Edit: Biuti
Sau khi trở về từ Hoa Trạch Sơn, Giang Diệu liền đi một chuyến tới Bình
Tân Hầu phủ thăm Hoắc Tuyền, sẵn dịp nói chuyện Vệ Bảo Linh hẹn nàng đi
Minh Tú Sơn Trang với nàng ấy. Vậy mà Hoắc Tuyền nghe xong, cười tủm tỉm nói với Giang Diệu: “Đi chứ, tại sao lại không đi? Nàng ấy cũng đưa
thiệp mời cho ta, chúng ta nhất định phải đi.”
Này ngược lại cũng kỳ. Giang Diệu nhìn tiểu cô nương vui vẻ thẳng thắn
trước mắt, thấy một đôi mắt hạnh long lanh nước, nhắc tới Vệ Bảo Linh,
giống như không hề tức giận một chút nào.
Giang Diệu nói: “Vậy chúng ta sẽ đi thật?”
Hoắc Tuyền gật đầu, vươn tay cầm lấy hạt lạc bên trong dĩa, ném lên
trên, há miệng nhỏ ra, liền vững vàng tiếp được, sau đó tinh tế nhai
nuốt, động tác khá quen thuộc. Mấy năm qua, mẫu thân Nghiêm thị của Hoắc Tuyền luôn giáo dục khuê nữ rất nghiêm khắc, muốn đem nàng ấy bồi
dưỡng thành danh môn quý nữ đoan trang hiền thục, dù sao sau này Hoắc
Tuyền cũng trở thành mẫu nghi thiên hạ. Còn về phần Hoắc Tuyền, bây giờ
còn chưa tiến cung, nhưng thân phận đã định, vừa bước ra bên ngoài, tự
nhiên phải bày ra một bộ dáng đoan trang hào phóng, khoan hẳn nói, Hoắc
Tuyền là người lễ phép như vậy sao? Tất nhiên không phải, chỉ cần nàng
ấy ở nơi không có người, liền lộ ra bản tính dí dỏm của mình, thí dụ như hiện tại.
Giang Diệu cảm thấy, kiếp trước nàng chỉ biết Hoắc Tuyền Hoắc với dáng
vẻ mẫu nghi của một nước, có lẽ cũng chỉ là mặt ngoài. Dù sao lúc đó
nàng cùng Hoắc Tuyền chưa quen thuộc, tự nhiên không hề biết tính tình
ẩn sâu bên trong. Nhưng hiện tại, cũng bởi vì quen thuộc, cho nên có
chút đau lòng.
Nhìn Hoắc Tuyền ăn hạt lạc, hai tay Giang Diệu chống cằm nói: “Cũng được, nếu như tỷ muốn đi, ta liền liều mình hồi quân tử.”
Hoắc Tuyền nở nụ cười tươi, nói: “Vẫn là Diệu Diệu muội tốt...” Nàng ấy thở dài nắm tay Giang Diệu, bốn mắt nhìn nhau nói, “Có điều sang năm ta phải tiến cung, ta sẽ nhớ muội lắm, muội phải thường xuyên đến thăm
ta.”
Giang Diệu gật đầu, cười nói được.
Đôi mắt đẹp của Hoắc Tuyền tràn ngập ý cười, nhìn Giang Diệu, hai người
đều thật tâm xem nhau là bạn bè. Bỗng nhiên tay nàng ấy nắm chặt một
chút, chớp chớp mắt nói: “Diệu Diệu, sang năm sau, muội cũng đã mười
ba. Phụ mẫu muội có đề cập tới chuyện cưới gả bao giờ chưa?”
Giang Diệu cũng không thẹn thùng, nói: “Nhị ca và Tam ca của ta còn chưa có tin tức đây, ta cần gì phải gấp nhỉ?” Nếu như không có gì bất ngờ
xảy ra, việc hôn nhân của Tam ca nàng không cần phải lo lắng, nhưng mà
còn Nhị ca... Mấy ngày nay, số lần Tiết Kim Nguyệt đến Trấn Quốc Công
phủ càng ngày càng ít, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên Giang Diệu phản ứng lại, nhìn về phía Hoắc Tuyền, nói, “Tuyền tỷ tỷ, tỷ hỏi ta cái này làm
gì?”
Hoắc Tuyền buông lỏng tay, hỏi Giang Diệu: “Muội cảm thấy... Ca ca ta có được hay không?”
Hoắc Nghiễn à.
Nhắc tới Hoắc Nghiễn, tự nhiên đáy lòng Giang Diệu rất thưởng thức hắn.
Những năm này nàng cùng Hoắc Tuyền rất thân nhau, Hoắc Nghiễn là ca ca
của Hoắc Tuyền, tất nhiên nàng tiếp xúc hắn cũng nhiều hơn một chút.
