Cưng Chiều Em Vô Hạn

Chương 20: Chương 20: Tình cảm của anh ta chắc chắn có vấn đề




Cưng chiều em vô hạn – Mộ Thời Yên

Đôi môi đỏ hồng khẽ cong lên nhưng mà ý cười ngọt ngào còn chưa kịp chạm đến khóe mắt thì cô bỗng khựng lại.

Lúc này Minh Lê mới từ từ nhận thấy rằng đây không phải kiểu tóc cô quen thuộc dáng người cũng rất lạ.

Người này không phải là Lục Nghiên.

“Minh Lê.”

Cô giật mình vì đột nhiên có một giọng nói dịu dàng vang lên, người đó quay lại, là Hoắc Dung Cảnh, khuôn mặt tuấn tú của anh ta dần dần rõ hơn, anh ta đang cười, nụ cười như gió xuân đầy thâm tình và còn nhìn cô một cách rất trìu mến.

“Minh Lê,” anh ta bước đến trước mặt cô, Hoắc Dung Cảnh thấp giọng gọi cô, nụ cười dường như vì cô mà càng thêm rạng rỡ, “Anh đến đây công tác không ngờ tới lại có thể gặp em ở đây.”

Minh Lê tỉnh táo lại.

Chân mày cô hơi nhíu, không để ý đến động tác của anh ta cô chỉ lạnh lùng gật đầu xem như chào hỏi rồi sau đó kéo Tống Yểu đi về phía trước.

“Yểu Yểu tụi mình đi thôi.”

“Ok.” Tống Yểu lười biếng trả lời.

Hai cô gái đi về phía thang máy.

Mà không ngờ rằng Hoắc Dung Cảnh lại đi theo sau tụi cô, khóe miệng anh ta luôn giữ ý cười, bày ra dáng vẻ một quý ông lịch thiệp luôn duy trì một khoảng cách nhất định thậm chí còn theo tụi cô vào thang máy.

*

Bên ngoài khách sạn.

Một chiếc Maybach màu đen đang yên lặng đậu ở một chỗ.

Kính xe ở dãy ghế sau hạ xuống lộ ra một cánh tay đang kẹp một điếu thuốc, ngọn lửa đỏ lúc sáng lúc tối, một làn khói bay ra, dưới ánh sáng mờ ảo hiện ra một khuôn mặt của một người đàn ông.

Đẹp trai, anh tuấn nhưng rất lạnh lùng.

Một luồng áp suất thấp khó tả lặng lẽ tràn ngập khắp xe khiến cho không khí trong xe trở nên ngột ngạt khó chịu.

Đường Cách quay người lại từ ghế phụ, cậu liếc nhìn khuôn mặt vô cảm của người đàn ông, đắn đo trong hai giây mới dám mở miệng hỏi: “Hoắc tổng nếu đã đến đây rồi sếp không muốn liên lạc với phu nhân sao ạ?”

Hoắc Nghiên hít nhẹ một hơi thuốc môi mỏng phun ra một vòng khói, trông anh rất lưu manh bất cần nhưng lại không kém phần lịch sự nhã nhặn.

“Cậu hãy ở lại đây để bảo vệ cô ấy.” Giọng nói của anh vẫn luôn lạnh lùng và bình tĩnh, ánh mắt tối đen như giông bão sắp kéo đến “Nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy báo cho tôi biết càng sớm càng tốt.”

“Vâng thưa sếp.” Đường Cách đương nhiên sẽ đồng ý mặc dù cậu biết rõ rằng khi phu nhân đến Pháp thì đã có không ít vệ sĩ âm thầm đi theo bảo vệ cô ấy.

Hoắc Nghiên bóp nát tàn thuốc.

Đường Cách thấy vậy bèn xuống xe rất nhanh chiếc Maybach từ từ lăn bánh rời đi.

