Editor: Biuti
Tuy Giang Diệu rất thích con hươu này, thế nhưng hôm qua ở Minh Tú Sơn
Trang nghe vị nha hoàn tên là Phù Dung kia nói, con hươu này được trưởng công chúa rất yêu thích. Giang Diệu vuốt đầu nó mấy lần, nhìn Kiều Thị, thăm dò ý của bà. Vốn dĩ Kiều Thị có chút buồn rầu bởi vì hôm qua
trưởng công chúa đưa tới mấy rổ cam, hôm nay lại đưa tới một con hươu
sống sờ sờ, xác thực quá kỳ quái.
Kiều Thị suy nghĩ một chút, nói: “Nương cũng hiểu được nếu chúng ta
nhận con hươu này sẽ không tốt, nhưng gả sai vặt mới đưa nó tới đã nói
qua, nếu như con không thích, thì ném đi, hoặc là làm thịt hươu ăn, đừng đưa trở về.”
Con hươu hôm qua còn vênh váo tự đắc, bây giờ giống như là nghe hiểu lời Kiều Thị nói, lập tức nịnh nọt cọ cọ cánh tay Giang Diệu, một đôi long
lanh nước làm người ta sinh ra một loại cảm giác đáng thương tội nghiệp. Giang Diệu nhìn thấy, tim đều mềm nhũn. Tên tiểu tử này, lại có linh
tính như vậy.
Giang Diệu nhẹ nhàng vỗ đầu nó mấy lần, động viên nói: “Ngươi yên tâm, ta không nỡ đem ngươi ăn đâu.”
Hươu con vui vẻ vẫy vẫy đuôi.
Giang Diệu chưa từng nuôi động vật nhỏ bao giờ, bây giờ đột nhiên đưa
đến một con vật lớn như vậy, thật ra có chút không kịp thích ứng. Mà lời gã sai vặt kia đã nói, hiển nhiên chính là quyết định của trưởng công
chúa, không ngờ tặng lễ vật thôi cũng bá đạo như vậy. Giang Diệu vui vẻ
nói với Kiều Thị: “Nương, đã như vậy, hay chúng ta nuôi luôn đi, cũng
không làm mất mặt mũi của trưởng công chúa. Lần tới nếu có cơ hội thấy
trưởng công chúa, nữ nhi sẽ tự mình cảm tạ nàng.”
Kiều Thị gật đầu, cảm thấy chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có biện pháp như thế. Có điều Kiều Thị yêu thích sạch sẽ, trước giờ không thích nuôi những động vật này, nhìn khuê nữ cùng con hươu đi gần nhau như vậy,
thoáng nhíu mày nói: “Đi cách xa nhau một chút, cẩn thận làm bẩn xiêm
y.”
Giang Diệu trên dưới đánh giá một phen, nói: “Nào có? Con hươu này rất
sạch sẽ, nương người nhìn xem, tắm đến sạch sành sanh...” Nàng sờ sờ
bộ lông hươu con, mỉm cười nói: “Mới vừa tắm rồi, đúng không?”
Thấy khuê nữ cùng hươu con vừa nói vừa cười, Kiều Thị dặn dò một hồi, lập tức trở về viện của mình.
Lúc xế chiều, Kiều Nguyên Bảo đặc biệt lại đây.
Kiều Nguyên Bảo đã chín tuổi, mặc một bộ cẩm bào xanh mượt, trên đầu
đội mũ quả dưa ngốc nghếch, bộ dáng so với nam tử cùng tuổi có hơi lùn
một chút, nhưng mà hắn được trời ban cho môi hồng răng trắng, con ngươi
sáng ngời, tuy không tròn vo giống như khi còn bé, nhưng khuôn mặt nhỏ
êm dịu, cũng được cho là tiểu mập mạp trắng trắng nộn nộn.
Giang Diệu từng thấy dáng dấp chín tuổi của hắn vào kiếp trước, chính là mập hơn nhiều so với hiện tại, kiếp này, nàng đã đốc thúc hắn ăn ít
một chút cùng với vận động nhiều một chút, nên bây giờ mới không mập
khoa trương như vậy. Kiều Nguyên Bảo nhìn hươu con Giang Diệu thả trong
sân, yêu thích không ngừng được, duỗi bàn tay thịt mập mạp ra sờ sờ,
hưng phấn hét lên với Giang Diệu: “Tiểu biểu tỷ, tỷ mua ở chỗ nào?
Nguyên Bảo cũng muốn.”
Giang Diệu mỉm cười nói: “Hôm nay trưởng công chúa đưa tới, mới không phải mua.”
