Edit: Phạmnhi
Cảnh Vân Chiêu kiếp trước quen biết rất ít người, đặc biệt là người khác giới lại càng ít, nhưng người trước mặt này đã giúp cô không ít lần.
Người này tên là Bạch Du An, nghe nói là tốt nghiệp ở một trường danh tiếng, đang làm việc ở thủ đô, cha mẹ đều sống ở đây, là người thị trấn Ninh Hương, ban đầu một người như vậy nên sống tốt ở thủ đô và không có quan hệ gì với cô mới đúng, cố tình vận mệnh của Bạch Du An không tốt.
Hắn có người bạn gái là bạn học đại học, hai người từ trường học đi tới xã hội thuận lợi kết hôn.
Nhưng mặc dù Bạch Du An có công việc rất tốt, tiền đồ rất tốt, nhưng cuối cùng không có núi dựa, thâm niên tương đối thấp, hơn nữa gia cảnh bình thường, cho nên hai người chỉ có thể vay mượn mua một căn nhà ở thủ đô, được coi như là tìm niềm vui trong đau khổ, sinh ra một đôi con trai nuôi dưỡng.
Nhưng tiếc là, cuộc sống hạnh phúc không tới đâu, ngoài ý muốn Bạch Du An phát hiện vợ mình ngoại tình, hơn nữa đối tượng ngoại tình còn là ông chủ lớn của mình.
Người ông chủ kia là người đã có vợ có con gái, nhưng vợ Bạch Du An quá nghèo, căn bản không quan tâm tất cả mọi thứ, trở thành người tình được nuôi dưỡng của ông chủ ở bên ngoài, khi hắn tức giận chất vấn thì vợ hắn thế nhưng nói cho hắn biết con trai cũng là của người khác.
Bạch Du An không tin, nhưng kết quả giám định nói cho hắn biết, trên đầu mình đội nón xanh mấy năm nay, còn thay người khác nuôi dưỡng con trai.
Quan trọng hơn là, hắn mỗi ngày tạo cho mình người cắm sừng chạy trước chạy sau.
Công việc không thuận lợi, nguyên nhân không thăng chức hoàn toàn đặt ở trước mắt, chỉ có thể dứt khoát ly hôn, từ chức.
Nhưng mà ông chủ kia của hắn không có bỏ qua cho hắn, mấy lần sau lưng ra tay đối với hắn, Bạch Du An liền nản lòng thất vọng, dứt khoát bán phòng ốc trở về thị trấn Hoa Ninh làm ăn chút buôn bán nhỏ chăm sóc cha mẹ.
Kiếp trước Bạch Du An sau khi trở về đã mở một quán cơm nhỏ, nhưng buôn bán cũng không tốt, nhưng Cảnh Vân Chiêu mỗi lần ở nhà bị đói thì luôn được Bạch Du An đưa cho một bát cháo một bữa cơm.
Thật ra thì lúc ấy ở trong lòng Bạch Du An, có lẽ cảm thấy cô tuổi còn nhỏ, lại đáng thương, nhưng đối với Cảnh Vân Chiêu mà nói, ân tình này cũng là rất lớn.
Hơn nữa nàng giết chết Kiều Uý Dân, khi cảnh sát điều tra nghe ngóng, những người hàng xóm đều nói cô từ nhỏ có lòng dạ ác độc, chỉ duy nhất có Bạch Du An thay nàng nói một câu công bằng, sau khi cô bị bỏ tù, cũng chỉ có hắn thỉnh thoảng đến xem một chút mà thôi.
Lúc này, Cảnh Vân Chiêu không biết vì sao Bạch Du An lại xuất hiện ở nơi này, nhưng không thể không nói, cho dù là cách một đời, lòng biết ơn của cô đối với Bạch Du An vẫn rất mạnh mẽ.
Suy nghĩ một chút, nhấc chân đi tới.
Đối phương thấy cô cũng sững sờ, có chút cảm thấy nhìn quen mắt.
“Chú là chú Bạch phải không?” Cảnh Vân Chiêu cười với hắn xong nói: “Tôi là Cảnh Vân Chiêu, trước kia sống gần nhà chú đó. . . . . .”
“Là cháu!? Mấy năm không gặp đều đã lớn như vậy? Tôi nhớ lần trước tôi nhìn thấy cháu khi đó cháu mới bốn năm tuổi, nhưng là gầy như cũ. . . . . .” Lông mày Bạch Du An lộ ra vẻ âm trầm, cười nói.
Trong lòng cực kỳ khiếp sợ, trước kia hắn cũng rất thích cô bé hàng xóm nhỏ nhắn này, yếu mềm, hơn nữa từ nhỏ đã rất quật cường mạnh mẽ, trước đây thật lâu hắn nghĩ sau này nếu có thể sinh ra một cô con gái đáng yêu xinh đẹp như vậy thì tốt.
“Chú Bạch, chú tới đây tìm người sao?” Cảnh Vân Chiêu mở miệng hỏi.
Bạch Du An lắc đầu một cái: “Mười mấy năm trước tôi học ở trong trường này, có một thầy giáo đã giúp tôi rất nhiều, tôi chỉ muốn thuận đường tới xem một chút, chỉ là không có gặp cũng không sao, chắc thầy giáo đều biết tôi.”
Cảnh Vân Chiêu gật đầu một cái, Bạch Du An lại nói: “Vừa đúng lúc cháu tan học, tôi mời cháu ăn cơm, tôi nhớ được khi đó cháu rất tham ăn, mỗi lần nhìn thấy cháu, cháu đều ôm bụng nói mình rất đói.”
Cảnh Vân Chiêu mở miệng cười, khi đó cô cũng không phải là tham ăn, mà là thật sự rất đói bụng!