Cưng Chiều Em Nhất

Chương 62: Chương 62




Edit: Thanh Hưng

Gần sáu giờ tối Thẩm Vi mới đến bệnh viện, chị ta cũng không đi khách sạn mà là trực tiếp xách theo hành lý đến bệnh viện. Không liên lạc với bất luận kẻ nào, thông qua Hề Bá Niên biết được địa chỉ tìm đến phòng bệnh.

Chỉ là lúc muốn đi vào lại gặp chút trở ngại, hai người vệ sĩ cao lớn tận trách ngăn cản không cho chị ta vào trong. Thẩm Vi có chút (l&q&d) tức giận nhưng mà lại không thể làm gì, chỉ có thể dằn lại tính tình gọi điện cho cô em chồng tương lai khó dây dưa.

Hề Hi đang trên đường đến bệnh viện, sau giờ cơm trưa Hạng Việt một mực chờ ở bệnh viện, đáng tiếc không đợi được người. Thật ra thì anh muốn đi sân bay đón người, chỉ là thứ nhất bạn gái không vui, thứ hai Thẩm đại tiểu thư cũng sớm nhờ Hề Bá Niên truyền lời chỉ rõ không cần đi đón, lý do là nhà họ Thẩm bên này có người thân tới đón. Cho nên lúc này nhận được điện thoại của chị dâu tương lai, nghe được là vệ sĩ không cho chị ta vào phòng, Hề Hi có chút hả hê, cũng may còn biết đúng mực, nói đôi câu không âm không dương bảo chị ta chờ năm phút đồng hồ: “Tôi lập tức đến bệnh viện.” Không cho Thẩm Vi tìm cơ hội chọc giận trực tiếp cúp điện thoại.

Thấy cô cười xấu xa, Hạng Việt có chút bất đắc dĩ: “Em làm như thế có lợi gì.”

“Em chính là không ưa chị ta, anh em đã gặp chuyện không may mấy ngày rồi, chị ta nhận được tin tức đến tận hôm nay mới tới Luân Đôn, điện thoại cũng không gọi lấy một lần, vừa nhìn thì đã biết không phải là tình yêu đích thực, nếu là. . . Dù sao em hận không thể bay tới.” Cô vốn nghĩ lấy chính mình và Hạng Việt làm ví dụ, nhưng lời đến khóe miệng lại cảm thấy là điềm xấu nên đành hàm hồ cho qua chuyện.

Hạng Việt không so đo với cô mấy chuyện nhỏ này, thật ra thì trong lòng cũng cảm thấy Thẩm Vi làm thế là không đúng. Mặc kệ như thế nào, biết được chồng chưa cưới xảy ra chuyện lớn như vậy, lại ngay cả một chút bày tỏ cũng không có, còn kéo dài nhiều ngày như vậy, thật sự làm cho người ta không thích.

Hai người đến bệnh viện rất nhanh, từ thang máy ra ngoài, xa xa đã nhìn thấy Thẩm Vi đứng ở ngoài phòng bệnh giằng co với hai người vệ sĩ, phía sau chị ta còn đi theo một người đàn ông, Hề Hi đến gần nhìn, nét mặt lập tức sa sầm.

Đó là anh cả của Sầm Úy, Sầm Diệu.

Thấy cô và Hạng Việt tới, Thẩm Vi sầm mặt không nói được lời nào, Sầm Diệu cười nghênh đón: “Hề Hi, A Việt, mau nói với hai người vệ sĩ này một chút, để chúng ta đi vào, Thẩm tiểu thư đã đợi lâu rồi, cô ấy xuống máy bay lập tức chạy thẳng tới nơi này, rất là gấp gáp muốn gặp Hề Duy.”

Hề Hi thấy gương mặt này hận không thể quăng cho một cái tát. Vẫn là Hạng Việt phản ứng nhanh, vượt lên trước một bước ngăn cách hai người, cười nhạt nói: “Là chúng tôi không đúng, chú Diệu, vì sao ngài lại tới? Trước đó không nghe chú Hề nhắc đến.”

Gương mặt tròn vành vạnh của Sầm Diệu không thay đổi: “Bá Niên và em gái của ta đều hết sức lo lắng cho Hề Duy, chỉ là bọn họ không đi được, ta nói giúp đỡ đi một chuyến, bởi vì là tạm thời quyết định cho nên không kịp thông báo.”

