Edit: ღDuღ
Chương 36: Góa phụ nhà giàu
Một mảnh an tỉnh trong lớp, bị một tiếng rống mang theo uy hiếp của Cảnh Vân Chiêu làm cho kinh ngạc, nhíu mày, có một đám vẻ mặt rất phong phú.
“Đùng“. Phía sau chỗ ngồi của Cảnh Vân Chiêu, đột nhiên vang lên một âm thanh đập sách.
“Nói cho cùng! Tôi thấy Tưởng Hạ cậu ăn no rửng mỡ không có chuyện gì mới có thể quản đến chuyện nhà người ta! Cậu đừng cho là tôi không có nghe cậu nói gì, một bộ dạng Quan Âm Bồ Tát muốn lừa ai hả? Cảnh Vân Chiêu không muốn trở về liên quan gì tới cậu, may mà người cậu nói là Cảnh Vân Chiêu, nếu là tôi, tôi cũng không nói đạo lý với cậu, một cái tát lên mặt cậu ngay đó, cậu có tin không?” Một nữ sinh phía sau đứng lên, vẻ mặt hào phóng nói.
Cảnh Vân Chiêu cũng thoáng kinh ngạc quay đầu, nhìn nữ sinh kia, trong lòng hiện lên một chút cảm thán, ra là vậy.
Tiêu Hải Thanh! Mặc dù là kiếp trước khi cô ngồi tù, cũng nghe không ít sự tích quanh vinh của cô ấy!
Hôm nay Tiêu Hải Thanh chỉ là đại biểu lớp thể dục ban nhất mà thôi, tính cách tùy tiện, mười phần nữ hán tử, nhưng dáng vẻ rất xinh đẹp, hoàn toàn khác với hình tượng của Tô Sở.
Thành tích của Tiêu Hải Thanh cũng không phải nổi bật, nhưng cũng không kém, hơn nữa kỳ thật cô ấy rất thông minh, chỉ là tâm tư không đặt ở trên việc học mà thôi, không thích đọc sách buồn chán.
Kiếp trước khi ở Kiều gia bị đuổi học, thỉnh thoảng có thể từ miệng của Kiều Hồng Diệp nghe được sự tích của Tiêu Hải Thanh.
Tiêu Hải Thanh không thích làm ra vẻ con gái, mặc dù không có một người bạn, sau này không biết vì cái gì lại không hợp nhau với Kiều Hồng Diệp, mấy lần Kiều Hồng Diệp ăn khổ cũng vì cô ấy.
Cô biết Kiều Hồng Diệp, lấy tính tình cô ta như vậy tự nhiên không muốn chịu thiệt, khẳng định là ở bên ngoài trộn lẫn với đám du côn tìm cách đối phó Tiêu Hải Thanh, nhưng Tiêu Hải Thanh cũng có chút quyền cước, chạy không nói, trong cơn tức giận đánh Kiều Hồng Diệp đến mặt mũi bầm dập, từ đó về sau, Kiều Hồng Diệp chỉ ở trong nhà thỉnh thoảng mắng một hai câu, hình như không dám ra tay với Tiêu Hải Thanh nữa.
Sau này cô vào tù, mấy ngày trước khi chết có xem qua một tờ báo, phía trên rõ ràng nhắc tới cô ấy, nói cô ấy là một góa phụ giàu có.
Bản tin nói, thời điểm Tiêu Hải Thanh học đại học ở kinh thành không rảnh rỗi, chuyên đi quyến rũ đàn ông, mỗi lần mới gả cho người đàn ông nào đó thì người đó chết, cô ấy thuận lý thành chương kế thừa tài sản, trở thành nhà giàu có mới.
Mặc dù, cô không biết rõ về con người Tiêu Hải Thanh, nhưng lại biết, cô ấy là một nữ sinh mạnh mẽ, hai chữ quyến rũ, tuyệt đối không phải cô ấy có thể làm được.
Đến nỗi báo chí đưa tin, chỉ có thể tin một nửa.
Mặc kệ kiếp trước kiếp này, cô đều có hảo cảm với Tiêu Hải Thanh.
Trong mắt Cảnh Vân Chiêu hiện lên nồng đậm cảm ơn, quay đầu nhìn Tiêu Hải Thanh, nói: “Cám ơn, sau này nếu có người nào không có mắt tới trêu chọc tôi, thì tôi sẽ làm theo lời cậu nói!”
“Phải như vậy chứ! Được, sau này tôi bảo vệ cậu!” Khóe miệng của Tiêu Hải Thanh nhếch lên, đưa tay “Ba” một tiếng, cùng Cảnh Vân Chiêu đánh một chưởng, xem như kết bạn.
Cô ta cũng kinh ngạc, vốn cho rằng Cảnh Vân Chiêu là một người trời sinh bị ức hiếp, thì ra chuyện không phải như vậy, nhìn bên ngoài yếu đuối như vậy nhưng bên trong lại cất giấu một trái bom có thể nổ mạnh bất cứ lúc nào!
Vẻ mặt Tưởng Hạ đen thui.
Nếu như nói trong lớp này cậu ta không nguyện ý nhất đắc tội ai nhất, ngoài trừ cô giáo Kim thì chính là Tiêu Hải Thanh.
Cậu ta cũng không phải sợ một nữ sinh như Tiêu Hải Thanh, mà là... cô ta không phân rõ phải trái.
Chỉ cần Tiêu Hải Thanh cho là đúng, chưa bao giờ sẽ nghe người khác nói lời vô nghĩa, còn nói nữa thì chính là một đấm quăng vào mặt, hơn nữa cô ta chơi xấu, cho tới bây giờ đánh người xong cũng sẽ không thừa nhận, có đôi khi vì sợ bị phạt, thừa dịp không ai chú ý còn có thể đấm thêm một cái hãm hại người khác, vô cùng gian xảo, đánh nhiều người như vậy, đến bây giờ cũng chưa bị xử phạt.