Cử chỉ Hoắc Nghiễn khiêm tốn, nhã nhặn có lễ, mỗi lần nhìn nàng, trên
mặt đều mang theo ý cười. Lúc trước đây, nàng nhớ kiếp trước Hoắc
Nghiễn si mê nàng đến điên cuồng, nàng có hơi muốn gả cho hắn, nếu như
có thể cùng hắn sinh ra tình yêu nam nữ, vậy thì càng tốt. Nhưng có một
số việc không thể cưỡng cầu được, thời điểm lúc nàng còn bé, Hoắc Nghiễn giống như Đại ca ca chăm sóc nàng, bây giờ dần dần lớn rồi, bản thân
cũng có suy nghĩ riêng, chỉ cảm thấy Hoắc Nghiễn với nàng, như là có
thêm một vị ca ca.
Mà Hoắc Tuyền sẽ không vô duyên vô cớ hỏi những chuyện này, khẳng định
là có nguyên nhân. Giang Diệu cảm giác như thế, bởi vì đời trước Hoắc
Nghiễn yêu nàng, như vậy đời này, có lẽ hắn vẫn tiếp tục yêu nàng đi.
Nàng nhìn vào đôi mắt hiếu kỳ của Hoắc Tuyền, trong lòng bắt đầu xoay chuyển: Chẳng lẽ là Hoắc Nghiễn hỏi?
Nếu thật sự là như vậy, cũng coi như hợp tình hợp lí.
Giang Diệu chăm chú suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Đương nhiên Hoắc
đại ca rất tốt, có điều Tuyền tỷ tỷ, ta coi tỷ là tỷ tỷ của ta, Hoắc đại ca chính là ca ca của ta.”
Hoắc Tuyền biết Giang Diệu là người thông minh, bây giờ thấy nàng nói
trực tiếp như vậy, nàng ấy cũng không quanh co lòng vòng, vội hỏi: “Cái gì mà ca ca? Ca ca muội còn chưa đủ nhiều sao, lại thêm một người ca ca là có ý gì? Kỳ thực ta cũng hiểu rõ, ba người ca ca muội đều ưu tú như vậy, nhìn quen nam tử xuất sắc, tự nhiên không lọt mắt ca ca ta. Nhưng
ca ca ta, tuy nói hắn không thông minh, nhưng là người thành thật, lớn
lên cũng không tệ, có phải là...” Nàng ấy sợ Giang Diệu thẹn thùng, nhỏ giọng nói, “Ta coi muội là tỷ muội tốt, cho nên ta nói thẳng chuyện này với muội. Dù sao đây là chuyện cả đời, muội cũng không cần thẹn thùng,
đời ta xem như là nhảy vào bên trong hố lửa không ra được. Nhưng muội
thì lại khác, muội tốt như vậy, nhất định có thể gả cho một lang quân
như ý.”
Giang Diệu vâng một tiếng, nói: “Muội biết rồi.” Đây là chuyện đại sự cả đời của các cô nương, không có gì phải thẹn thùng cả. Nàng cũng không muốn tùy tùy tiện tiện gả cho một người xa lạ. Dù sao trong lòng nàng
không có ứng cử viên phù hợp, nhưng Hoắc Nghiễn xác thực xem như
xuất chúng, cũng giống như Hoắc Tuyền nói, mọi thứ hắn đều tốt, còn rất
thành thật, xác thực thích hợp làm phu quân.
Hai tiểu cô nương đang nói chuyện, nha hoàn Cẩm Thúy bên người Hoắc Tuyền đi vào bẩm báo, nói là Hoắc Nghiễn đến rồi.
Hoắc Tuyền không nhịn được cười, nhìn Giang Diệu nói: “Quả nhiên không
thể nói sau lưng người khác. Muội nhìn xem, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền
đến.” Nàng ấy nói cười, nhìn khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu, ai một
tiếng, “Muội đừng đỏ mặt nha.”
Nàng đỏ mặt sao?
Giang Diệu vươn tay chạm vào mặt, bĩu môi nói: “Lần tới không cho nói
tiếp chuyện này.” Mặt nàng đỏ, tất nhiên trong lòng không phải yêu
thích Hoắc Nghiễn, chỉ là Hoắc Tuyền vừa mới thay Hoắc Nghiễm hỏi thăm ý định của nàng, thì Hoắc Nghiễn liền đến, trong lòng nàng khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
Hoắc Tuyền nghịch ngợm nói một tiếng “Tuân mệnh”, nhìn thấy ca ca của
mình đi vào, liền đứng lên nói: “Ca ca, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến
gặp ta?”
Hoắc Nghiễn nở nụ cười ôn hoà, gọi người như gió xuân ấm áp, nói: “Vừa vặn rảnh rỗi, liền ghé thăm muội một chút.”
