Ghế sô pha xám khói êm ái.
Nam nhân với đôi mày lạnh lùng, quần áo rối loạn, áo sơ mi vốn phẳng phiu giờ đã nhăn nhúm, một vài chiếc cúc áo bị cởi ra, xương quai xanh gợi cảm, phía dưới khiến người ta phải thét chói tai đó là cơ ngực hoàn mỹ.
Cơ bụng như ẩn như hiện đầy hấp dẫn.
Xuống chút nữa, chiếc quần tây đen vốn bao bọc đôi chân dài này đã nằm trên ghế sô pha, nằm thành một đường thẳng, tạo nên bầu không khí khắc chế mờ ảo. Thắt lưng sẫm màu cũng đã được cởi ra.
Trong không khí phảng phất tràn ngập hơi thở cấm dục.
Sáng tối đan xen nhau, đôi môi mỏng xinh đẹp của anh mím chặt, cằm hơi gằm, im lặng, chỉ có ánh mắt nặng nề khóa chặt khuôn mặt cô, đáy mắt dường như có tia u mê, tối đen.
Yết hầu anh lăn lộn, gợi cảm muốn mạng.
“Minh Lê“.
Thanh âm căng chặt, dường như kìm nén phát ra từ cổ họng, giọng nói anh trầm thấp.
Minh Lê hơi thở ngừng trệ.
Cô chậm rãi nâng lên đôi mắt có chút ngây dại.
Lại thấy nam nhân thế nhưng biến thành một bộ dáng vừa tắm xong, mái tóc đen nhánh ướt một nửa, từng giọt từng giọt rơi xuống dọc theo khuôn mặt tuấn tú, thấm vào da thịt một đường đi xuống
Chỉ có một chiếc khăn tắm màu trắng tùy ý quấn quanh eo và bụng của anh khó khăn lắm mới che khuất được anh.
Đôi mắt Minh Lê bỗng nhiên mở to.
Hơi nóng còn chưa kịp phả vào má cô, anh bỗng cúi gần tới, đôi tay thon dài mạnh mẽ chống ở cô hai bên sườn. (tuiii xỉu á)
Bỗng nhiên mất cảnh giác.
Minh Lê đột ngột ngả người về sau.
Anh vẫn đang tới gần.
Hormone nam giới đầy mãnh liệt, hòa cũng hơi thở mát lạnh của riêng anh. Cô như bị đánh úp bởi luồng hơi thở đầy dụ hoặc này, nó bao trùm lấy cô, kín kẽ, nó như xâm nhập vào từng lỗ chân lông của cô.
Nhịp tim Minh Lê trở nên điên cuồng.
Lời nói vừa phát ra.
“Đêm nay thuộc về em, tính ngủ với anh như thế nào, hửm?”
Đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt cô, từng chữ từng chữ trầm thấp đầy mê hoặc như muốn lôi kéo cô trầm luân vào.
*
A!
Minh Lê hô nhỏ một tiếng, đột ngột mở to mắt.
Vài sợi tóc tuy lộn xộn nhưng không làm mất đi vẻ đẹp của cô, dính vào khuôn mặt trắng nõn, cánh môi khẽ mở, hô hấp cô rối loạn, gấp gáp, tim đập thình thịch như muôn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đầu ngón tay vô thức nắm chặt chiếc chăn mỏng, cô cứng đờ nghiêng mắt nhìn quanh bốn phía ——
Phòng ngủ của cô đây mà.
Những tấm rèm mỏng màu xanh bạc hà khẽ rung rinh, ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ, mặt đất ánh lên màu vàng rực đẹp mắt.
Minh Lê khẽ cắn môi.
Không phải buổi tối.
Vậy cô
Nháy mắt, khuôn mặt Minh Lê đỏ bừng, hai má nóng lên, cho dù lúc này không nhìn gương, cô cũng có thể tưởng tượng ra mặt mình có bao nhiêu đỏ.
Mình Mình thế nhưng có một giấc mộng xấu hổ như vậy!
Đối tượng lại là Lục Nghiên nha.
Càng nghĩ đến, mặt Minh Lê càng hồng, đầu ngón tay càng siết chặt chiếc chăn hơn, siết chặt như thể muốn xé nó ra, tim không chỉ đập nhanh, mà cả máu dường như cũng tăng nhanh hơn.
Ngón tay buông ra, lòng bàn tay vội vàng áp lên làn da nóng rực, cô hết lần đến lần khác tự nhủ với bản thân chỉ là một giấc mơ thôi, không có gì to tát, quên đi liền tốt, không cần suy nghĩ nhiều.
