Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 159: Chương 159: Chó ngoan không cản đường




Edit: Phạmnhi

Lời Tào Hành nói như dao cứa trong lòng Hà Gia Tư, làm cô ta cả người run rẩy.

Chuyện này kiên quyết không thể nói ra, nếu không sau này Đường Tử Hoa coi như thích cô ta, nhà họ Đường cũng sẽ không thừa nhận sự tồn tại của cô ta, mặc dù ông Đường luôn quan tâm đầy đủ với nhà họ Hà, nếu có liên lụy đến Đường Tử Hoa, ông Đường cũng sẽ không có gì đảm nhiệm sẽ chấp nhận!

Một trăm vạn, không phải một con số nhỏ. . . . . .

Chỉ cần cô ta mở miệng, ba mẹ vẫn sẽ thỏa mãn nàng, dù sao tương lai nhà họ Hà đều có gửi gắm trên người cô ta.

“Tôi có thể cho anh một trăm vạn, nhưng tôi muốn anh cầm tiền trả lại video cho tôi, không được nói ra chuyện này, nếu không tôi giết chết anh!” Hà Gia Tư cắn răng nói.

Tào được cười lạnh hạ giọng xuống, có chút không nhịn được: “Biết, trước tiên đưa tiền gửi vào thẻ của tôi rồi nói!”

Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Mà lúc này Tào Hành ngồi bên cạnh Kiều Hồng Diệp, lần đầu tiên cô ta làm chuyện lớn như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương, nhưng nghe đến Hà Gia Tư thỏa hiệp, rồi lại nhịn đau không được đứng dậy đi: “Anh Tào, đã nói rồi đấy, chúng ta mỗi người một nửa. . . . . .”

“Tiện nhân!” Tào được một cái tát quăng tới: “Cô còn xứng nói điều kiện với tôi sao? Uổng công tôi Tào Hành ở phường hội giúp cô nhiều lần, ngươi tại thời điểm mấu chốt bỏ đá xuống giếng, hiện tại gặp ta đi ra lại ba ba lại gần, cô cho rằng mấy câu lời ngon tiếng ngọt của cô tôi có thể tin? Kiều Hồng Diệp, hai chúng ta cũng không phải lần thứ nhất giao dịch với nhau, ta có thể không hiểu cô sao?”

Tào Hành nắm lấy mặt của cô ta, lại gần nói: “Lần này tôi sẽ không ngu đến mức bị cô chơi xo nữa đâu, trước kia cô khuyên tôi bắt cóc Hà Gia Tư tôi đã toàn bộ ghi âm rồi, nếu như cô còn dám giở trò, quay đầu lại khi tôi bị bắt hai ta cũng chết chung. . . . . .”

Nói xong, Kiều Hồng Diệp lộ ra vẻ mặt kinh khủng.

Rốt cuộc là tuổi còn trẻ, Tào Hành ra tù làm trong lòng cô ta hốt hoảng lo sợ, vì để cho Tào Hành hỉ nộ ( lúc vui vẻ lúc bực bội), trực tiếp đưa Hà Gia Tư ra ngoài, khuyên thật lâu Tào Hành mới đồng ý.

Nhưng cô ta không ngờ, Tào Hành có chuẩn bị mà đến. . . . . .

Thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Kiều Hồng Diệp, trong nhất thời trong lòng Tào Hành cảm thấy sảng khoái hơn nhiều.

Hắn mạnh hơn Hà Gia Tư, dù sao thêm một người không nhiều, nha đầu Kiều Hồng Diệp hắn đã sớm coi trọng, hiện tại không giày vò cô ta tốt không dừng lại, hắn còn có thể coi là đàn ông sao!?

Tào Hành trực tiếp đặt Kiều Hồng Diệp xuống dưới, rất nhanh, chen chúc trong phòng, truyền đến một hồi âm thanh nức nở nghẹn ngào, Kiều Hồng Diệp nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ bị tên lưu manh như Tào Hành ăn sạch sành sanh!

Tất cả đều đi xuống, giống như tất cả mọi chuyện đều đối phó với cô ta, càng ngày càng kém, càng ngày càng kém.

Rõ ràng, không nên như vậy.

Kiều Hồng Diệp cũng không biết, hôm nay tất cả cử động của cô ta cũng bị người từng cái ghi chép xuống, hôm nay trong máy tính Cảnh Vân Chiêu có một bản sao lưu hoàn chỉnh.

Coi như cô ta không bị Tào Hành tính toán, sớm muộn gì cũng chạy không thoát khỏi chứng cứ của Cảnh Vân Chiêu.

Mà Cảnh Vân Chiêu khi đang trên đường trở về tiểu khu, lại lần nữa bị Kiều Uý Dân cản đường, chỉ là lần này cũng dám gây sự với cô, mà hắn sưng mặt sưng mày đứng ở trước mặt, nước mắt nước mũi khóc lóc nói: “Ba sai rồi! Ba sai rồi, Vân Chiêu cầu xin con bảo người đàn ông kia bỏ qua cho ba đi! Ba bảo đảm về sau sẽ không bao giờ tìm con gây phiền toái nữa! Con nói hắn bỏ qua ba đi, ba thật sự không chịu nổi!”

Đi cùng với Cảnh Vân Chiêu ba người kia cũng kinh ngạc nhìn cô một cái.

Nghe lời Kiều Uý Dân nói, Cảnh Vân Chiêu cũng đoán được, khuôn mặt đáng thương này của hắn, là bị Lê Thiếu Vân cho người đánh.

Chỉ tình nguyện tin tưởng trên đời có quỷ, Cảnh Vân Chiêu cũng không thể tin tưởng đảm bảo của Kiều Uý Dân, cũng chỉ là nhất thời thua thiệt nhận sợ thôi, chờ mấy ngày nữa không chừng thì sẽ có khí thế hùng hồn như thế nào thì thế đó.

“Cút ngay! Chó ngoan không cản đường!” Đánh người cũng sẽ nghiện, Chân mày Cảnh Vân Chiêu không nhíu lại một cái, một cước đá qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.