Hoắc Nghiễn đã đến tuổi mười bảy, chính là một công tử phong độ nhẹ
nhàng. Hiện nay mặc cẩm bào màu xanh ngọc, bên hông buộc thắt lưng ngọc, đeo túi thơm và ngọc bội, nghiễm nhiên trở thành bộ dáng thế gia công
tử. Sau khi Hoắc Tuyền tiến cung, Bình Tân Hầu phủ chính là hoàng thân
quốc thích (1), Hoắc Nghiễn này thân là con trưởng đích tôn của Bình Tân Hầu phủ, con đường tương lai ngày sau không thể đếm hết. Hiện nay Hoắc
Nghiễn đã tới tuổi bàn chuyện cưới hỏi, bà mai bà mối đến nhà gần như
dẫm nát bậu cửa. Một cô nương được nhiều nhà đến dặm ngỏ thế này là vinh dự lớn nhất đối với một cô nương, nhưng chuyện này nếu dùng cho nam
nhân thì cũng có tác dụng. Thân phận tốt, hình dạng tốt, phẩm hạnh tốt,
con rể hoàn mỹ như vậy, đốt đèn lồng cũng tìm không ra đâu.
(1) Hoàng thân quốc thích: Họ hàng máu mủ với vua chúa.
Giang Diệu cảm thấy, nếu sau này nàng cũng có một khuê nữ, cũng sẽ vừa ý con rể như Hoắc Nghiễn vậy.
Hoắc Nghiễn nhìn tiểu cô nương bên người Hoắc Tuyền, thấy một đôi mắt to long lanh nước, lỗ tai ửng đỏ, mỉm cười nói: “Diệu Diệu cũng ở đây à.” Hắn cầm lấy hai giấy dầu bao từ trong tay gã sai vặt phía sau, nói,“Đây là mứt hoa quả, vừa nãy ta đi ngang qua cửa hàng, sẵn tiện mua,
tiểu cô nương thích ăn, hai người các muội nếm thử, xem có thích hay
không.”
Nhìn bộ dáng cứng ngắc lúng túng của ca ca mình, Hoắc Tuyền mím môi, có
chút buồn cười. Nhưng ca ca ngốc này của nàng, ánh mắt đúng là rất tốt. Hoắc Tuyền cầm lấy nói một tiếng cám ơn ca ca, lúc này mới hướng về
Giang Diệu nói, “Diệu Diệu ăn không?”
Giang Diệu cười nói một câu khách khí, sau đó mới đáp: “Hôm nay ta
khuyên can đủ đường nương mới đáp ứng cho ta xuất môn, có điều không cho phép ta đi quá lâu. Vào lúc này ta nếu ta chưa về nhà, nương sẽ không
cho ta xuất môn nữa. Tuyền tỷ tỷ, vậy chúng ta lần tới gặp nhau ở Minh
Tú Sơn Trang.”
Hoắc Tuyền biết chuyện như vậy không thể quá gấp, hơn nữa nàng có thể
cảm giác, tiểu cô nương người ta vẫn có hảo cảm với ca ca nàng, chuyện
này nha, vẫn có cơ hội.
Hoắc Tuyền cầm hai gói mứt hoa quả trong tay kín đáo đưa cho nha hoàn
Bảo Cân bên cạnh Giang Diệu, lại nhìn ca ca của mình đang tiễn Giang
Diệu ra ngoài phủ, chờ lên xe ngựa, nhìn người đi xa, lúc này mới dùng
cùi chỏ hất nhẹ vào người ca ca chỉ biết ngây ngốc này.
Bên trong xe ngựa, Giang Diệu đưa mứt hoa quả cho Bảo Cân và Bảo Lục.
Vừa mở ra, liền nghe được tiếng Bảo Lục thốt lên: “Nha, này không phải
là món tiểu thư bình thường thích ăn nhất sao? Khó trách tính cách Hoắc
cô nương hợp với tiểu thư như vậy, hóa ra khẩu vị cũng giống nhau.”
Khẩu vị Giang Diệu có chút kỳ quái, trong ngày thường mua mứt hoa quả
thì, đi hỏi hết người cũng rất ít cô nương thích loại vị mứt này, khẩu
vị rất khác, tự nhiên người mua cũng ít.
Bảo Lục là người đơn thuần, nhưng tâm tư Bảo Cân cẩn thận, lập tức liền
rõ ràng, hôm nay vị Hoắc công tử này biết được tiểu thư nhà nàng đến
chơi, cho nên mới tìm cớ đến thăm muội muội, mà những mứt hoa quả này,
căn bản không phải mua cho Hoắc cô nương, mà là mua cho tiểu thư nhà
nàng nha. Bởi vậy, ấn tượng Bảo Cân đối với Hoắc Nghiễn, lại tốt hơn mấy phần.
Đi một vòng lớn, cũng không tìm thấy nam tử chịu bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, xem ra thật là hiếm thấy.
Bảo Cân nghiêng đầu nhìn tiểu thư yểu điệu nhà mình, biết tiểu thư sở
hữu bộ dáng rất đẹp, mà Hoắc công tử kia, cũng tuấn tú lịch sự, tuấn mỹ
tao nhã.
Giang Diệu đối với con mắt tràn ngập ý cười của Bảo Cân, lập tức hiểu rõ nàng ấy đang nghĩ gì, nhất thời lỗ tai có chút nóng, nói: “Nhìn cái gì
đó?”
Bảo Cân đáp: “Tiểu thư ta thật xinh đẹp.”