Tuy nhiên, vừa chớp mắt một cái, trong đầu Minh Lê hiện lên những đoạn kí ức không hoàn thiện——
Đầu ngón tay cô khẽ chạm yết hầu gợi cảm của anh.
Tay cô đặt trên vai anh, đôi mắt xinh đẹp say rượu ngơ ngác đầy vẻ dụ hoặc, cười nhạt hỏi anh có muốn cùng cô kết hôn không.
Cô thậm chí còn dùng bàn tay nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh.
Còn có.
【 “Một trăm vạn, đêm nay tôi muốn ngủ với anh, muốn hay không nha?” đôi môi đỏ mỏng lười nhác hỏi.
Từng câu từng chữ, đặc biệt rõ ràng.
Phảng phất giống như sẽ xảy ra ngay vào giờ phút này.
Thân thể mảnh mai cứng đờ, máu như không chảy nữa, khuôn mặt Minh Lê nóng bừng, đỏ đến cực điểm.
Hơi thể nhợt nhạt của cô càng thêm hỗn loạn.
Chẳng lẽ Chẳng lẽ những chuyện đã xảy ra thật không phải là mơ, mà là đã chân thật xảy ra, câu nói kia của anh là đang đáp lại cô sao?
Lông mi khẽ run, Minh Lê vội nhắm chặt mặt lại, trong lòng cảm thấy đầy thẹn thùng không thôi, cứ như vậy mà mong xóa đi những hình ảnh đó, nhưng không mọi chuyện trong mộng lại càng thêm rõ ràng.
Đặc biệt, chính là Lục Nghiên câu nói kia, muốn quên đi cũng không được.
Lời nói.
Minh Lê đột nhiên thanh tỉnh mở mắt ra.
Không đúng.
Lục Nghiên không có khả năng nói ra những lời suồng sã như vậy, cô biết rõ tính cách Lục Nghiên, anh lạnh lùng, bạc bẽo, không gần nữ sắc, luôn giữ khoảng cách với cô trong ba năm nay, chưa từng có suy nghĩ vượt rào.
Cho nên, nó hẳn chỉ là giấc mộng mà thôi.
Tuy nghĩ như vậy, Minh Lê vẫn như cũ cảm thấy vô cùng xấu hổ, cả người nóng bừng lên, cơn đau đầu sau say đột nhiên đánh úp lại, cô thấy đầu đau muốn nứt ra, miện lưỡi khô khan.
Không muốn suy nghĩ về nó nữa.
Hít một hơi thật sâu, tạm thời áp xuống những cảm xúc đó, cô cắn chặt môi, xốc chăn lên lập tức đi thẳng hướng phòng tắm để rửa mặt.
Dùng nước lạnh rửa mặt, nhiệt độ giảm đi nhiều.
Rửa mặt xong đi ra phòng ngủ, Minh Lê nhìn thấy trên bàn trà có ly nước, không chút nghĩ ngợi liền đi tới, cúi người, cô cầm lấy ly nước, uống lên không ít, thoáng nhìn qua chiếc điện thoại kế bên, cô thuận tay cầm lên.
Màn hình hiện ra một cái giọng nói WeChat, cô liền click mở.
Gần như cùng lúc đó, cửa phòng ngủ được mở ra, một thân ảnh thon dài xuất hiện.
Khuôn mặt tuấn tú quen thuộc đập ngay vào mắt cô.
【” Minh Lê, em tỉnh chưa? Tối hôm qua anh chàng vệ sĩ kia ôm em về, không xảy ra cái gì chứ?” 】giọng nói thuộc về Tống Thành xuyên qua điện thoại văng vẳng trong bầu không khí yên tĩnh kì dị trong phòng.
23 năm, Minh Lê chưa bao giờ cảm thấy có khoảng khắc nào khiến cô xấu hổ như lúc này.
Giấc mộng đầy xấu hổ vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu, nhưng nhân vật chính giấc mộng kia lại còn cùng cô bốn mắt nhìn nhau, biểu tình anh bình tĩnh, lạnh lùng, còn cô thì lại.
Minh Lê không tự chủ được mà nín thở.
Đôi chân thanh tú, xinh đẹp dẫm trên nền gạch mát lạnh, bắp chân mảnh mai, tinh tế lộ ra trong tầm mắt, một tia tăm tối lướt qua nơi đáy mắt, Hoắc Nghiên bình tĩnh thu lại ánh mắt, khẽ nói: “Bữa sáng“.
Chân dài bước đến bàn ăn, theo thói quen, ngón tay sạch sẽ, nhợt nhạt đem bữa sáng bày ra chỉnh tề.
Nghiêng người, anh nhìn về phía Minh Lê.