“Hoắc tổng,” một giọng nói khác vang lên, là của thư ký Bạch một thân tín khác của Hoắc Nghiên, cậu nhìn biểu cảm nguy hiểm khó đoán của người đàn ông đang im lặng kia, “Chuyến đi lần này của Hoắc Dung Cảnh trông có vẻ như là tay trắng rồi, nhưng có thể ở phía sau ông cụ Hoắc đã suy tính và bù đắp cho anh ta lợi ích nào đó khác.”

Đám bọn họ biết rất rõ dù ngoài mặt ông cụ Hoắc có vẻ như đang ủng hộ sếp, muốn anh về nhận tổ quy tông nhưng thật ra thì lão già đó chỉ đang muốn lợi dụng sếp để làm đá lót đường cho sự nghiệp của Hoắc Dung Cảnh mà thôi, và còn âm thầm cắt đứt quyền thừa kế công ty của sếp.

Vẻ mặt Hoắc Nghiên không thay đổi anh chỉ nhỏ giọng dặn dò: “Đi sân bay.”

Thư ký Bạch nghe xong liền hiểu rõ trong lòng sếp đã có tính toán, đi theo sếp nhiều năm bọn họ biết rõ thủ đoạn của sếp càng biết rõ tính cách của anh.

“Dạ.” thư ký Bạch gật đầu nói.

Trời tối dần, chiếc Mayback chạy băng băng trên đường.

Khuôn mặt của Minh Lê hiện lên trong đầu anh, cảm thấy hơi khó thở anh di chuyển những ngón tay thon dài của mình kéo cà vạt ra, lại cởi bỏ thêm một nút áo, góc nghiêng hoàn mỹ chìm trong bóng tối, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng ánh lên sự im lặng và lạnh lùng.

*

“Lúc nãy cậu nghĩ người đứng đó là Lục Nghiên hả?”

Minh Lê lười biếng nằm trên ghế sô pha, đầu ngón tay cô đang vô thức gõ gõ trên màn hình điện thoại, khi nghe được cái tên Lục Nghiên từ miệng Tống Yểu.

Động tác của cô hơi khựng lại.

Đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên Tống Yểu đưa cho cô một ly nước, cười nhếch mép nói: “Thật ra tớ cũng mém chút nữa là nhận lầm Lục Nghiên rồi, tuy nhìn từ phía sau cũng có chút giống nhưng mà kiểu tóc của Lục Nghiên nhà cậu là kiểu buzz cut.”

Lục Nghiên nhà cậu…

Bất thình lình nghe được câu đó, Minh Lê lại cảm thấy hơi bối rối và xấu hổ không hiểu nguyên nhân.

“Yểu…”

Tống Yểu nháy mặt tinh nghịch với cô, chống cằm một bộ dáng rất hóng chuyện: “Kiểu tóc của Lục Nghiên rất nam tính rất… gợi dụng đúng không nào?”

Minh Lê: “……”

Cô cắn môi quay mặt đi không muốn nói chuyện.

Tống Yểu sờ sờ má cô đầu ngón tay cô nàng sơn màu xanh nhạt: “Minh Lê ơi, Lê Lê à bé giận hả?”

Minh Lê trừng cô nàng.

Tống Yểu cười đến run rẩy cả người sau khi làm loạn xong thì lại ngây ngô vô tội chuyển chủ đề: “Vậy cậu có tin là sự có mặt của Hoắc Dung Cảnh ở đây chỉ là trùng hợp không?

Hoặc là anh ta đã cố tình đợi ở đây để được gặp cậu đó.”

Nhắc đến Hoắc Dung Cảnh khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Minh Lê lộ ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt.

“Lần trước ở quán bar tớ đã gặp anh ta.” Cô nheo mắt đầu ngón tay ấn vào nút nguồn trên điện thoại, vừa bấm vừa kể lại chuyện Hoắc Dung Cảnh và cô đã gặp nhau, bao gồm cả việc anh ta đã bày tỏ tình cảm của mình.

Tụi cô cũng không phải ngốc bạch ngọt nên ngay khi Minh Lê nói xong Tống Yểu đã nhạy bén nhận ra ngay.

“Tình cảm của anh ta chắc chắn là có vấn đề, anh ta đang mưu tính gì đó.” Cô nàng nói chắc như đinh đóng cột.