Hề Hi nhếch miệng lên lạnh lùng cười nhạo, rốt cuộc biết không thể bứt dây động rừng, nhịn được tính tình, chỉ là sắc mặt rất thối. Sầm Diệu chưa bao giờ từng thấy hoà nhã trên mặt cô cho nên lúc này Hề Hi phản ứng như vậy ngược lại lại bình thường.

Mấy người đi vào phòng bệnh, Hề Hi từ chỗ hộ công biết được anh trai còn chưa tỉnh lại thì nói với Thẩm Vi và Sầm Diệu: “Các người đi khách sạn cất hành lý trước đi, chờ anh tôi tỉnh lại lại đến.”

Thẩm Vi đè ép tức giận: “Tôi muốn vào nhìn anh ấy một cái.”

Hạng Việt sợ bạn gái nói lời ác độc, trước một bước ôn thanh trả lời: “Thẩm tiểu thư hay là đi khách sạn rửa mặt trước đi, Hề Duy bị thương rất nặng, bác sĩ cố ý dặn dò lúc cậu ấy nghỉ ngơi không nên quấy rầy, không tốt cho vết thương của cậu ấy.”

Sau khi Thẩm Vi bất đắc dĩ cùng Sầm Diệu rời khỏi phòng bệnh, cười nhạo nơi khóe miệng Hề Hi lập tức tắt. Trong phòng Hề Duy đang nghỉ ngơi, ngoài phòng có vệ sĩ và hộ công, không có cách nào nói chuyện, Hạng Việt lôi kéo tay của cô ra khỏi phòng bệnh, mới vừa đi ra bên ngoài lại vừa vặn đụng phải Cát Phương Hoa xách theo bữa ăn tối đã làm xong cùng Hạng Quốc Khải đi ra khỏi thang máy.

Hề Hi nhào qua ôm cánh tay trống không bên kia của Cát Phương Hoa, gương mặt buồn bực, Cát Phương Hoa vội đưa đồ trong tay cho ông xã, ôm Hề Hi hỏi làm sao, còn trừng con trai: “Có phải con lại bắt nạt con bé không?”

Hạng Việt: “. . . . . .” Anh khẳng định không phải con ruột.

Mặc dù uất ức, nhưng Hạng Việt vẫn đơn giản kể chuyện Thẩm Vi và Sầm Diệu cùng nhau tới, trước đó Cát Phương Hoa và Hạng Quốc Khải đều đã nghe con trai nhắc tới chuyện Hề Duy bị thương có thể có liên quan tới Sầm Úy, cho nên rất nhanh đã hiểu cô gái nhỏ buồn bực không phải là bởi vì Thẩm Vi, mà là vì cái người nhà họ Sầm có thể là hung thủ kia.

Vỗ vỗ cô nhóc nằm trên người mình, Cát Phương Hoa nói: “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, chỉ cần là hồ ly luôn có lúc lộ ra cái đuôi, hiện tại trước hết chúng ta cứ lá mặt lá trái, đến lúc tìm được chứng cứ rồi sẽ cho bọn họ trái ngon để ăn!”

Thật ra thì bà muốn nói, chuyện như vậy nên trực tiếp nói với Hề Bá Niên, con ruột cũng suýt chút nữa là bỏ mạng, nếu là ông ta bỏ mặc vậy còn là người sao! Chỉ là chồng và con trai đều nói không thể nói, bởi vì không có chứng cứ, cũng bởi vì Hề Tễ. Hề Tễ đối với Sầm Úy, thật ra thì giống như bùa hộ thân, dù sao lòng bàn tay lưng bàn tay đều là thịt, một bên là người tình một bên là vợ con, huống chi mặc dù Hề Duy thiếu chút nữa là chết nhưng cuối cùng vẫn không chết, cho nên dưới tình huống không có chứng cứ trực tiếp nói hết chuyện này ra, khả năng Hề Bá Niên ba phải sẽ không tin tưởng.

Nhưng bây giờ Sầm Úy đã chó cùng dứt giậu, chuyện này đã không phải đơn giản ba phải là có thể giải quyết rồi. Hề Duy không thể không công nhận một dao, Sầm Úy là người đàn bà máu lạnh như thế, bỏ qua cho một lần, ai nào biết bà ta có thể mưu đồ lần thứ hai hay không? Cho nên bây giờ cục diện chỉ có thể là không chết không thôi, nhất định phải giải quyết triệt để Sầm Úy mới được.

