Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 63: Chương 63: Tiểu nhân quấy phá




Edit: Sun520 – Lê.Quý.Đôn

Cảnh Vân Chiêu vừa nói như thế, sắc mặt của những bạn học khác cũng có chút tội lỗi.

Theo lương tâm mà nói, Cảnh Vân Chiêu thật sự không có làm gì sai, cho dù là đồ ăn thừa kia, xét đến cùng cũng không thể trách cô được.

“Dì ơi, thật ra thì chuyện là như vầy, Diệp Thanh mời mọi người chúng con ăn cơm, duy chỉ bỏ Cảnh Vân Chiêu qua một bên, là muốn cố ý khiến Cảnh Vân Chiêu khó chịu, không ngờ Cảnh Vân Chiêu cũng đặt chỗ ở nhà hàng Hương Hải, hơn nữa còn là phòng khách quý, cho nên trong lòng Diệp Thanh không vui, lúc ăn cơm luôn hoài nghi Cảnh Vân Chiêu là gạt chúng ta, cho nên cầu xin nhân viên phục vụ kia tặng một đĩa ăn còn dư lại hành lá và đậu hũ, lúc đầu phục vụ viên kia cũng không đồng ý, nhưng Diệp Thanh cố ý phải làm được, nhân viên phục vụ bị dây dưa không còn cách nào khác......”

Nói chuyện là nữ sinh có quan hệ tốt với Diệp Thanh và Dương Điềm Điềm, lúc này nhìn dáng vẻ hôn mê của Dương Điềm Điềm, trong lòng cũng là có chút đau lòng.

Cha Dương mẹ Dương hoàn toàn không biết quan hệ mâu thuẫn của Diệp Thanh với Cảnh Vân Chiêu, sắc mặt cũng có chút không chịu được, cho đến lúc bạn học nói đến con gái bị thương, sắc mặt hai người này càng thêm càng ngày càng khó coi.

Diệp Thanh, cô nữ sinh này bà từng nghe con gái nhắc đến.

Con gái đã từng khen dáng người Diệp Thanh đẹp, thành tích học tập rất ưu tú, hơn nữa nói mặc dù hoàn cảnh gia đình bạn rất tốt, nhưng không có một chút dáng vẻ tiểu thư, hai người già bọn họ luôn hi vọng con gái mình chơi cùng đứa đứa bé ngoan.

# Sun520 – Lê.Quý.Đôn

Lại không nghĩ rằng, cừu non hoá ra là con sói.

Tuổi nhỏ như thế, ý định ác độc như vậy, cũng bởi vì lòng ghanh tỵ nhất thời của mình, là có thể nặng tay đối với người khác như vậy! Quan trọng hơn là, chuyện xảy ra nghiêm trọng ngoài ý muốn như thế, Diệp Thanh lại vẫn bỏ chạy!

“Cho dù cô ta không phải cố ý, con gái của tôi cũng do một tay cô ta đẩy bị thương, hôm nay chuyện này tôi sẽ nói chuyện với chủ nhiệm các cháu một chút, tôi càng muốn hỏi cha mẹ của Diệp Thanh một chút, trong nhà có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm sao!” Cha Dương giận dữ một tiếng.

“Chú dì, thật xin lỗi.” Trong lòng mấy bạn học không dễ chịu, vội vàng nói xin lỗi.

“Không liên quan đến các cháu......” Cha Dương cũng có chút bất đắc dĩ phất phất tay, quay đầu lại nói với Cảnh Vân Chiêu: “Cảnh Vân Chiêu đúng không? Lần này, cảm ơn con về chuyện của con gái chú.”

Nếu mắt của con gái có vấn đề, khi con gái tỉnh lại, phải sống tiếp thế nào đây?

“Cảnh Vân Chiêu, làm sao bạn biết xử lý vết thương như thế nào? Khi đó bạn phản ứng làm tôi rất sợ, tôi còn tưởng rằng bạn trúng tà rồi chứ, nhưng lần sau gặp phải chuyện như vậy bạn vẫn nên cẩn thận một chút nha, dù sao bạn cũng không phải là bác sĩ, nếu không có cứu trở về cũng thôi, ngộ nhỡ nghiêm trọng hơn thì làm thế nào đây hả?” Lúc quna trọng, Tưởng Hạ lại nói một câu.

Tiêu Hải Thanh càng thêm tức giận trợn mắt nhìn thẳng, chưa từng thấy qua người như vậy.

Ngay cả những học sinh khác cũng có chút không chịu nổi, mọi người lại không phải kẻ ngốc, dựa vào Tưởng Hạ nói cái gì thì chính là cái đó.

“Tưởng Hạ, sao bạn nói như vậy chứ, lúc đó Cảnh Vân Chiêu thật tuyệt vời, động tác dứt khoát như vậy, vừa nhìn đã biết là có lòng tin rồi.” Lập tức có bạn học nói giúp vào.

Tưởng Hạ tiếp một câu: “Bạn không biết, cậu của mình chính là bác sĩ, lượng thuốc dùng rất phức tạp! Trước kia chỉ thấy qua không ít người không hiểu y thuật lại giả làm người biết cứu người, kết quả ngược lại chữa chết người, bạn nói gặp phải biết bao lang băm có trái tim tồi tệ không hả!”

Lời nói của Tưởng Hạ, khiến sắc mặt mọi người tái đi.

“Chú Dương, chuyện khẩn cấp xuất phát từ lòng tốt mà thôi, bởi vì quá mức đột nhiên, cho nên con cũng không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua con có học qua y thuật một đoạn thời gian, cho nên lúc đó khi nhìn thấy tình hình của Điềm Điềm, mới phải quyết định như vậy, mặc dù trên thế giới này có rất nhiều lang băm quấy rối, nhưng cũng có rất nhiều tiểu nhân tự đại suy đoán lòng người, nếu người người đều giống như tiểu nhân đó cứ khoanh tay đứng nhìn chỉ biết nói mát, lúc này Điềm Điềm lại thật sự nguy hiểm.” Cảnh Vân Chiêu không chút khách khí mở miệng trả lời một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.