Minh Lê gật đầu, vẻ mặt cô trở nên lạnh lẽo: “Tớ có thể đoán được lý do anh ta muốn cưới tớ, anh ta muốn mượn việc này khiến nhà họ Minh đứng về phía anh ta, ủng hộ cho việc đoạt quyền của anh ta nhưng mà tớ lại không hiểu lắm, nếu anh ta muốn vậy thì tại sao lại không cưới Minh Lạc.”

Năm đó việc cô không phải thiên kim thật sự của nhà họ Minh đã gây chấn động cả giới thượng lưu chuyện này là một vấn đề lớn mà không ai trong giới là không biết đến.

Mặc dù nhà họ Minh vẫn chăm sóc cô như trước nhưng mà nếu một gia tộc giàu có muốn liên hôn thì lựa chọn đầu tiên chắc chắn nên là Minh Lạc chứ không phải cô, Minh Lạc mới là thiên kim danh chính ngôn thuận của nhà họ Minh.

Huống chi mấy năm nay danh tiếng của cô cũng đã sớm mờ nhạt với giới thượng lưu ở Lâm Thành, ngược lại Minh Lạc thì đang có xu hướng nổi tiếng được nhiều người biết đến hơn, hơn nữa tính cách cô ta trong giới cũng tốt hơn cô rất nhiều.

“Tính cách cô ta mà tốt á hả?” Tống Yểu khịt mũi khinh thường ngay cả tên Minh Lạc cô nàng cũng không thèm gọi, trước giờ cô nàng rất chướng mắt với Minh Lạc, “Chuyện lúc trước cô ta…”

“Aiiii thôi quên đi không nhắc đến cô ta nữa.”

Uống một ngụm nước, cô nàng quay đầu lại thấy Minh Lê đang cau mày cô nàng nghĩ nghĩ rồi nói với Minh Lê: “Nếu không muốn nhớ đến thì thôi bỏ đi đừng nghĩ đến nó nữa, dù sao cậu cũng không gả cho Hoắc Dung Cảnh được mà, bởi vì bây giờ cậu là bà Lục đó bé yêu.”

Minh Lê đột nhiên cắn môi.

Đầu ngón tay ấn ấn giữa chân mày cô cảm thấy phiền muộn nói: “Đáng lẽ tớ nên nói với anh ta chuyện tớ đã kết hôn chứ, để anh ta không làm phiền dây dưa với tớ nữa, vậy mà tớ lại quên mất đi chuyện này.”

Một mùi nước hoa gợi cảm bay tới.

Minh Lê hơi nghiêng mặt qua thấy Tống Yểu đang đặt một tay lên vai cô, tay còn lại thì nhẹ nhàng nâng cằm cô lên hỏi: “Sao lại quên nè? Để tớ đoán xem có phải là do Lục Nghiên đột nhiên xuất hiện không nào? Lại thêm cả chuyện ban nãy nữa, có phải cậu cho rằng Lục Nghiên sẽ đến tìm cậu đúng không?”

“Khi suy nghĩ trong lòng bị rối loạn, người ta sẽ….”

Giọng cô nàng nhẹ nhàng nhưng hàm ý bên trong lại rất rõ ràng.

Nở một nụ cười sâu xa. Cô nàng tiếp tục nói:

“Có phải bé Lê Lê của tớ đang nghĩ về Lục Nghiên phải không nào?”

Minh Lê: “……”

Khuôn mặt cô hơi nóng lên Minh Lê làm bộ giận dữ trừng mắt với cô nàng, bộ dáng lúc này của cô rõ ràng là đang hờn dỗi mà chính cô cũng không biết: “Tớ không có, cậu đừng nói bậy nữa nha nếu cậu mà còn nhắc đến anh ấy nữa tớ sẽ nghỉ chơi với cậu đấy nhé!”

Mà đáp lại cô là tiếng cười chế nhạo của Tổng Yểu.

“……”

Minh Lê không muốn nói chuyện với cô nàng nữa thì đúng lúc này điện thoại bỗng rung lên ánh mắt cô nhìn qua.

