Cưng Chiều Em Vô Hạn

Chương 1: Chương 1




<< Cưng chiều em vô hạn>>Mộ khi yên / văn 2020.1.7

Lâm Thành năm nay mùa hè đặc biệt nóng bức.

Ánh mặt trời chói chang như lửa.

Nhưng mà vào lúc này, Minh Lê lại là cả người lạnh lẽo, thân thể gầy yếu như bị ném vào trong động băng, hận ý tận xương tủy. Chỉ một chữ có thể miêu tả Lãnh. Theo tầm mắt Minh Lê, một đống hỗn độn - Chú nhỏ đưa cho nàng độc nhất vô nhị dương cầm bị vỡ đến tan nát, không còn biết được hình dạng ban đầu, chia năm xẻ bảy nằm trên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy hãi hùng, khiếp vía.

Những ngón tay buông xuống bên người khẽ run, bàn tay tưởng nắm chặt nhưng rồi lại buông lỏng.

Thân thể Minh Lê cứng đờ, nghiêng mặt, đập vào mắt cô là Hoa Mẫn Quân – mẹ cô, đôi mắt vốn không gợn sóng, giờ phút này lại không áp chế được lửa giận nơi đáy mắt.

“Con giấu diếm mẹ bao lâu rồi?” Hoa Mẫn Quân đứng lên từ chiếc sô pha màu xám khói, lồng ngực đầy lửa giận, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, “Minh Lê, mẹ có phải hay không đã nói với con, không thể đụng vào dương cầm!”

Bốn mắt nhìn nhau.

Đôi môi đỏ bừng mím chặt, khuôn mặt lạnh lùng trắng nõn đầy tinh xảo, gương mặt Minh Lê không biểu tình, ngoại trừ sự quật cường nơi đáy mắt.

“Minh Lê!” Hoa Mẫn Quân tức giận.

Giằng co vài giây.

“Được”, thay đổi cuộc nói chuyện Hoa Mẫn Quân bỗng nhiên ném xuống một chồng tài liệu, lấy một tư thế đầy cường thế nói “ Tài liệu về vị hôn phu của con ở đây, sáng mai phải trả lời cho mẹ.”

Đôi mi dày và cong của Minh Lê bỗng run lên, một bóng đen đổ xuống.

“Mẹ” cảm xúc khó có thể phát hiện được trong đôi mắt đẹp của cô lặng lẽ tiêu tan, đôi môi xinh đẹp hơi nhếch lên như đang cười, nhìn ánh mắt của Hoa Mẫn Quân, ngữ điệu cô nhẹ nhàng: “ Con bị bệnh, đã lâu rồi.”

Không khí lặng đi trong giây lát.

Nhưng ngay sau đó, bầu không khí này bị lời nói lạnh lùng của Hoa Mẫn Quân phá vỡ: “Như thế nào, Minh Lê, con là tưởng nói cho mẹ, con bị bệnh, thích nữ nhân nên không thể kết hôn?” Giọng nói bà cực kỳ bình tĩnh.

Minh Lê không lên tiếng.

“Sinh ra nơi hào môn, ai cũng có trách nhiệm của riêng mình”, Hoa Mẫn Quân ưu nhã đi đến bên người cô, lửa giận dường như tiêu tan, lại trở lại là bộ dáng con người đầy uy quyền, cường thế “Minh Lê, con không có quyền tùy hứng.”

Chữ cuối cùng nói ra, bà nhấc chân bỏ đi.

Thư ký vốn luôn vô hình thấy thế vội đuổi theo, khi đi ngang qua Minh Lê, có lời muốn nói nhưng lại thôi.

Minh Lê đứng thẳng lưng, không nói một tiếng.

Minh Lê, khi sắp bước ra khỏi cửa chung cư, Hoa Mẫn Quân lần thứ hai dừng lại, đưa lưng về phía cô. “Cho dù là sinh bệnh, cho dù là thích nữ nhân, chỉ cần con còn sống, thì hôn sự này nhất định phải thành.”