Giang Diệu cười cười, cũng không truy cứu nữa.
Chuyện mùng sáu tháng sau nàng muốn đi Minh Tú Sơn Trang, lúc Giang Diệu hồi phủ đã nói với Kiều Thị. Kiều Thị có chút do dự, nhưng nghĩ đến
ngày ấy Hoắc Tuyền cũng đi, hơn nữa bà cũng không thể giữ khuê nữ cả
đời. Kiều Thị gật đầu, dặn dò: “Vậy con hãy đi cùng với A Tuyền, nha đầu kia là người mạnh mẽ có chủ kiến.”
Giang Diệu nói: “Vâng, nữ nhi sẽ chú ý.”
Sau đó Kiều Thị lại cẩn thận hỏi từng li từng tí một: “Hôm nay con đi Hoắc phủ, có gặp được hài tử Hoắc Nguyễn kia sao?”
Giang Diệu thật thà nói: “Có. Hoắc đại ca đi tới chỗ của Tuyền tỷ tỷ, có điều đúng lúc con cùng Tuyền tỷ tỷ trò chuyện xong, cũng không nói
nhiều với huynh ấy.” Nàng nhìn mẫu thân của mình, hiểu được trong lòng
bà đang bàn tính cái gì, nhỏ giọng nói, “Nương, trong lòng nữ nhi đã
quyết định. Có một số việc, nữ nhi muốn tự mình nghĩ.”
Kiều Thị nở nụ cười, đưa tay bóp bóp khuôn mặt nhỏ trắng nõn của khuê nữ một cái, nói: “Con mà cũng biết trong lòng nương đang suy nghĩ gì?”
Giang Diệu gật đầu “Vâng” một tiếng, bĩu môi nói: “Không phải đang nghĩ
là, Hoắc đại ca có thích hợp làm con rể của người hay không sao?”
Kiều Thị không nhịn được nói: “Tiểu cô nương nhà ta ơi, ngay cả chuyện
như thế cũng không biết thẹn thùng.” Có điều trong lòng bà xác thực
muốn như vậy, không ngờ tuy tuổi khuê nữ nhà bà còn nhỏ, nhưng còn thông minh tinh tế hơn bà. Nếu khuê nữ đã nói như vậy, Kiều Thị phối hợp đáp, “... Vậy cũng được, nương mặc kệ, tự con quyết định.”
Nói là không quản, nhưng làm sao có khả năng mặc kệ đây?
Hoắc Nghiễn xác thực tốt, dù ánh mắt Giang Chính Mậu soi mói đủ thứ,
nhưng cũng thật tâm thưởng thức Hoắc Nghiễn. Tuy Kiều Thị yêu thích đứa nhỏ Hoắc Nghiễn này, nhưng trong đầu bà, lại không có ý định gả khuê
nữ. Có điều, Vọng Thành to lớn, tuy thiếu niên trẻ rất nhiều, nhưng tìm
được người làm Kiều Thị hài lòng, cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Bốn hài tử, đều đã đến tuổi kết thân, tuổi cũng đã lớn, khó trách làm Kiều Thị phát sầu.
•
Mùng sáu tháng chín ngày hôm đó, Giang Diệu đi Minh Tú Sơn Trang theo hẹn của Vệ Bảo Linh.
Hôm nay người đưa Giang Diệu đi, là Nhị ca Giang Diệu Giang Thừa Hứa.
Giang Thừa Hứa mười bảy tuổi, dung mạo so với Giang Chính Mậu lúc còn
trẻ càng ngày càng phong thần tuấn lãng. Mà ba bào thai huynh đệ này khi còn bé có bộ dáng giống nhau như đúc, dần dần sau khi lớn lên, từ từ
phát triển những nét độc đáo của riêng mình, bây giờ bọn họ, nhìn kỹ một chút sẽ nhận ra là ba huynh đệ, nhưng lại không giống như khi còn bé,
dễ dàng nhận sai. Có điều tính tình ba người này lại không thay đổi chút nào, đại ca Giang Thừa Nhượng như ông cụ non, ôn hòa nội liễm, Tam ca
Giang Thừa Ngạn, lại là tính tình khiêu thoát, cả ngày cợt nhả, chỉ có
Nhị ca này, Giang Diệu là càng ngày càng đoán không ra.
Đến Minh Tú Sơn Trang, Giang Thừa Hứa tự mình đưa muội muội đi vào.
Thời điểm vừa bước vào sân, liền thấy bảy, tám người quần áo hoa lệ, tiểu cô nương tha thướt yêu kiều tụ tập đứng cùng nhau.
Đằng kia có một bóng người tinh tế, là tiểu cô nương mặc một bộ váy màu
màu xanh biếc nhạt, nghiêng đầu nhìn thấy hai huynh muội đến đây, lập
tức vui mừng chạy tới, lôi kéo tay Giang Diệu nói: “Diệu Diệu.” Sau đó
mới sợ hãi ngẩng đầu, nhìn Giang Thừa Hứa, “Nhị biểu ca khỏe.”