Đầu ngón tay khẽ giật giật.

Là mẹ cô Hoa Mẫn Quân gọi tới.

Chỉ im lặng một giây Minh Lê di chuyển đầu ngón tay bấm nghe.

“Mẹ….”

Nửa tiếng sau.

Cuộc gọi kết thúc Minh Lê ném điện thoại xuống giường vòng tay qua cổ Tống Yểu giọng điệu nhẹ nhàng: “

Chị yêu Yểu Yểu giải sầu thư giãn xong chưa nào? Ngày mai có muốn về nước với tớ không?”

Tống Yểu để cô dựa vào người mình hỏi: “Có chuyện gì hả?”

Minh Lê cũng không giấu giếm nói: “Ông cụ Hoắc muốn mời nhà họ Minh ăn một bữa cơm và nói muốn gặp mặt tớ, mẹ nói tớ nhất định phải có mặt.”

Dù gì cũng là những người bạn thân, người chị em lớn lên từ nhỏ cùng nhau nên Tống Yểu đã quá hiểu Minh Lê, vừa nghe là cô nàng biết ngay trong lòng Minh Lê đang có tính toán gì, không hỏi thêm cũng không bộc lộ cảm xúc gì khác cô nàng rất phối hợp nở một nụ cười: “Ok nè vậy ngày mai chúng ta về.”

Hai người ngồi như vậy một lúc rồi bắt đầu đi sắp xếp, thu dọn hành lý.

Có lẽ là lâu rồi không thấy mặt Hoắc Dung Cảnh nên khiến Tổng Yểu bất chợt nghĩ tới lời đồn về các mối quan hệ trong nhà họ Hoắc.

“Tớ nghe nói mẹ của Hoắc Dung Cảnh không phải là vợ cả của ba anh ta, mà hình như anh ta còn có một người anh trai thì phải, là do người vợ cả đã bí mật sinh ra nhưng mà vừa mới chào đời không lâu thì đã bị nhà họ Hoắc đuổi đi, người vợ đã quỳ gối cầu xin rất lâu rồi sau đó hai mẹ con họ sống chết ra sao cũng không ai biết, mà tớ cũng không biết lời đồn này có tin được hay không nữa?”

Trong các gia tộc của giới thượng lưu vốn luôn tồn tại rất nhiều chuyện bí ẩn thật giả lẫn lộn, đừng nói chi đến nhà họ Hoắc là một gia tộc quyền quý, giàu có và nắm quyền lực đứng đầu ở Lâm Thành, Tống Yểu cũng chỉ thuận miệng nói ra chứ không có ý gì khác.

Nhưng mà với Minh Lê……

Động tác của cô hơi khựng lại, ngón tay vô thức siết chặt bộ quần áo trong tay.

Bởi nó khiến cô nghĩ ngay đến thân thế của Lục Nghiên

Cũng dữ dội giống vậy.

Lục Nghiên….

Khóe mắt bỗng liếc qua chiếc điện thoại đang nằm yên tĩnh ở kia, Minh Lê khẽ cắn môi, trái tim bỗng cảm thấy hơi buồn phiền, nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận rằng cái cảm xúc này đang dây dưa vờn quanh trái tim mình.

*

Cô trở lại Lâm Thành là lúc trưa.

Bữa tiệc của nhà họ Hoắc sẽ diễn ra vào buổi tối nên Minh Lê đi nhanh lên phòng ngủ ở lầu ba của mình để ngủ bù.

Nhưng mà cô không thể ngủ được.

Sau nhiều lần trằn trọc quay qua quay lại, cuối cùng cô quyết định ngồi dậy đi ngâm mình thư giãn, đôi chân trắng nõn dẫm lên sàn nhà mát lạnh, bắp chân xinh xắn nhỏ nhắn lộ ra ngoài, cô dự định đi về phía phòng để quần áo để lấy đồ ngủ.

Ánh mắt nhìn lướt qua.

Minh Lê đứng hình.

Áo ngủ……

Áo ngủ của Lục Nghiên cái mà cô đã vứt trên sàn mấy hôm trước không thấy đâu cả.