Không mua được à.
Kiều Nguyên Bảo thoáng rũ mắt, lông mi vừa dày vừa cong vút như hai cây
quạt nhỏ, có chút thất vọng. Tuy tuổi hắn còn nhỏ, nhưng cũng hiểu rõ
đạo lý quân tử không cướp đồ của người tốt, hơn nữa đây là hươu của tiểu biểu tỷ, hắn càng không thể cứ khăng khăng muốn nó. Kiều Nguyên Bảo
càng nhìn càng yêu thích, âm thầm nắm chặt quả đấm nhỏ, quyết định sau
này phải đi tới Trấn Quốc Công phủ thăm tiểu biểu tỷ nhiều thêm một
chút.
Giang Thừa Ngạn cũng theo hai người tới đây, nhìn thấy muội muội mình
và Kiều Nguyên Bảo cùng nhau cầm cỏ đút cho hươu con, cũng đi tới muốn
thân cận một chút. Vậy mà con hươu này vẫn rất kiêu ngạo, làm sao cũng
không chịu để Giang Thừa Ngạn lại gần.
Giang Thừa Ngạn bực mình khoanh hai tay lại, lầm bầm nói: “Không biết thức thời.”
Kiều Nguyên Bảo dào dạt đắc ý, vênh mặt nói với Giang Thừa Ngạn: “Hươu
con chỉ thích ta và tiểu biểu tỷ, không thích Tam biểu ca đâu.”
Giang Thừa Ngạn xì một tiếng, lúc sau đôi mắt hiện lên tia mỉm cười giảo hoạt, lôi kéo Kiều Nguyên Bảo đi tới bên cạnh hươu con, vô cùng thần bí nói với hắn: “Đệ nhìn thử đó là cái gì? Nhặt lên tới đây xem một chút.”
Cái gì đây? Kiều Nguyên Bảo chớp chớp mắt to, nhìn về chỗ cách con hươu
không xa, có một đống đen sì kỳ lạ, từng viên một tròn tròn, giống như
táo đen sấy khô. Kiều Nguyên Bảo vốn có lòng hiếu kỳ rất mạnh, nhìn đống kỳ quặc đó, cầm một viên, sau đó hì hục chạy đến bên cạnh Giang Thừa
Ngạn, nhón chân hỏi: “Tam biểu ca, đây là cái gì nhỉ?”
Giang Thừa Ngạn ôm bụng cười to.
Giang Diệu vốn đang đút hươu con ăn, giờ nghe được giọng cười của Tam ca mình mới quay đầu nhìn một cái, thấy thứ Kiều Nguyên Bảo cầm trong tay, mới biết Tam ca nàng lại trêu chọc biểu đệ mập nữa rồi.
Kiều Nguyên Bảo không rõ vì sao, chạy đến trước mặt Hứa ma ma hỏi, Hứa
ma ma lập tức nói cho Kiều Nguyên Bảo biết đó là thứ gì, lúc này hắn mới vội vàng ném đồ dơ bẩn trong tay xuống, giận đùng đùng chạy tới Giang
Thừa Ngạn đòi tính sổ, mặt béo nhăn thành một đoàn, lên án nói: “Tam
biểu ca là người xấu!” ()
•
Từ lúc nuôi con hươu này, Giang Diệu trải qua những ngày rất vui vẻ. Con hươu rất thông tuệ cơ linh, hiểu biết tính người, phát hiện nàng là chủ mới của nó, ở trước mặt nàng ngoan ngoãn thành đủ kiểu, nhưng nếu đổi
thành người bên ngoài, muốn thân cận, lập tức bày ra một bộ dáng kiêu
ngạo ngông cuồng tự đại, giống như như ngày ấy nàng nhìn thấy ở Lộc
viên vậy.
Ngày hôm đó, đột nhiên Tiết Kim Nguyệt hẹn nàng cùng nhau đi Pháp Hoa Tự.
Mỗi lần Giang Diệu xuất môn, đều có ba ca ca cùng đi, nhưng như vậy thì
quá mức rêu rao, nên mỗi người tự thay phiên nhau đi với nàng. Vốn dĩ
lúc này đến phiên Tam ca, nhưng Giang Diệu có tính toán riêng, nên để
Nhị ca đưa đi. Nếu như Nhị ca để trong lòng tin tức lần trước nàng tiết lộ, lúc này chính là cơ hội tốt nhất, không thể cứ giống như kiếp
trước, đợi đến khi Nguyệt định thân rồi mới nói, lúc đó đã quá muộn rồi.