“Minh tiểu thư“. Đôi môi mỏng của anh mỏng nhếch lên, giọng nói không chút cảm xúc gọi cô.
Minh Lê Ngón tay cô nắm chặt lại.
Không biết sao, trong giấc mộng kia thanh âm Minh Lê hiện lên rõ ràng, đặc biệt vang bên tai cô, đan xen cùng với thanh âm minh tiểu thư lúc này lại trùng lập một cách kỳ lạ.
Mà cũng cùng lúc này, Minh Lê bất giác mà phản ứng lại lời nói của Tống Thành.
Ôm?
Tối hôm qua Lục Nghiên ôm cô?
Sao có thể!
Cô căn bản không có khả năng để.....
“Tối hôm qua là ngài yêu cầu“. Giọng nói đạm mạc bỗng vang lên.
Nhịp tim bỗng lệch một nhịp, Minh Lê đột nhìn về phía anh.
Muốn. Yêu cầu?
Cái gì.
Hoắc Nghiên liếc cô đôi mắt lạnh lùng nói:“ Ôm, ngài uống say, là ngài muốn tôi ôm,trước khi hôm nay kết thúc tôi vẫn là vệ sĩ của ngài nên yêu cầu của ngài đương nhiên tôi sẽ đáp ứng“. (Yu: Anh quay về mode lạnh lùng rồi mn oiiii)
Hoắc Nghiên là đang giải thích cho sự ngạc nhiên của cô.
Nhưng Minh Lê sau khi nghe xong lời giải thích, lại không hết khiếp sợ mà ngược lại cô càng cảm thấy không thể tin được.
Cô rõ ràng rất khó chịu, chán ghét khi có nam giới chạm vào mình, tình trạng vẫn chưa bao giờ tốt lên, sao lại có thể.
Còn chưa kịp suy nghĩ về nó, trong đầu cô lại hiện lên những đoạn đối thoại ngắn, những điều cô đã làm với Lục Nghiên, rồi những câu nói.
Đặc biệt là câu nói khiến cô thấy xấu hổ vô cùng là mời anh ngủ với cô.
Thần kinh bỗng nhiên căng chặt, thân thể vốn đã trở lại nhiệt độ bình thường bỗng một lần nữa nóng bừng lên.
Cô vô thức nhìn về phía Lục Nghiên.
Dáng người cao lớn, thong dong, ba năm nay dù cho luôn xưng hô cô minh tiểu thư nhưng anh luôn mang theo sự lạnh nhạt, chôn giấu cảm xúc thật của mình.
Lạnh lùng, uy nghiêm, bình tĩnh, điềm đạm.
Không giống như một người vệ sĩ.
Không khí quá mức tĩnh lặng, im ắng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Minh Lê rũ mi, đứng ở nơi đó.
Vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi, hơi thở mát lạnh của anh tới gần, bóng đen che khuất đi một tia sáng.
Khoảng cách thật gần.
Giống như tối hôm qua.
Minh Lê mí mắt bỗng nhiên run lên, cô lùi về sau theo phản xạ.
“Giày“. Âm tiết trầm thấp từ cổ họng anh phát ra.
Cô ngẩn ra.
Theo tầm mắt cô nhìn thấy, không biết từ khi nào anh đã cầm trên tay đôi dép lê của cô, cúi người đặt bên chân cô, cho dù là tư thế cúi thấp, nhưng vẫn không làm mất đi sự cao quý của anh.
Rồi sau đó, anh đứng thẳng lên.
Ánh mắt chạm nhau, ánh mắt tối đen im lặng.
Cứ như vậy mà nhìn thẳng cô.
Bộ não Minh Lê trống rỗng trong vài giây, còn chưa kịp mở miệng hay có động tác gì, cô liền thấy yết hầu anh khẽ chuyển động, môi mỏng hơi nhếch lên, giọng nói trầm thấp đâu vào đấy, không nhanh không chậm——
“Tôi sẽ quên đi tất cả chuyện đã xảy ra tối qua.”
*
Hoắc Nghiên cúi người tiến vào bên trong xe.
Tâm phúc kiêm tài xế Đường Cách quay đầu nói: “Hoắc tổng, Hoắc lão tiên sinh gọi điện thoại tới, nói muốn gặp ngài, ngài muốn đi sao? Hay vẫn trực tiếp đến công ty?” ( A hê hê, Hoắc tổng nha)
Ngoài xe ánh mặt trời chói mắt, cách cửa sổ xe tối màu, Hoắc Nghiên góc mặt rõ ràng, thần sắc lạnh nhạt, khuôn mặt lãnh khốc, đôi môi mỏng lạnh lẽo.
