩn thận rồi, nhưng Trình Diệc Nhiên cẩn thận còn
nhiều hơn cả cô.