Edit: Phạmnhi
Hôm nay sắc mặt Đường Tử Hoa trông nhợt nhạt hơn trước, cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Cảnh Vân Chiêu, khẽ mỉm cười.
“Xem ra sau này làm phiền cậu rồi.” Đường Tử Hoa thái độ thân sĩ, nghiễm nhiên là một công tử yếu ớt bệnh tật.
Cam Cẩn Thần sau khi chọn ở vị trí phía sau Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi nhíu mày một cái.
Cậu đã hỏi thăm ra học sinh chuyển trường là ai, hai người, một người tên là Đường Tử Hoa, một người tên là Hà Gia Tư.
Ông nội Đường Tử Hoa là người giàu nhất Ninh thị, còn Hà Gia Tư là thiên kim tiểu thư gia tộc khác ở Ninh thị, dượng nói cho cậu biết, hai gia tộc này quan hệ rất tốt, chỉ là nhà họ Hà không còn huy hoàng như trước, cho nên nhà họ Hà đưa Hà Gia Tư qua đây, chính là vì Đường Tử Hoa, hi vọng hai người có thể bồi dưỡng tình cảm từ nhỏ, trong đó ý đồ không cần suy nghĩ cũng biết.
Cam Cẩn Thần nhìn ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy một người nữ sinh nhìn chằm chằm Đường Tử Hoa và Cảnh Vân Chiêu, chỉ là nhìn ánh mắt kia giống như muốn giết chết Cảnh Vân Chiêu, thật sự làm cho người ta không thích.
“Vân Chiêu, khó được chúng ta cùng chia vào một lớp, buổi trưa bốn người chúng ta ăn cơm chung không.” Cam Cẩn Thần đột nhiên mở miệng nói.
Bốn người, chỉ dĩ nhiên là Tô Sở, Tiêu Hải Thanh, Cảnh Vân Chiêu và cậu.
Về phần Đường Tử Hoa. . . . . .
Mặc dù không biết rốt cuộc cậu ta tới huyện Hoa Ninh làm gì, nhưng cậu ta cách xa Cảnh Vân Chiêu một chút thì tốt hơn, Hà Gia Tư tuyệt đối không phải là người dễ chọc, cậu cũng không phải là Cảnh Vân Chiêu không đối phó được, mà không hy vọng cô vì người không liên quan lãng phí sức lực, huống chi bây giờ cô thật vất vả mới lấy lại được danh tiếng, về sau nếu lại xảy ra chuyện gì, bù lại cũng không được gì.
“Được được, chị họ, hai ngày trước chị rõ ràng chỉ lo bồi Tiêu Hải Thanh, đều không chăm sóc em...em nhàm chán muốn chết!” Tô Sở ánh mắt sáng lên, trong đầu đã hiện ra các loại món ăn ngon, hôm nay cuối cùng cũng được ăn uống thoả thích.
Cảnh Vân Chiêu thật sự hết cách với Tô Sở, tính tình cô ấy đáng yêu, tuổi nhỏ hơn cô một chút, mỗi ngày đều hướng về phía cô làm nũng, làm cô không chống cự được.
“Buổi trưa chúng ta về nhà ăn đi, tôi nấu cơm.” Cảnh Vân Chiêu cười nói.
Như tắm trong gió xuân, đây là cảm giác duy nhất của Đường Tử Hoa.
Lúc trước gặp mặt Cảnh Vân Chiêu, cô trông rất lạnh lùng, cho dù là cười lên cũng có chút xa cách, thanh cao kiêu ngạo không dễ ở chung, nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác, nhìn qua rất dịu dàng, vốn tưởng rằng cô không có chút dịu dàng nào, nhưng trên thực tế làm cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái.
Nụ cười này hầu như chỉ dành cho Tô Sở, chỉ khi đối mặt Tô Sở một nữ sinh vô tư như vậy thì Cảnh Vân Chiêu mới có thể yên tâm gạt bỏ phòng bị, cảm nhận hạnh phúc và lòng tốt cô ấy mang tới.
“Tốt! Em thích nhất món ăn của chị làm, so với anh họ làm ăn ngon hơn gấp một vạn lần! Đúng rồi, vẫn là làm thiện dược đi, em bị nổi mụn. . . . . .” Tô Sở tiếp tục càu nhàu.
Đang nói chuyện, trước mắt mấy người xuất hiện một nữ sinh nhìn qua có chút xa lạ.
Gần như vô tình, trực tiếp chiếm lấy vị trí ngồi cùng bàn của Đường Tử Hoa.
“AnhTử Hoa, nghe nói huyện Hoa Ninh có một nhà hàng tên Thiên Hương Lâu, bên trong hoàn cảnh đặc biệt tốt, buổi trưa chúng ta đi tới nơi đó có được hay không?” Mới vừa ngồi xuống, nữ sinh liền ôm cánh tay Đường Tử Hoa làm nũng nói.
Trong nháy mắt Cảnh Vân Chiêu cả người đều nổi da gà.
Cô cũng không phải cố ý, thật sự giọng nói như vậy, không thể tiếp thu được.
Chỉ là cô vẫn lịch sử, không có biểu hiện ra ngoài, quay đầu thu thập sách vở của mình, bên cạnh Tiêu Hải Thanh hiển nhiên không chịu nổi phong cách như vậy, nhíu mày, ngoáy ngoáy tai, nhưng xem xét quan hệ của Cảnh Vân Chiêu với nam sinh kia, cũng không nói chuyện.
Ngược lại Đường Tử Hoa nhíu mày một cái, đem cánh tay từ từ rút ra: “Gia Tư, cậu không phải quen biết có bạn mới sao? Sao lại chạy tới đây ngồi chung với tôi một chỗ vậy?”