“Đừng để ta biết con chạm vào dương cầm một lần nữa.”

*

Chung cư cực độ an tĩnh.

Rương hành lý lẻ loi ở một chỗ, Minh Lê lẳng lặng ngồi xếp bằng dưới đất, ánh mắt nhìn đống hỗn độn, thật lâu không chớp mắt, như là không cảm giác được hốc mắt chua xót.

Dương cầm yêu quý bị phá nát, cả người cô như không còn sức sống.

Vẫn không nhúc nhích.

Không gian im lặng, tựa như có vô số mũi kim nhọn đâm vào trái tim cô, cảm giác đau đớn mãnh liệt lan tràn đến mọi ngóc ngách trên cơ thể cô.

Rất đau.

Thật lâu sau, thân thể cứng ngắc của Minh Lê rốt cuộc cũng cử động, ngón tay lấy hộp thuốc lá của phụ nữ từ trong túi ra.

Lạch cạch tiếng động rất nhỏ, ngọn lửa xanh bùng cháy lên.

Cô không hút, mà chỉ để làn khói trắng xanh từ từ lan tỏa, mùi bạc hà nhàn nhạt xông vào mũi, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại, trước mắt có chút mơ hồ, ngay cả suy nghĩ cũng có chút xuất thần.

Màu đỏ tươi trên ngón tay cô lập lòe, vụt tắt khi màn đêm buông xuống.

Vào lúc này, điện thoại cô rung lên.

Đôi mi rũ xuống của Minh Lê chớp chớp, qua ánh sáng màn hình cô thấy được khuôn mặt trắng nõn không biểu tình của mình.

Lướt nhẹ đầu ngón tay, cô bấm kết nối.

“Ở đâu? Mau kết thúc đến nhanh a, mọi người đã lâu không gặp“. Tống Thành ở bên kia điện thoại hét lên. “Có muốn anh tới đón em không?”

“Liền tới“. Nhàn nhạt trả lời, Minh Lê kết thúc trò chuyện.

Chật vật đứng lên, đôi chân tê dại cử động không thoải mái, cô từ từ xách vali đi vào phòng để quần áo, thản nhiên lấy một chiếc váy hai dây mới mặc vào.

Cho đến rời đi, mớ hỗn độn của cây dương cầm vẫn chưa được dọn dẹp.

*

Ánh đèn lộng lẫy, một phiên bản khác thuộc về Lâm Thành đầy náo nhiệt vừa mới bắt đầu.

Chiếc xe Maserati màu đỏ đậu công khai trước câu lạc bộ, Minh Lê đẩy cửa xuống xe, cô ấy thay giày, đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn, một thân đầy khí chất, đêm nay lại dùng thêm màu son đỏ, tràn đầy kinh diễm.

Chiếc cổ thiên nga thon dài ưu nhã, vai cùng xương quai xanh đầy tinh xảo xinh đẹp, một đường đi thẳng vào ghế lô, khiến cho bao người thất thần.

Đẩy cửa ra, pháo hoa mừng rơi rụng trước mặt, giọng nói cao quãng tám của Tống Thành chui vào tai cô.

“Tới tới tới, chúng ta hãy nhiệt liệt hoan nghênh minh đại tiểu thư về nước, vỗ tay vỗ tay!“.

Biểu tình muốn bao nhiêu phô trương liền có bấy nhiêu.

Minh Lê trừng hắn một cái, bước lên đôi giày cao gót trực tiếp đi đến sô pha ngồi xuống, cũng không nhìn kỹ, tùy tay lấy ly rượu trên bàn một hơi uống sạch.

Tống Thành tung tăng mà chạy tới, vẻ mặt bị làm lơ, ủy khuất lên án: “Minh Lê, em thế nhưng không để ý tới anh?”

Minh Lê mặc kệ hắn.

