Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 141: Chương 141: Tổn thương không thể cứu vãn




Edit: Phạmnhi

Trò đùa của Tiêu Hải Thanh đã thành công, cười to không ngừng, ngay cả Tô Sở cũng không để ý hình tượng ôm bụng cười phối hợp, hận không thể đem bộ dạng khó chịu 囧 của cậu ta chụp lại.

Tuy nhiên tính tình Cam Cẩn Thần cũng coi như rộng rãi, hai nữ sinh càng ầm ĩ, nhưng cậu lại càng thản nhiên, một lát sau, thái độ nhìn Cảnh Vân Chiêu cũng không có thấp thỏm như trước, bốn người ăn cơm nói chuyện phiếm, cực kỳ vui mừng.

Cơm nước xong, Cảnh Vân Chiêu liền nhận được điện thoại của Hoa Tặc.

Sau mới biết, Tào Hành đã ra tù.

Tội Tào Hành phạm phải cũng không lớn, cho nên thời gian này ra tù rất bình thường, chỉ là một nghĩ đến tình huống phức tạp như bây giờ, Cảnh Vân Chiêu vì Kiều Hồng Diệp mặc niệm một phút.

Hà Gia Tư vừa nhìn là biết không dễ sống chung, bây giờ lại có thêm Tào Hành, sợ rằng về sau Kiều Hồng Diệp tới cửa trường học cũng đừng nghĩ ra khỏi.

Nhưng vừa cúp điện thoại với Hoa Tặc, Đỗ Lâm lại gọi tới, giọng nói rất nôn nóng, làm trong lòng Cảnh Vân Chiêu căng thẳng.

“Vân Chiêu, lúc này đã xảy ra chuyện. . . . . .” Đỗ Lâm than thở một lúc lâu, lúc này mới nói một câu.

Cảnh Vân Chiêu bị giọng điệu âm dương quái khí của hắn làm sợ hết hồn: “Thế nào? Nguyên liệu nấu ăn của Ngự Thiên Tiên có vấn đề?”

Nếu như là vấn đề về nguyên liệu nấu ăn, cô có thể khẳng định vấn đề không phải do cô gây ra, bác vận chuyển tính tình cũng thật thà ngay thẳng, gian lận không có khả năng, 89% là người trong Ngự Thiên Tiên của hắn có vấn đề.

Chỉ là lời này Cảnh Vân Chiêu còn chưa kịp nói, lại nghe Đỗ Lâm nói: “Là Lê Thiếu . . . . . Lê Thiếu nhập viện rồi, bác sĩ nói. . . . . . Aizz. . . . . . Dù sao bây giờ anh ta rất đáng thương. . . . . .”

Sắc mặt Cảnh Vân Chiêu lập tức tối sầm lại, Lê Thiếu xảy ra vấn đề có liên quan gì với cô?

Chỉ là nghĩ như vậy, trong đầu ngay tức khắc hiện ra lúc trước mình đá hắn một cú, lại có chút chột dạ: “Anh nói rõ ràng một chút, anh ta bị bệnh hay làm sao?”

Lúc này bên kia điện thoại, Đỗ Lâm vừa nhịn vừa cười, bày ra một gương mặt khóc, cất giọng hát: “Chuyện là như vậy. . . . . . Chuyện như vậy khó mà nói được. . . . . . Ai, chính là bị thương, rất nghiêm trọng, nhà họ Lê lớn như vậy gia nghiệp làm sao bây giờ. . . . . .”

Cảnh Vân chiêu trong lòng “Lộp bộp” một chút, vẻ mặt khổ sở.

Cú đá lúc trước hơi dùng lực, bất quá khi đó Lê Thiếu Vân tránh được một chút, cho nên cô tự nhiên cảm thấy có lẽ tình trạng của Lê Thiếu Vân không nặng, huống chi đã qua lâu như vậy.

Nhưng lúc này nghe tiếng khóc của Đỗ Lâm, cô lại có chút không chắc chắn lắm, dù sao cô cũng coi như là người tập võ, sức lực khác với người bình thường, nói không chừng lúc ấy đã gây ra tổn thương không cứu vãn được cho Lê Thiếu Vân.

“Như vậy đi, hiện tại tôi tới thăm anh ta một chút, anh ta đang ở bệnh viện nào?” Cảnh Vân Chiêu liền vội vàng hỏi.

Nói cho cùng, Lê Thiếu Vân cũng chưa từng hại cô lần nào, lúc trước còn tốt bụng nhắc nhở cô, chuyện bây giờ biến thành như vậy trong lòng cô cũng không thấy thoải mái.

Huống chi, bộ dạng của Lê Thiếu Vân vừa nhìn đã biết không thiếu phụ nữ, bởi vì mình mà ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc sau này của anh ta, cô sẽ bị những người phụ nữ kia nguyền rủa đến chết?

Sau khi Đỗ Lâm gửi địa chỉ qua, Cảnh Vân Chiêu nói với ba người Tiêu Hải Thanh một câu, vội vàng ra cửa.

Mà bên kia sau khi cúp điện thoại Đỗ Lâm thở ra một hơi, vẻ mặt đầy áy náy: “Lê Thiếu, cậu cũng âm mưu quá đi? Tiểu nha đầu người ta hiện tại trong lòng khẳng định áy náy muốn chết.”

“Cậu chắc chắn là áy náy sao?” Lê Thiếu Vân hơi nhướng mày, khóe miệng nhếch lên: “Tôi cảm thấy không khéo cô ấy càng muốn khám bệnh cho tôi hơn.”

“Cậu không có đói bụng ăn quàng như vậy chứ? Cảnh Vân Chiêu vẫn chưa tới mười sáu tuổi, về phương diện bệnh này, cô ấy làm sao có thể khám cho cậu!” Đỗ Lâm trợn mắt nhìn thẳng, trước kia thế nào lại không phát hiện Lê Thiếu xấu xa như vậy!

Lê Thiếu Vân quét mắt nhìn hắn một cái, chỉ vào băng vải quấn trên đầu: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi nói nơi này. Tôi nói muốn cô ấy khám nơi khác khi nào?”

“Vậy cậu còn bắt tôi lừa cô ấy. . . . . .” Đỗ Lâm lập tức trừng mắt liếc anh ta một cái.

“Bổn thiếu gia đang bị thương. . . . . .” Lê Thiếu Vân hơi híp mắt lại, không chịu thừa nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.