Trên sàn không có mà trong tủ cũng không thấy.

Đầu ngón tay Minh Lê đột nhiên run lên.

Nó đâu mất rồi?

Trong đầu nảy lên một suy đoán nhưng đã bị cô nhanh chóng phủ nhận, cô nghĩ có lẽ là thím Mai lúc quét dọn phòng đã cầm nó đem đi giặt rồi.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trong lòng cô vẫn có chút bồn chồn khó tả.

Lúc trên đường về nhà, cô ngập ngừng do dự mà vuốt tới vuốt lui trên màn hình điện thoại, cuối cùng cô vẫn chủ động liên lạc với Lục Nghiên, nói với anh về buổi gặp mặt đêm nay đồng thời muốn anh đi cùng với mình.

Nhưng mà mãi đến bây giờ vẫn chưa thấy anh trả lời lại.

Khẽ cắn môi Minh Lê cụp mắt xuống, hàng lông mi mảnh dày che đi mọi cảm xúc trong mắt cô.

Một lúc sau cô ngẩng mặt lên, thở nhẹ ra một hơi.

“Ting——”

Đột nhiên một âm thanh nhỏ vang lên.

Đó là âm báo tin nhắn.

Tim bỗng đập lệch đi một nhịp, chờ sau khi cô tỉnh táo lại thì đã đứng trước giường, cô cầm điện thoại lên và kiểm tra.

【Được, nhắn anh địa chỉ】

Là tin nhắn phản hồi của Lục Nghiên.

Vẫn lạnh nhạt như mọi khi.

*

Màn đêm buông xuống, những chiếc đèn lồng đã được thắp lên, sáng rực và rạng ngời.

Biệt thự tư nhân Linh Lộ tọa lạc ở một khu vực yên tĩnh trong trung tâm thành phố, chỗ này chỉ mới nổi lên trong vòng hai năm nay và là nơi chuyên phục vụ cho tầng lớp thượng lưu và cũng là chỗ tụ tập của những người nổi tiếng, thậm chí nó còn nổi hơn cả câu lạc bộ Thanh Sóng phô trương xa hoa.

Biệt thự được xây dựng theo phong cách sân vườn cùng tính bảo mật cực kỳ cao, những người có tiền có quyền cũng chưa chắc có được một chiếc thẻ thành viên ở đây.

Chiếc thẻ này chính là biểu tượng tượng trưng cho những thân phận cao quý và sự quyền lực.

Ngoài ra điều thú vị hơn là ông trùm đứng sau nơi này lại vô cùng bí ẩn không ai biết được người này là ai mọi thông tin về người này đều trắng xóa.

Bữa tiệc của nhà họ Hoắc sẽ được diễn ra ở nơi này vào lúc 7 giờ rưỡi.

Minh Lạc đang đứng trước cửa sổ sát đất, cô ta vừa mới kết thúc một cuộc điện thoại.

Trong hai ngày qua cô ta đã tìm người điều tra về Lục Nghiên, điều làm cô ta không ngờ đến anh ấy vậy mà lại là vệ sĩ của Minh Lê ở cạnh cô gần ba năm nay.

Tim Minh Lạc đập nhanh hơn, tay cô ta vô thức nắm chặt chiếc điện thoại, cô ta mím chặt môi lại.

Vệ sĩ sao………

Cô ta nhắm mắt lại.

Đúng vậy chẳng qua chỉ là một tên vệ sĩ thôi, cô ta không cần phải quan tâm đến làm gì, còn về việc trước kia thì cô ta sẽ tìm cách bù đắp cho anh sau.

Sau một lúc, Minh Lạc mở mắt ra đôi mắt cô ta rất đẹp trong trẻo như nước hồ mùa thu, một tay cầm điện thoại tay kia cầm làn váy tao nhã uyển chuyển đi ra khu vườn bên ngoài.

*

7 giờ.

Một chiếc Bentley màu đen từ từ dừng lại trước biệt thự Linh Lộ.