Giang Thừa Hứa khẽ vuốt cằm “Ừ” một tiếng.
Bích y (2) cô nương có một một nốt chu sa chính giữa mi tâm, khuôn mặt trắng nõn, tươi cười ngọt ngào, chính là Tiết Kim Nguyệt.
(2) Bích y: Váy màu xanh biếc (để vậy cho nó hay hihi)
Giang Diệu nhìn mặt Nhị ca không hề có cảm xúc, lại nhìn liếc qua Tiết
Kim Nguyệt đang sợ hãi nắm chặt tay nàng, trong lòng có chút phát sầu.
Kiếp này, nàng đành phải làm một chút thủ đoạn nhỏ, để Kim Nguyệt
không giống như đời trước sợ Nhị ca nàng nữa. Những lúc không có người,
nàng vẫn hay khen Nhị ca nàng trước mặt nàng ấy. Có điều, Nhị ca này của nàng, nhưng lại là người thủ khẩu như bình (3), chuyện gì đều giấu ở
trong lòng. Mẫu thân nàng nhắc tới chuyện làm mai, hắn chỉ nhàn nhạt nói không vội, nhưng lại không nói cho bà biết, thật ra trong lòng hắn đã
có người thương. Dù sao chuyện này, nàng là người ngoài cuộc, không thể nói giúp Nhị ca, chỉ đành chờ đợi hắn tự mở miệng.
(3) Thủ khẩu như bình: Giữ miệng như bưng.
Nhưng kiểu này “Bản thân mình biết rõ ràng, nhưng kìm nén không thể nói” tư vị của nó, thật là khó chịu.
Giang Thừa Hứa đưa muội muội đến nơi, liền xoay người rời đi, chờ thời điểm chạng vạng mới trở lại đón nàng.
Giang Thừa Hứa vừa đi, vẻ mặt Tiết Kim Nguyệt cũng thả lỏng một chút.
Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt đang nói chuyện đến ca ca Tiết Đằng của
nàng ấy, nàng chớp mắt hỏi: “... Đến tết Tiết biểu ca mới trở về sao?”
Ca ca của Tiết Kim Nguyệt là Tiết Đằng, hiện nay là Phò mã của Trưởng công chúa Minh Hà.
Chỉ là Tiết Đằng tuổi nhỏ tài cao, quanh năm chinh chiến sa trường, có lúc ngay cả tết đến cũng không trở về.
Tiết Kim Nguyệt nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng rủ xuống,
bĩu môi nói lầm bầm, “Cũng không biết. Năm ngoái ca ca ta nói sẽ quay
về, kết quả làm ta vui vẻ nửa ngày, cho đến đêm giao thừa năm mới, cũng
không thấy đâu.” Nói xong lại hâm mộ nhìn Giang Diệu, “... Diệu Diệu
ngươi thật sướng nha, ba ca ca đều ở bên cạnh. Ta đây, chỉ có một người
ca ca mà cũng như vậy, nhưng mà -- cũng may có Kỳ biểu ca.”
Giang Diệu nhíu mày, tất nhiên biết người gọi được gọi là Kỳ biểu ca
trong miệng Tiết Kim Nguyệt, chính là người mà kiếp trước nàng ấy gả cho hắn. Nàng cũng từng thấy qua Kỳ Trừng, là người ngoan ngoãn biết điều,
rất biết chăm sóc người khác như Đại ca ca nàng vậy. Nhưng ai biết được, mới nhìn qua trông hắn thành thật như thế, sau khi kết hôn, sẽ biến
thành cái bộ dáng kia đâu? Sở dĩ Giang Diệu cảm thấy, mọi người đều cho
rằng bản tính Kỳ Trừng như thế, chỉ do hắn nguỵ trang quá tốt ở trước
mặt Tiết Kim Nguyệt thôi.
Giang Diệu biết, Tiết Kim Nguyệt đối với chuyện tình cảm hết sức trì
độn, vào lúc này chỉ là đối với Kỳ Trừng có chút hảo cảm, còn chưa phát
triển đến tình yêu nam nữ, tất cả vẫn còn kịp.
Giang Diệu nghĩ thầm: Chỉ cần Tiết Kim Nguyền nhìn thấy mặt phong lưu
hoa tâm kia của Kỳ Trừng, kiếp này nhất định sẽ không muốn gả cho hắn.
Thấy Tiết Kim Nguyệt lải nhải khen Kỳ Trừng, Giang Diệu cũng không có
hứng thú nghe nàng ấy nói tiếp nữa. Vừa đi đến sân, một đám tiểu cô
nương liền xông tới, còn có một ít người, đứng bên cạnh Vệ Bảo Linh,
phần còn lại là chưa tới. Những tiểu cô nương vây xung quanh nàng, cũng
không phải đều yêu thích Giang Diệu, chỉ là phần lớn bọn họ có hứng thú
với Giang Thừa Hứa người mới đưa Giang Diệu đến đây hoặc là những công
tử khác của Trấn Quốc Công phủ.