Tối qua ông xã còn thì thầm với bà: “Bá Niên và ta có gần hai mươi năm giao tình, là người hết sức nghĩa khí, như quân tử sáng trong, lại không nghĩ rằng ở trên người đàn bà khiến tuổi già không chịu nổi thử thách.” Lúc ấy bà rất muốn cười, cực lực nhịn xuống mới không đả kích chồng.

Hề Hi được Cát Phương Hoa khuyên phủ nên cũng hòa hoãn phần nào, lúc bốn người cùng nhau quay lại phòng bệnh thì Hề Duy đã tỉnh rồi.

Để vệ sĩ và hộ công đi ăn cơm trước, Cát Phương Hoa và Hề Hi cùng nhau đút cháo cho Hề Duy (L-Q-D), thương thế của anh ta động đến phổi, nuốt cũng khó khăn, hiện tại cũng chỉ có thể uống chút nước canh và thức ăn lỏng. Sau đó bốn người mới ngồi trên ghế sofa cùng nhau ăn cơm tối, náo náo nhiệt nhiệt như vậy, còn có thể trò chuyện, coi như Hề Duy không lên tiếng thì nhìn loại không khí này cũng tốt hơn là vắng vẻ lạnh lẽo.

Ăn cơm xong, Hề Hi mới không tình nguyện báo chuyện Thẩm Vi và Sầm Diệu tới cho anh trai. Phản ứng của Hề Duy rất bình tĩnh: “Vậy thì lát nữa anh gặp bọn họ một chút.”

“Anh!”

“Tính khí em thế này thì sao mà làm chuyện lớn được,“ Hề Duy cười nhìn em gái, “Ông ta không phải là muốn nhìn xem có phải anh thật sự không có việc gì hay không sao, cứ xác định đi, để cho ông ta an tâm cũng tốt.”

Hề Hi im lặng, giận anh ta một cái, Hạng Quốc Khải ở bên cạnh nói: “Lúc này quan trọng nhất là phải bình tĩnh, nhỏ không nhịn sẽ hỏng chuyện lớn, Hề Hi, đạo hạnh của con còn kém xa.”

Hề Hi: “. . . . . .”

Không bao lâu sau Thẩm Vi và Sầm Diệu đã tới. Nhìn thấy Hề Duy sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, Thẩm Vi hồng vành mắt: “A Duy. . . . . .”

“A Vi.” Hề Duy cười với chị ta, rất nhu hòa.

Hề Hi đứng phía sau nhỏ giọng nói thầm với Hạng Việt: “A Duy, A Vi. . . Ha ha.”

Hạng Việt bấm hông của cô một cái, Hề Hi le lưỡi, bên kia Hạng Quốc Khải đang trò chuyện với Sầm Diệu, Cát Phương Hoa cũng khuyên Thẩm Vi: “Cậu ấy không thể nói chuyện lâu, bác sĩ nói cứ tĩnh dưỡng thật tốt là được, vận khí tốt, không có vết thương trí mạng.”

Thẩm Vi nhích tới gần giường bệnh, đưa tay cẩn thận lau mặt cho Hề Duy, giống như miêu tả, Hề Hi thấy mà nổi da gà. Nói trắng ra, cô chính là nhìn không vừa mắt chị dâu tương lai này, hơn nữa hôm nay lại còn dẫn kẻ thù đến, càng giận hơn. Chỉ là dù sao người ta cũng đã đính hôn với anh trai cô, cô sẽ không tức giận nữa, lại thay anh trai cô kêu oan, cũng không thể quá cố tình gây sự, nếu không thì là cô đuối lý.

Vốn Hạng Việt đang lo lắng bạn gái không khống chế được tính tình của mình, không ngờ cuối cùng công phu nhẫn nhịn của cô nhóc này tiến bộ trác tuyệt, lại ngay cả một câu nói cũng không chen vào, cho đến khi mặt Hề Duy lộ vẻ mệt mỏi mới lên tiếng đuổi người.