“Không, hãy đến thăm Minh lão“. Anh thản nhiên gõ ngón tay, nói.
Dạ được.
*
Reng reng reng——
Điện thoại trong lòng bàn tay reng lên liên tục, Minh Lê rốt cuộc định thần lại, cô vội vàng mở điện thoại, đầu ngón tay không tự chủ được hơi run lên.
Cô đã cố gắng cực lực kiềm chế.
“Minh Lê!” Tống Thành lo lắng hỏi, “Như thế nào không trả lời WeChat của anh? Không có việc gì chứ? Anh chàng vệ sĩ kia tối hôm qua có khi dễ em không? Anh ta có làm gì với em không?“.
Minh Lê:“...”
Thật là.....thật xấu hổ nha.
Thật muốn mất trí nhớ đi mà!
Lục Nghiên có khi dễ cô lúc nào, là cô khi dễ người ta nha! Còn câu nói kia của Lục Nghiên rõ ràng chính là.
Cố tình không hiểu, Tống Thành vẫn còn đang hỏi:“ Anh ta tên Lục Nghiên đúng không, anh ta...”
“Câm miệng!” Khuôn mặt đỏ bừng, Minh Lê đau đầu, âm tiết dường như phát ra từ kẽ răng “Không có việc gì, chuyện gì cũng không có! Chính là đau đầu, tối hôm qua anh cho em uống loại rượu gì nha?”
Tống Thành:“...”
Không phải là cô tự cầm rượu uống sao?
Minh Lê cảm thấy chột dạ, rất sợ Tống Thành còn muốn tiếp tục dây dưa chuyện tối hôm qua, cô thở dài thay đổi đề tài:“ Còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có thì em muốn....”
“Có”! Tống Thành rốt cuộc cũng nhớ tới chuyện quan trọng, vô thức cao giọng, “Minh Lê, anh vừa mới nghe được một tin tức vô cùng chính xác, nghe nói Minh gia muốn bàn chuyện hôn nhân với Hoắc gia!”
Minh Lê đầu ngón tay đang ấn chặt lông mày bỗng chốc cứng đờ, theo phản xạ, cô ngước mắt nhìn về phía bàn trà, nơi có tài liều về những vị hôn phu của cô.
“Hoắc gia nào?” Giọng nói sau say rượu có chút không thoải mái, cô nhấp một ngụm nước, giọng nói bình tĩnh.
Nhưng trong lòng cô lại rất rõ ràng, Lâm Thành còn có cái nào Hoắc gia?
Tống Thành cau mày: “Còn có thể là cái nào? Minh Lê, tuy tối qua anh nói giỡn, nhưng Hoắc gia vẫn là nên quên đi, họ rất cường thế, tâm cơ quá sâu, dù em có thông minh, cũng đấu không lại tâm cơ, thủ đoạn của bọn họ, cả những thủ đoạn bọn họ xưa nay dùng để nhằm vào người thừa kế.....”
Thở dài, hắn sửa miệng thay đổi chủ ý:“ Anh xem không mấy gọi Hành ca trở về, anh ấy nhất định có thể giúp em giải trừ hôn sự này.”
Minh Lê buông xuống cái ly, gương mặt không còn xấu hổ buồn bực như ở trước mặt Lục Nghiên nữa, giờ phút này cô lại phi thường bình tĩnh.
“Tạm thời em không liên hệ cho anh ấy được, không biết đang ở đâu”, cô nói,“Liền tính anh ấy trở về, cũng không giúp được em.”
“Nếu không em trốn ra nước ngoài?” Tống Thành càng nghĩ càng cảm thấy đây là biện pháp khả thi, “Bọn anh sẽ sắp xếp cho em một địa phương, bảo đảm người của Minh gia không tìm được em, cũng không cần tiền của Minh gia, bọn anh cho em!”
Sau khi nghe xong lời Tống Thành, Minh Lê trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Trong lòng em hiểu rõ.”
Ngắt cuộc gọi của Tống Thành, Minh Lê mở ra chồng tài liệu bị cô bỏ quên.
Cực kì kiên nhẫn, cô chậm rãi lật từng trang giấy.
Ánh mắt quét đến trang cuối, cô rốt cuộc thấy được người của Hoắc gia, không chỉ có một ngừơi, nhưng trong đó lại một cái tên quen mắt.
Hoắc..
Tác giả có lời muốn nói: Ta cái này ngỗng tử có hi vọng siêu việt tứ ca trở thành sở hữu nam chủ trung lời nói ít nhất tính tình nhất lãnh cái kia
Hoắc Nghiên: Về sau như thế nào truy lão bà, dựa mặt sao?
Lời editor: Dựa vào body nữa anh ơiiiii.