Tống Thành lại để sát vào, khuôn mặt anh tuấn phóng to, trong mắt đầy vẻ hóng chuyện: “Chẳng lẽ em không vui là bởi vì sắp kết hôn?”

Minh Lê động tác rót rượu dừng lại.

“Chậc chậc, biết ngay!” Thấy thế, Tống Thành ngồi dậy tràn đầy đắc ý khoe với Lâm Mộ Thâm bên cạnh,

“Xem đi, liền biết Minh Lê khẳng định không vui, em ấy trong lòng đang phiền đâu.”

Trên mặt lộ ra nụ cười thật tươi, lại nhướng mày nhìn Minh Lê, ngữ khí cùng biểu tình đều thiếu đánh: “Thật ra, nếu muốn nói, nam nhân nào cưới em cùng Yểu Yểu, hai người đó tuyệt đối là làm việc thiện đức, là những anh hùng nha sao lại không vui.”

Minh Lê trừng hắn: “Tìm đá?”

Nhưng Tống Thành động tác so nàng càng nhanh chóng.

“Hắc hắc, đá không.”

“Đừng khi dễ Minh Lê”, Lâm Mộ Thâm buông xuống đôi chân dài ưa nhã, thuận thế thay Minh Lê đá Tống Thành một cước, anh ta nhắc nhở “Hành ca trở về không chừng sẽ thu thập ngươi.”

Hành ca đó là Minh Hành, Minh gia lão gia tử con lúc tuổi già, là chú nhỏ của Minh Lê chỉ kém tám tuổi, cùng Tống Thành, Lâm Mộ Thâm và những người khác cùng nhau lớn lên đều là những anh em tốt của nhau.

Minh Lê khi còn nhỏ vẫn luôn đi theo Minh Hành chơi, được Minh Hành che chở, chăm sóc, đương nhiên hắn và các huynh đệ cũng xem cô như em gái mà chiếu cố, che chở.

Nhắc tới đến Minh Hành ——

Tống Thành rụt rụt cổ, mạc danh cảm thấy sau lưng đầy hàn khí.

“Thông tin đã lan truyền?”

Tống Thành nhất thời không phản ứng lại đây: “Cái gì?”

Lắc nhẹ ly rượu, nhìn chằm chằm rượu đỏ gợn sóng, Minh Lê trầm mặt, tinh xảo khuôn mặt nhỏ ở trong tối nhìn không rõ biểu cảm.

“Kết hôn a“. Cánh môi lúc đóng lúc mở, thái độ dường như không quan tâm nói.

Tống Thành thần kinh vẫn luôn căng thẳng từ nãy, không thấy rõ được biểu tình của Minh Lê cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời: “Không sai biệt lắm đi, loại này tin tức một khi lan ra liền sẽ không cản lại được.”

Minh Lê nhẹ nhàng mà nhấp khẩu rượu.

Có chút chua xót. Mùi vị không ngon.

“Nga”, nàng tùy ý đáp, mắt đẹp lưu chuyển, không chút để ý nhìn quét một vòng, thay đổi đề tài, “Người còn chưa tới sao?”

Tống Thành đáp: “Cũng mau tới rồi đi, kệ bọn họ, chúng ta trước tiên nói chuyện và uống rượu đã, đã bao lâu rồi không gặp nhỉ?”

Minh Lê lại đổ cho mình một ly rượu.

“Được rồi“. Cô trả lời một cách thản nhiên.

*

Minh Lê có chút say.

Tửu lượng của cô kỳ thật không tệ, nhưng tâm tình hôm nay lại không được tốt.

Xem ra, đây là rượu không say người, người tự say.

Cô muốn đi toilet, nhưng khi đứng dậy lại không chú ý, thân thể run lên.

Tống Thành ở gần cô nhất, theo bản năng liền vươn tay đỡ.

“Tống Thành“. Lâm Mộ Thâm nhìn thấy, kịp thời lắc đầu ngăn cản.

Minh Lê không để ý tới động tác hai người, lảo đảo bỏ đi.

