Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 28: Chương 28: Chương 27: Lòng lang dạ sói




Tô Sở thay một chiếc áo bành tô màu hồng, mang một đôi giày tinh xảo, mà Cảnh Vân Chiêu thì mặc một bộ quần áo thể thao bình thường nếu so sánh, bộ đồ của Cảnh Vân Chiêu tiện nghi giá rẻ hơn nhiều.

“Chị họ, màu này không thích hợp với chị, da chị trắng, mặc đồ đỏ hoặc là màu trắng khẳng định rất đẹp!” Tô Sở không chút keo kiệt khích lệ cô.

Bộ dáng của Tô Sở xinh đẹp, giống như em gái đáng yêu nhà bên, Cảnh Vân Chiêu cũng có thể tưởng tượng,trong trường học Tô Sở hẳn là típ người được hoan nghênh.

Có điều trong mắt Tô Sở, Cảnh Vân Chiêu để cho cô kinh diễm.

Cô thấy Cảnh Vân Chiêu rất nhiều lần, giống như các buổi lễ trong trường học, đều là cô làm học sinh đại biểu diễn thuyết, mỗi một lần giọng nói nhàn nhạt, mặc kệ phía dưới nói về cô như thế nào, cũng không chút hé răng.

Kỳ thật bộ dáng Cảnh Vân Chiêu rất đẹp, trước đây nhìn qua cảm thấy trên người không có khí chất gì, có chút cảm giác ảm đạm, nhưng bây giờ sao cũng cảm thấy như biến thành một người khác, mặc dù chỉ mặc đồ thể thao, cũng đã vô cùng có khí chất.

“Không ăn điểm tâm sao?” Cảnh Vân Chiêu không có ý kiến gì về bộ quần áo này, hỏi.

“Trong nhà chỉ có mì ăn liền. . . Hôm nay anh họ đi trước, bằng không em sẽ có cháo ăn. . .” Vẻ mặt Tô Sở đau khổ nói.

Khóe miệng Cảnh Vân Chiêu giật giật, thở dài.

Bây giờ thời gian còn sớm, Cảnh Vân Chiêu để cho Tô Sở chờ, chính mình đi nấu cháo cho hai người.

Tâm tình của Tô Sở như một đứa trẻ, vừa thấy Cảnh Vân Chiêu nhận làm cơm tới thuận tay, nhất thời mở miệng nói: “Chị họ, trước kia ở nhà mỗi ngày đều là chị nấu cơm à? Chị nấu cháo ngon hơn anh họ rất nhiều!”

Anh họ Cam Cận Thần kia năng lực nấu cơm chỉ tốt hơn cô một chút, dáng vẻ không giống như Cảnh Vân Chiêu làm được như vậy, thơm ngon ngào ngạt!

“Sau này muốn ăn chị giúp em làm là được.” Cảnh Vân Chiêu cười cười, nói.

Nếu không phải lúc quan trong,từ trước đến nay Cảnh Vân Chiêu rất ít nói chuyện.

Một buổi sáng chỉ có Tô Sở một mình không ngừng lải nhải, ngay từ đầu Cảnh Vân Chiêu còn có kiên nhẫn trả lời mấy câu, nhưng về sau phát hiện, Tô Sở này có lối suy nghĩ khác người, hai người nói chuyện thường thường không có chung tiết tấu, từ từ cũng chỉ đáp lại theo tiếng, làm người lắng nghe.

Ăn xong điểm tâm, hai người đi đến trường học.

Bên ngoài, ánh mặt trời vô cùng tốt, dường như ăn mừng tân sinh là cô.

“Xem kìa, Cảnh Vân Chiêu. . .” Vừa vào trường học,đột nhiên có người thấp giọng kêu câu.

“Ngày hôm qua Kiều Hồng Diệp trở về thì ở trong lớp khóc, tớ hỏi rất lâu cô ta mới nói, thì ra Cảnh Vân Chiêu cũng không phải là mẹ cô ta sinh, là Kiều gia nhặt về, có điều ngày hôm qua ba của Kiều Hồng Diệp không phải tới náo loạn sao, còn đi cục cảnh sát , sau cùng nghe nói Cảnh Vân Chiêu cố ý muốn dọn đi ra ngoài, nói cách khác, phân rõ giới hạn với Kiều gia rồi. . .” Một nữ sinh nhỏ giọng nói.

Giong nói tuy nhỏ, nhưng phạm vi vài bước xung quanh cũng nghe được rõ ràng.

Cảnh Vân Chiêu nhìn lướt qua nữ sinh kia, có chút ấn tượng.

Nhất Trung này là trường học tốt nhất trong huyện Hoa Ninh, bộ phận cao nhất chỉ hơn hai mươi lớp học, cô học ban nhất , Kiều Hồng Diệp học ban hai ở cách vách.

Hai người hai lớp học cách gần đó, lại là “Người một nhà”, cho nên thường xuyên có chỗ so sánh, cô nhớ rõ kiếp trước, cũng là nữ sinh Lữ Giai này nói nhiều, thường thường đi theo bên cạnh Kiều Hồng Diệp, nếu Kiều Hồng Diệp bị nhiều ủy khuất, thay Kiều Hồng Diệp xuất đầu, hung hăng nói xấu cô một trận.

Lúc này Lữ Giai vẫn như cũ giống kiếp trước, mặc dù nhìn Cảnh Vân Chiêu, vẫn vô cùng đắc ý, ngược lại còn nói lớn tiếng.

“Có chút người, cho rằng thành tích tốt là có thể muốn làm gì thì làm, vậy mà còn tự ra ở riêng! Mặc dù không phải cha mẹ ruột, nhưng ân tình còn lớn hơn cha mẹ ruột, vậy mà nói không cần là không cần, thật chưa thấy qua người nào lòng lang dạ sói như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.