Hai huynh muội tới trước Pháp Hoa Tự, hai người ở trong đình hóng gió chờ Tiết Kim Nguyệt.
Giang Diệu ngồi ở trước mặt Nhị ca mình, nhìn hôm nay Nhị ca mặc một bộ
áo choàng lụa màu xanh nhạt, mang ngọc phát quan, lông mày dài đến tóc
mai, ngũ quan ương ngạnh, vóc người cao to, khí chất tuyệt trần, nghiễm
nhiên một bộ dáng dấp quý công tử rất xuất sắc. Hôm nay tiểu cô nương
tới dâng hương rất nhiều, trông thấy Nhị ca nàng, có không ít người
dừng chân nhìn lâu thêm một chút. Điều này làm cho Giang Diệu tự nhiên
sinh ra một loại cảm giác tự hào.
“Diệu Diệu.”
Là giọng nói của Nguyệt.
Giang Diệu xoay người nhìn xem, thấy mặc một bộ y phục màu xanh nhạt có
thêu hoa văn trên thân, Tiết Kim Nguyệt làm một kiểu tóc song bình kế
(1) đang đi tới. Nàng ấy là tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, hiện tại
gương mặt hàm chứa ý cười, tự nhiên bày ra một bộ dáng dấp còn xinh đẹp
yêu kiều hơn hoa.
(1) Kiểu tóc Song bình kế:
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Giang Diệu cũng cười tủm tỉm, cho đến
khi nhìn thấy thiếu niên trẻ bên cạnh Tiết Kim Nguyệt, nhất thời cười
cũng không nổi.
Nam tử bên cạnh Tiết Kim Nguyệt, bộ dáng ước chừng mười bảy mười tám
tuổi, mặc một bộ cẩm bào trắng như trăng non, có vóc dáng cao cao gầy
gò, dáng dấp nhã nhặn nho nhã, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, giữa hai
lông mày tràn đầy ý cười, chính là một bộ dáng dấp ngụy quân tử.
Giang Diệu nắm chặt tay trong tay áo, thầm nghĩ: Tên ngụy quân tử Kỳ Trừng sao lại đến đây?
Nhưng ngoài miệng nàng lại không nói gì, dù sao tiểu cô nương nhà người
ta vào lúc này còn đang rất thích hắn, nàng không thể để Nguyệt phát
hiện nàng bất mãn với Kỳ Trừng.
Tiết Kim Nguyệt đi tới bên cạnh Giang Diệu và Giang Thừa Hứa, giới thiệu Kỳ Trừng với hai người, lại giới thiệu hai người với hắn ta: “Đây là Kỳ biểu ca, vừa vặn gặp phải, Kỳ biểu ca lo lắng cho ta, nên tự mình đưa
ta tới đây.”
Giang Diệu cũng khách khí, kêu một tiếng: “Kỳ công tử.”
Kỳ Trừng thân là biểu ca Tiết Kim Nguyệt, tất nhiên từng thấy Giang Diệu và Giang Thừa Hứa, chỉ là mỗi lần nhìn thấy tiểu cô nương Giang Diệu
này, đều có thêm ba người ca ca lúc nào cũng kè kè bên cạnh nàng, làm
hắn không có cơ hội nói chuyện làm quen mấy câu. Trên mặt Kỳ Trừng hiện
lên vẻ nhã nhặn như quân tử, nhưng dù sao đã đến tuổi này, cũng trải qua chuyện nam nữ, hiện nay nhìn tiểu cô nương long lanh xinh đẹp trước
mặt, một đôi mắt yêu kiều như là biết nói, trong lòng tự nhiên có chút
ngứa. Kỳ Trừng cố ý làm bộ lơ đãng nhìn nàng thêm mấy lần, cố gắng khắc
chế ý niệm muốn vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, thầm nghĩ: Chà chà, khuôn mặt nhỏ nhắn này, còn dễ nhìn hơn so với vị tiểu biểu muội
bên cạnh hắn.
Lông mày Giang Diệu nhíu lại thật chặt.
Tiết Kim Nguyệt lại không phát hiện, chỉ nắm tay Giang Diệu, nhỏ giọng
nói: “Mấy ngày nay thân thể mẫu thân ta không được khỏe, ta muốn cầu một cái bùa bình an cho mẫu thân. Ban đầu ta muốn gọi muội với A Tuyền, thế nhưng muội cũng biết, trong ngày thường A Tuyền bận rất nhiều chuyện,
nên chỉ có hai người chúng ta.”
Giang Diệu nói: “À, ta cũng muốn thay ta tổ mẫu cầu một cái bùa bình an.”