Thẳng đến khi thân ảnh của cô biến mất, Tống Thành mới chợt nhớ tới ——

Thật lâu phía trước Minh Hành đã bí mật nói với bọn họ, không cần cùng Minh Lê có thân thể tiếp xúc, không thể đụng vào cô.

Minh Lê Tống Thành chau mày, đen nhánh trong ánh mắt tràn ngập lo lắng, “Kia bệnh của em ấy vẫn chưa tốt hơn sao?”

Lâm Mộ Thâm cũng nhíu mày, đáy mắt đen tối, nhìn Minh Lê rời đi phương hướng chưa từng thu hồi tầm mắt.

*

Câu lạc bộ tư nhân Thanh sóng là Lâm Thành nổi tiếng xa hoa lãng phí tiêu tiền nhất địa phương, bên trong toilet tự nhiên cũng là cùng một phong cách.

Minh Lê ở trong phòng vệ sinh ngây người thật lâu, cảm giác say càng thêm lợi hại.

Khó chịu.

Hai lòng bàn tay dựa vào tấm ván ngăn, mày đẹp nhíu lại, cô đang muốn đứng dậy mở cửa, loáng tháng nghe được phòng kế bên cửa bị đẩy ra trước.

Cô không để ý.

Cho đến khi——

“Lê Lê, ngươi không sao chứ?”

Giọng nói mang theo sự nịnh nọt, là một giọng nói mà cô không hề xa lạ.

Minh Lê động tác di chuyển một chút, móng tay xẹt qua tấm ngăn.

Tai bỗng ù ù, chờ khi đã khôi phục lại bình thường, toilet to như vậy đã không còn bóng người, chỉ có tiếng giày cao gót đinh tai nhức óc đạp lên đá cẩm thạch thượng dần dần đi xa.

Minh Lê đẩy cửa gian phòng vệ sinh bước ra.

Đi từng bước chậm rãi đến bồn rửa tay, cô phá lệ kiên nhẫn giặt sạch khăn tay, rồi sau đó ưu nhã mà đem mười ngón tay lau khô.

Trong gương, biểu tình cô nhạt nhẽo, chỉ là bên môi như có như không gợi lên chút ý cười, tinh xảo khuôn mặt nhuốm màu giễu cợt và mờ ảo.

Lê Lê.

Đã từng, nàng đã từng được gọi là Lê Lê.

Minh Lê, nhũ danh —— Lê Lê.

*

Tâm tình thật sự rất tệ, Minh Lê quay lại ghế lô lấy túi, cô chuẩn bị rời khỏi câu lạc bộ để về nhà.

Tống Thành ngẩn người, nhưng đã ý thức được gì đó nên nói rằng mình đã uống rượu, hắn cùng tái xế sẽ đưa cô về nhà.

Men say ngày càng nặng, Minh Lê chịu đựng, lấy ra di động, là thói quen và cũng là bản năng gọi cho bảo tiêu Lục Nghiên, cự tuyệt Tống Thành: “Không cần, em có vệ sĩ tới đón, nhanh thôi.”

Vừa nhắc, Tống Thành mới nhớ tới cô có một người bảo tiêu, nghe nói là Minh Hành tự tìm.

“Cũng đúng, vậy anh đưa em đi ra ngoài.”

“Được“.

Giày cao gót dẫm lên thảm, Minh Lê thẳng lưng, bước đi vững vàng, hoàn toàn không nhìn ra trạng thái say rượu của cô, trừ bỏ đôi má hơi ửng hồng, cùng với kỳ thật đã có chút mê mang ánh mắt.

Tống Thành nghĩ đến Minh Lê bảo tiêu, trước sau như một không biết xấu hổ: “Yểu Yểu nói vệ sĩ của em khuôn mặt anh tuấn như thần? Thiệt hay giả? So với anh còn đẹp hơn?” (Yu: đúng dòi nha anh giại, anh trai họ Hoắc kia đẹp trai lắm nha đương nhiên là đẹp hơn anh rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.