Vệ Bảo Linh cười tủm tỉm đi tới, khách khí nói: “Giang cô nương đến
rồi.” Nàng ta tinh tế đánh giá một phen, thấy gương mặt Giang Diệu như
đóa hoa xinh đẹp, có chút chán ghét, trên mặt không chút biến sắc, nói,“Đừng đứng nữa, đều ngồi xuống nói chuyện đi.”
Nhìn Vệ Bảo Linh một bộ tư thế như chủ nhân, Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt nhìn nhau nở nụ cười, từng người ngồi xuống.
Cánh môi hồng nhuận của Vệ Bảo Linh cong lên, nói: “Ta còn tưởng Hoắc cô nương sẽ cùng với Giang cô nương đến đây? Nhưng lại không thấy, chẳng
lẽ hôm nay không tới sao?”
Sau khi Hoắc Tuyền vào cung thành Hoàng Hậu, còn Vệ Bảo Linh cùng Cảnh
Huệ đế là thanh mai trúc mã, giữa hai người như nước với lửa, hôm nay
phần lớn là người đến xem kịch vui, nếu như Hoắc Tuyền không đến, này
ngược lại đúng là có chút mất hứng nha.
Giang Diệu cầm tách nước trà nha hoàn đưa tới, đối diện Vệ Bảo Linh nói: “Tuyền tỷ tỷ đã nói với ta, hôm nay là thiết yến của Vệ cô nương, nàng nhất định sẽ đến.”
Con ngươi trong suốt của Vệ Bảo Linh mang theo ý cười, nói: “Vậy thì tốt. Cũng lâu rồi ta không gặp nàng ấy, có chút nhớ.”
Sau khi Vệ Bảo Linh nói chuyện với Giang Diệu xong, lại thấy có vài người đến, liền đi bắt chuyện với những người tiếp theo.
Hình như người đến chính là đại nhân vật gì lớn lắm, nguyên cả nhóm tiểu cô nương đang ngồi, mỗi một người đều đứng lên qua đó chào hỏi. Giang
Diệu hiếm khi tham dự các cuộc tụ tập như thế này, đúng là hiếu kỳ, nói
với Tiết Kim Nguyệt: “Chẳng lẽ là trưởng công chúa đến sao?” Nếu là
trưởng công chúa, các nàng cũng phải qua hành lễ mới đúng.
Tiết Kim Nguyệt lắc đầu một cái, nhìn Giang Diệu nói: “Mới không phải,
là Lục Linh Lung.” Khóe miệng nàng ấy cong cong, nhỏ giọng nói, “Có
điều mọi người đến chào hỏi cũng không phải vì mặt mũi của nàng ta, chỉ
là muốn nịnh bợ Tuyên Vương thôi. Nhưng mà, nàng ta tự mình nói quan hệ rất tốt với Tuyên Vương, Tuyên Vương cũng rất thương nàng, nhưng theo
ta được biết, Tuyên Vương mới sẽ không quan tâm cái cháu gái làm người
ta ghét này đâu.” Nói đến vế sau, Tiết Kim Nguyệt nhếch môi cười cười.
Giang Diệu cũng cười theo. Nàng ngẩng đầu, nhìn Vệ Bảo Linh thân thiết kéo tay Lục Linh Lung, bộ dáng vừa nói vừa cười, trông giống như tỷ
muội rất thân thiết. Lúc trước khi Ngụy vương đắc thế, người La An quận
chúa kia, cũng như Lục Linh Lung vậy, đi tới chỗ nào đều là “chúng tinh củng nguyệt (4)“. Nhưng thật đáng tiếc, ai bảo Ngụy vương không cố
gắng, đã làm lỡ mất ngôi vị hoàng đế.
(4) Chúng tinh củng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được mọi người che chở, là cái rốn của vũ trụ.
Vệ Bảo Linh dẫn Lục Linh Lung lại đây.
Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt lễ phép đứng lên chào hỏi.
Lục Linh Lung nhìn khuôn mặt của Giang Diệu, quái gở nói: “Ồ, Giang cô
nương cũng ở đây à?” Nàng ta nhìn khắp bốn phía, che miệng cười nói,“Ba người ca ca kia của người đâu? Không phải đến chỗ nào đều như cái
đuôi đi theo phía sau ngươi sao, sao lần này lại không thấy ai hết vậy?”
Khi còn bé Lục Linh Lung được nuông chiều đủ thứ, nên mới có Lục Linh
Lung bây giờ, ỷ có tam thúc Tuyên Vương quyền khuynh triều chính, càng
ngày càng hung hăng bá đạo. Tuyên Vương rõ ràng chưa bao giờ đứng ra nói giùm Lục Linh Lung, nhưng lại không có ai dám nghi vấn tình thương của
Tuyên Vương đối với cô cháu gái Lục Linh Lung này. Dù sao Tuyên Vương
còn chưa kết hôn, dưới gối không có con cái, đối với chất nữ (5) thương
yêu một chút, cũng là chuyện quá đỗi bình thường. Bởi vậy, càng ngày
càng cổ vũ cho Lục Linh Lung kiêu ngạo.