Vốn dĩ Thẩm Vi còn muốn ở lại giúp đỡ, câu nói đầu tiên của Hề Hi đã làm chị ta rút lại: “Bưng phân, bưng nước tiểu chị làm được không?” Đại tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà họ Thẩm sao có thể làm những thứ này, đừng nói làm, chỉ mới nghe được chân mày đã không nhịn được hơi nhíu lại, cuối cùng ảo não rời đi, chọc cho Hề Hi tức giận, nếu như không phải là cố kỵ anh trai thì hận không thể vén tay áo lên mắng to 300 hiệp! Cái quái gì!

Rời bệnh viện, đưa Cát Phương Hoa và Hạng Quốc Khải trở về nhà trọ trước. Bởi vì phải ở lại nước Anh một khoảng thời gian không ngắn, ở khách sạn rốt cuộc vẫn không thuận tiện, vì vậy Hạng Việt thuê một nhà trọ ở cạnh bệnh viện, đi bộ đến bệnh viện chỉ mất năm phút đồng hồ, ngay cả đường quốc lộ đều không cần đi lên.

Sau khi đưa nhị lão về nhà, hai người lại vòng tới nhà của Tổng giám đốc chi nhánh Trần Hải.

Lần này cùng Trần Hải gặp mặt rất thuận lợi, không giống ở trong công ty giở giọng luôn luôn cố gắng không nói đến thực tế. Vào lúc này lão tiên sinh rất thực tế, nói hết những gì nên nói rồi, cuối cùng còn hồi tưởng laij, nói chút kinh nghiệm năm đó đi theo Hề Bá Niên gây dựng sự nghiệp, mặc kệ Hề Hi mắng lão hồ ly trong lòng thế nào, trên mặt mũi cũng rất tâng bốc, mở miệng một tiếng bác cũng gọi đến thuận miệng, co được dãn được ai không biết chứ.

Thái độ Trần Hải có chuyển biến, cục diện giằng co thật lâu rốt cuộc bị đánh vỡ, không quá hai ngày đã kéo người có trách (di^da^l^qy^do) nhiệm ra, sau đó giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, chuyện thuận lợi đến không tưởng tượng được, công trình sẽ tiếp tục khởi công sau lễ Giáng Sinh, thật là đáng mừng.

Hề Bá Niên biết con gái may mắn không làm nhục mệnh, rất vui mừng, thông qua điện thoại biểu dương một tràng, cuối cùng lại trả cho con gái một khoản tiền, nói là phần thưởng, để cho cô thấy thích cái gì thì mua, không cần tiết kiệm tiền giúp ông ta, hào phóng không tưởng được.

Hề Hi đối phó với cha ruột xong cảm thấy cả người cũng mệt mỏi. Cũng may bạn trai rất mạnh, dịu dàng lại săn sóc, trấn an tâm trạng xao động của cô.

Ngày mai chính là lễ Giáng Sinh, hôm qua Sầm Diệu đã rời Luân Đôn trở về Vũ Lăng, buổi chiều Thẩm Vi cũng tạm biệt Hề Duy, nói là cuối năm công ty phải kiểm kê sổ sách, chị ta phải trở về chủ trì. Nghe được Hề Hi lại châm chọc một trận, đợi buổi tối trở lại nhà trọ lập tức nói nhỏ với Hạng Việt: “Nói giống như Thẩm thị không có chị ta thì không được ấy, hứ, chị ta cũng không phải là người thừa kế.”

Hạng Việt cười: “Thẩm Vi ở Thẩm thị cũng là người gánh chức vị quan trọng, tuy kiểm kê sổ sách là chuyện tài vụ nhưng cô ấy không trở về thật đúng là không được, em ấy, đừng có nhìn mặt đoán người.”

Hề Hi hừ hừ: “Em chính là nhìn chị ta không vừa mắt, nói hai câu thì sao, không nói trước mặt chị ta đã là quá nể mặt mũi rồi. Nhớ tới ngày đó em lại tức giận, bưng phân bưng nước tiểu cho anh trai em thì sao, hiện tại đã ghét bỏ, tương lai anh em già rồi còn thế nào nữa?!”

“Lời này nghe thế nào quen tai thế này?” Hạng Việt cố làm trầm tư. Hề Hi nhào một cái tới trên vai anh: “Không cho phép chê cười em!” Sau đó Hạng Việt bèn cười, kéo cô đến trước người ôm, trong lòng một trận vui vẻ, thật sự là trêu chọc khiếm nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.