Tiết Kim Nguyệt nở nụ cười, giống như không thấy Giang Thừa Hứa bên cạnh Giang Diệu, chỉ quay đầu nhìn Kỳ Trừng, nói: “Kỳ biểu ca, nơi này có
nhị biểu ca, huynh cứ yên tâm đi đi. Bằng hữu huynh còn chờ, cứ qua đó,
không cần ở lại với muội.” Tiết Kim Nguyệt bày ra thái độ ngoan ngoãn
hiểu chuyện, vóc người xinh xắn lanh lợi, hơn nữa nàng vốn là tiểu cô
nương có dáng dấp xuất chúng, ai nghe lời nói này của nàng, càng thêm
muốn bảo vệ che chở.
Kỳ Trừng biết tiểu cô nương dễ lừa. Mà vị tiểu biểu muội này, tâm tư đơn thuần, trước giờ hắn nói gì nàng nghe nấy, hắn đã ước định hôn sự với
Tiết gia, cho nên đã sớm hiểu rõ, sau này nàng sẽ là thê tử của hắn. Có điều tiểu biểu muội này, không cần hắn bỏ ra tâm tư gì, đã ngoan ngoãn
nghe lời hắn răm rắp. Ở trong mắt Kỳ Trừng, vị tiểu biểu muội này chỗ
nào cũng tốt, chỉ là quá cứng nhắc -- dù sao cũng bàn qua chuyện cưới
hỏi rồi, mà không cho hắn hưởng một chút ngon ngọt gì.
Hôm nay, đúng là một cơ hội tốt.
Ở nơi cửa Phật thanh tịnh, làm chuyện thâu hương thiết ngọc (2), cũng coi như là một việc phong lưu nhã sự (3).
(2) Thâu hương thiết ngọc: Hiểu nôm na là chỉ sự dan díu vụng trộm giữa nam nữ.
(3) Phong lưu nhã sự: Lãng mạn tao nhã.
Trong lòng Kỳ Trừng đang nghĩ chuyện phong lưu, nhưng trên mặt vẫn giữ
nụ cười ôn hòa, đứng đối diện Tiết Kim Nguyệt nói: “Không sao, muội từ
nhỏ đã hậu đậu, ta không yên lòng, hãy để ta đi cùng một đội với muội.”
Ôn nhu săn sóc như vậy, làm cho gò má gọi Tiết Kim Nguyệt ửng hồng,
nàng ấy không dám nhìn mặt Kỳ Trừng, vội vội vàng vàng quay đầu qua chỗ khác, trong lúc vô tình nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của Giang Thừa
Hứa. Tiết Kim Nguyệt vừa thấy hắn liền sợ hãi, lúc này vẻ mặt mới hơi
cứng lại, lập tức tâm tình trở nên bình tĩnh, làm gì còn vẻ mặt ngượng
ngùng như vừa rồi?
Tiết Kim Nguyệt vội vàng bước lên trước đi bên cạnh Giang Diệu, để hai nam nhân đi theo phía sau.
Càng nhìn thấy Tiết Kim Nguyệt e thẹn trước mặt Kỳ Trừng, trong lòng
Giang Diệu càng lúc càng khó chịu. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại, Nhị
ca nàng nhìn thấy cô nương mình thích lộ ra bộ dáng thẹn thùng ở trước
mặt nam tử khác, còn thờ ơ mặc kệ, vậy nàng nhất định sẽ không giúp hắn
-- cũng sẽ không để Nguyệt gả cho Kỳ Trừng, nhưng cũng sẽ không mạnh mẽ
tác hợp với Nhị ca, tức phụ (4) này, nàng muốn hắn tự mình ra tay.
(4) Tức phụ: Chị dâu.
Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt đi ở phía trước, hai tiểu cô nương líu ra líu ríu, tán gẫu đến mức quên mất trời đất.
Kỳ Trừng đi ở phía sau, ánh mắt rơi vào trên người hai tiểu cô nương,
muốn lùi lại để nhìn kỹ hai người một phen, nhưng nhớ đến bên cạnh còn
có một người được gọi là Giang Nhị công tử, lập tức bày ra phong độ quân tử, ánh mắt nhìn thẳng, không dám liếc ngó xung quanh.
Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt lần lượt từng người cúi đầu quỳ lạy ở
đại điện Bồ Tát, sau đó mới đến hậu viện phòng khách nghỉ ngơi.