(5) Chất nữ: Cháu gái
Thấy Lục Linh Lung nói Giang Diệu như vậy, trong lòng Vệ Bảo Linh cực kỳ vui vẻ.
Vệ Bảo Linh vụng trộm cười trong lòng, trên mặt lại nói: “Linh Lung, muộn đừng nói Giang cô nương như vậy.”
Giang Diệu mỉm cười đáp: “Trước giờ các ca ca rất thương ta, chuyện này
ta tưởng tất cả mọi người đều biết chứ. Vậy còn Lục cô nương đây, không
phải nói Tuyên Vương hiểu rõ nhất là chất nữ Lục cô nương sao, hôm nay
sao Tuyên Vương không tự mình đưa Lục cô nương tới đây nhỉ? Trước đó vài ngày, Tuyên Vương giúp phụ thân ta cha một vấn đề nhỏ, nếu như hôm
nay nhờ phúc của Lục cô nương, có thể chiêm ngưỡng phong thái của Tuyên
Vương, cũng là vinh hạnh của ta. Dù sao Tuyên Vương, là một vị trưởng
bối cần được kính trọng.”
Đáng ra tiểu cô nương không nên nhắc tới nam tử bên ngoài, nhưng bối
phận của Lục Lưu cao hơn Giang Diệu, Giang Diệu xem hắn là trưởng bối
đáng kính, cũng không có gì là không thích hợp.
Lục Linh Lung biết rõ bản thân nàng ta có bao nhiêu trọng lượng, nhưng
vẫn bày ra bộ dáng kiêu ngạo ở trước mặt người ngoài. Dù ở cùng một cái
mái hiên, nhưng Lục Linh Lung không cơ hội gặp mặt tam thúc, càng không
nắm chắc hắn có che chở nàng ta hay không. Dù sao cũng là tiểu cô
nương, chưa va chạm nhiều, nhất thời Lục Linh Lung tức giận đến mặt đều
đỏ, há miệng thở phì phò rời đi. Vệ Bảo Linh vội vàng đi theo động viên.
Giang Diệu hừ một tiếng. Dám nói xấu ca ca của nàng, nàng ta cũng không nhìn lại mình có bản lãnh hay không.
Trút giận xong, Giang Diệu mới hướng về Tiết Kim Nguyệt nói: “Tuyền tỷ
tỷ sắp đến rồi. Trước tiên ta đi tới nhà xí một tý, Nguyệt ở chỗ này chờ ta.”
Tiết Kim Nguyệt gật đầu, ngoắc ngoắc tay nói: “Đi đi. Cẩn thận chút.”
Bảo Cân Bảo Lục đi theo phía sau Giang Diệu, có nha hoàn của Minh Tú Sơn Trang dẫn nàng tới nhà xí.
Nha hoàn dẫn Giang Diệu đi tên là Phù Dung, tên này thật đúng là êm tai, nàng ấy có khuôn mặt tròn nhỏ, cùng Bảo Lục tuổi tác ngang nhau. Phù
Dung dẫn nàng đi rửa tay xong, lại nhiệt tình giới thiệu phong cảnh
Minh Tú Sơn Trang với nàng.
Minh Tú Sơn Trang ngói xanh chu manh, điêu lan họa đống, xác thực phù hợp với khí thế Hoàng Gia.
Đi tới hành lang, Phù Dung lại hướng về Giang Diệu giới thiệu: “Chỗ ấy là Lộc viên (6).”
(6) Lộc viên: sân hươu. Nếu để để sân hươu thì thấy ẹ quá, nên mình để Lộc viên cho hay.
Lộc viên.
Giang Diệu hỏi: “Chẳng lẽ bên trong có hươu?”
Phù Dung mỉm cười gật đầu, nói: “Giang cô nương quả thực băng tuyết
thông tuệ. Bên trong là hươu của trưởng công chúa nuôi, vào mùa thu năm
ngoái lúc săn bắn thì, Tuyên Vương đưa cho trưởng công chúa, trưởng công chúa rất yêu thích. Con hươu kia rất có linh tính, mỗi lần nhìn thấy
trưởng công chúa, sẽ như hài tử làm nũng, nhìn thấy trưởng công chúa
không vui, còn sẽ chủ động chọc trưởng công chúa vui vẻ nữa đó.”
Bảo Lục ở phía sau Giang Diệu trợn to hai mắt, vội vã nắm ống tay áo của Giang Diệu, nói: “Tiểu thư, chúng ta đi xem một chút đi. Nô tỳ còn chưa từng thấy hươu sống sờ sờ bao giờ cả.”
Giang Diệu mỉm cười trả lời: “Đây là hươu do trưởng công chúa nuôi
dưỡng, làm sao chúng ta có thể tùy tiện đến xem. Tuyền tỷ tỷ sắp đến
rồi, chúng ta vẫn là mau chóng trở về đó đi.”
Bảo Lục rủ đầu nhỏ xuống, nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, có chút không muốn, nhưng dù sao cũng không dám vượt quá mức.