Hoắc Nghiên vẫn còn đang giải quyết công việc trên xe nên anh vẫn chưa xuống, màn hình điện thoại đang tối đen im ắng đột nhiên sáng lên.

Động tác của anh tạm dừng lại, Hoắc Nghiên nghiêng mắt nhìn qua bấm kết nối.

“…. Được.” Chỉ một chữ lạnh lùng vô cảm, anh cúp điện thoại, rồi sau đó đóng tài liệu đưa qua cho thư ký Bạch, đẩy cửa bước xuống xe.

Đôi chân dài đặt xuống đất chiếc quần tây đen sang trọng thẳng thóm không có một nếp nhăn nào, bước chân anh không nhanh cũng không chậm.

Phòng được nhà họ Hoắc đặt trước nằm ở một khu vực an tĩnh chỉ cần đi bộ qua một dãy hành lang dài được chia ra 9 khu là tới.

Bỗng có một bóng người xuất hiện, mắt thấy người đó sắp chạm vào mình. Hoắc Nghiên hờ hững né sang một bên.

Người phục vụ đột ngột dừng lại muốn nói lời xin lỗi nhưng ngay khi thấy người đó là Hoắc Nghiên thì vẻ mặt lại rất vui vẻ: “Anh là Lục Nghiên….”

Người phục vụ bỗng khựng lại, những lời muốn nói nghẹn lại không thốt ra được, cổ họng như bị một tảng đá chắn ngang qua.

Vì khuôn mặt của người đàn ông kia đang rất lạnh lùng cho dù anh chỉ đứng im ở đó không nhúc nhích và cũng chưa nói gì cả, nhưng xung quanh như anh toát ra một luồng không khí âm u lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi vô cùng, chưa kể là ánh mắt của anh cũng âm trầm không kém.

Người phục vụ run lên, trái tim vì lo sợ mà đập nhanh không dám nói gì nữa.

Cuối cùng vẫn là Hoắc Nghiên lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng này: “Là tôi, có chuyện gì không?”

Giọng nói anh lạnh tanh.

Sau khi nghe xong người phục vụ càng thấy sợ hơn, không hiểu sao chỉ thấy sau lưng như có một luồng khí lạnh thổi qua.

Những nghĩ đến số tiền thưởng kia cô ta cố lấy can đảm nói: “Thưa anh Lục là tiểu thư Minh Lê muốn gặp anh, điện thoại cô ấy bị hư rồi và có chút chuyện đã xảy ra, nên cô ấy nhờ tôi chờ anh để chuyển lời, Minh tiểu thư đang ở lầu 3 ạ.”

Cô ta chỉ vào dãy lầu ở phía sau lưng mình.

Vừa dứt lời cô ta cũng dũng cảm nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông.

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích chỉ có một đôi mắt sâu hút lạnh lùng là đang nhìn thẳng vào cô ta.

Trong lòng hốt hoảng người phục vụ nữ càng lúc càng lo lắng hơn: “Anh Lục……”

“Dẫn đường.”

Anh nói nhanh hai chữ, hàng chân mày cũng nhíu lại.

Người phục vụ nữ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay cô ta đã ra rất nhiều mồ hôi nhưng sợ người đàn ông nhìn thấy nên đã nhanh chóng quay người đi không dám nói thêm lời nào, cô ta bước đi thật nhanh dẫn đường cho anh đến căn phòng kia ở lầu 3.

“Minh tiểu thư đang ở bên trong,” người phục vụ nữ chỉ chỉ vào căn phòng, sau đó cố giữ bình tĩnh nói tiếp: “Thưa anh Lục tôi xin phép đi trước.”

Người phục vụ nữ khẽ cúi đầu xuống rồi rời đi.

Hoắc Nghiên không nhìn cô ta.

Ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt kia, tạm dừng một giây sau đó anh ngay lập tức mở cửa ra.

Cánh cửa phòng được đóng lại nhẹ nhàng.

Bên trong căn phòng tối đen như mực.

Có một mùi nước hoa đang thoang thoảng trong không khí, đây chính là mùi hương mà Minh Lê rất thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.