Phù Dung cười to mà nói: “Trước giờ trưởng công chúa rất hào phóng,
nhìn một chút cũng không phải chuyện gì to tát. Lúc trước Vệ cô nương
cũng dẫn mấy vị cô nương khác đến xem, trưởng công chúa còn nói, cái
con hươu con bị nuôi dưỡng ở Lộc viên kia, đến để nó gặp gỡ nhiều
người, mất công nhìn thấy tiểu cô nương lại sợ sệt trốn ra sau cây, một
chút cũng không có bộ dáng của hươu.”
Lời này vừa dứt, Bảo Lục nâng mắt, tha thiết mong chờ nhìn Giang Diệu: “Tiểu thư?”
Giang Diệu bất đắc dĩ, nhưng nghe Phù Dung giới thiệu như vậy, cũng cảm
thấy con hươu này đáng yêu, nhìn một chút chắc cũng không sao.
Giang Diệu nhìn Phù Dung đứng ở bên cạnh, nói: “Vậy thì phiền tỷ rồi.”
Phù Dung nói: “Không phiền gì cả, đây là vinh hạnh của nô tỳ. Giang cô
nương đi theo nô tỳ đến đó nha.” Nói xong, liền dẫn ba người chủ tớ
Giang Diệu tiến vào Lộc viên, bên trong cây cối xanh um, bây giờ vào
cuối mùa thu, trên đất phủ kín lá vàng rụng rực rỡ. Đi một đoạn đường,
Phù Dung chỉ chỉ tay về đằng trước, nói, “Đó, đó là con hươu trưởng công chúa nuôi.”
Giang Diệu nhìn theo phương hướng Phù Dung chỉ, thấy bên hồ có một con
hươu, đang cúi đầu uống nước. Nhìn hai cái sừng nhỏ trên đầu nó, Giang
Diệu liền hiểu được đây là một con hươu đực. Phần lớn hươu đực hai tuổi
liền bắt đầu mọc sừng, chờ lớn tuổi chút nữa, cặp sừng đầu tiên sẽ
không phân nhánh, nhưng khi mọc sừng những lần sau sẽ phân nhánh rất
nhanh.
Con hươu này toàn thân màu nâu hồng, trên người có vài điểm trắng, màu trắng lấm tấm này, giống đóa hoa mai.
Là hươu hoa mai đây.
Uống nước xong, con hươu ngẩng đầu lên, nhìn bốn người tiến vào, nó có
khuôn mặt dài, mắt to long lanh nước, thấy nó vẩy vẩy đuôi, một bộ dáng
dấp cực kỳ ngạo mạn. Nhưng ngoại trừ ngạo mạn ra, không hề có ý muốn
công kích, chỉ nhàn nhạt nhìn mấy người, tiếp tục nhàn nhã đi tới, giống như một bộ tư thế của quý công tử.
Thật là tôn quý. Quả thật là chủ nào, tớ nấy.
Con hươu này xác thực rất đẹp, có lẽ là 'mỹ nam' trong đám hươu đực.
Giang Diệu nhìn thấy rất yêu thích, đến gần hơn một chút, giơ tay vuốt
vuốt lớp lông diễm lệ trên thân thể nó, âm thanh điềm nhiên hỏi: “Trông
ngươi thật là đẹp mắt.”
Lúc đầu con hươu này bày ra bộ dáng không muốn ai chạm vào, nhưng hình
như hiểu Giang Diệu khen nó, đôi mắt long lanh nước sáng rực lên, lập
tức liền trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, còn nhích người sát vào một tý
để tùy ý Giang Diệu vuốt ve.
Thật là ngạc nhiên. Giang Diệu cong môi, cười cực kỳ vui vẻ, tay nhỏ nhẹ nhàng sờ sờ ở trên đầu nó, nói: “Ngươi còn có thể nghe hiểu tiếng người sao? Biết là ta đang khen ngươi.”
Giang Diệu chưa từng nuôi động vật nhỏ nào cả, vào lúc này nhìn thấy con hươu này, chính là yêu thích không muốn buông tay.
Ngay lúc thời điểm Giang Diệu hài lòng, đột nhiên phía sau vang lên một thanh âm thanh nhuận dễ nghe --
“... Lại đây.”
Là âm thanh của nam tử.
Tay Giang Diệu đang vuốt lông con hươu dừng một chút, sắc mặt cứng đờ,
chuẩn bị xoay người nhìn xem, đã thấy con hươu dưới tay nàng “Bịch” một
tiếng liền chạy tới.
Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn nam nhân cách đó không xa. Thấy dung mạo
hắn vô song, dáng người như trúc, cao to kiên cường, mặc một thân cẩm
bào màu xanh sẫm thêu sợi vàng, chân mang giày màu đen thêu hoa văn Cẩm
Ngoa. Mà cái con hươu ngông cuồng ngạo mạn kia, như thấy chủ nhân của nó vậy, nịnh hót thân mật cọ cọ thân thể nam nhân.