Giang Diệu ngồi bên cạnh chiếc bàn gỗ lim được chạm bằng phẳng, đón nhận cốc trà bằng sứ trắng do Bảo Cân đưa đến, thổi thổi, hỏi: “Kim Nguyệt
đâu?”
Bảo Cân trả lời: “Mới vừa rồi ta nhìn thấy giống như Tiết cô nương đi ra ngoài.”
Đi ra ngoài? Giang Diệu nhíu chặt lông mày, cũng không còn tâm tình uống trà nữa. Hôm nay gặp phải Kỳ Trừng ở đây, chỉ sợ đó không phải là ngẫu
nhiên, tên Kỳ Trừng kia, kiếp trước nàng đã từng thấy hắn thay đổi trở
thành bộ dáng phong lưu vô độ, cũng đã thấy dáng vẻ oan ức của Nguyệt
khi bị tên vô liêm sỉ này bắt nạt, dù sao tính tình của Nguyệt rất nhu
nhược muốn nhẫn tâm ra quyết định chia tay hắn, tất nhiên là tên Kỳ
Trừng này phải làm ra chuyện gì quá đáng.
Giang Diệu suy nghĩ một chút, kêu Bảo Cân nghiêng đầu kề tai bên miệng nàng, dặn dò một phen.
Bảo Cân đối với Giang Diệu rất trung thành và tận tâm, tất nhiên tiểu
thư dặn dò cái gì, nàng đều nghe theo, nhưng bây giờ nghe được chuyện
này, đúng là làm nàng hơi kinh ngạc. Nàng ấy mím mím môi, nhíu mày nói: “Tiểu thư, như vậy... Hình như không được tốt lắm? Nếu như bị Tiết cô
nương phát hiện, nhất định sẽ tức giận.”
Giang Diệu lại nói: “Tỷ yên tâm, ta làm chuyện này chỉ vì Nguyệt. Tỷ mau mau đi an bài.”
Bảo Cân hơi cúi người hành lễ, lập tức lui ra ngoài chuẩn bị.
Khoảng hơn hai khắc (5) sau, Bảo Cân trở lại bẩm báo, nói: “Nô tỳ đã an bài xong.”
(5) Hai khắc: 30 phút
Giang Diệu gật đầu, cùng đi ra ngoài với Bảo Cân. Khi còn nhỏ nàng đã
tới Pháp Hoa Tự rất nhiều lần, tự nhiên quen thuộc mọi ngõ ngách ở đây,
chủ tớ ba người đi tới bên cạnh ao phóng sinh sau núi giả, lén lút nhìn
qua khe hở. Ước chừng nửa khắc sau, liền thấy Kỳ Trừng một thân một mình tới đây.
Bảo Cân Bảo Lục liếc mắt nhìn nhau, sau đó hướng về Giang Diệu thấp
giọng nói: “Tiểu thư, vị này là Kỳ công tử, quả thật là cái đồ làm ra vẻ đạo mạo đàng hoàng.”
Mới vừa rồi Bảo Cân nghĩ cách viết một phong thư cho vị Kỳ Trừng này,
trên đó đều viết tiểu cô nương ngưỡng mộ công tử ngọc thụ lâm phong, hôm nay ở trong chùa gặp phải, khắc chế không được sự kích động, nội dung
là muốn gặp mặt để lĩnh giáo thơ từ. Nếu như Kỳ Trừng là chính nhân quân tử, nhìn thấy bức thư biểu đạt ái mộ không rõ lai lịch này, tất nhiên
sẽ hờ hững không quan tâm, nhưng nếu như đã động sắc tâm, muốn nhìn thấy tiểu cô nương này, nhất định sẽ lén lút đi ra ngoài cùng giai nhân thân mật.
Kỳ Trừng cầm một cành hoa quế trong tay, đứng dưới tán cây chờ người,
đợi nửa khắc đồng hồ, thì có người ở phía sau dùng vải bố bịt lấy miệng
hắn, tiếp theo là chùm bao bố lên người hắn, cuối cùng xô ngã xuống đất, đánh đấm tay chân một trận.
Kỳ Trừng ở bên trong bao bố hình chữ nhật phát ra âm thanh “A a”.
Đám người đang đánh Kỳ trừng, chính là thị vệ Trấn Quốc Công phủ mà hôm
nay Giang Diệu và Giang Thừa Hứa mang theo. Giang Diệu khi ra cửa đi
cùng với thị vệ, tất nhiên võ công bọn họ đều không tồi, công phu quyền
cước rất lợi hại, đánh người cũng rất mạnh tay. Giang Diệu không phải là người phải thô lỗ, nhưng theo nàng thấy, loại ngụy quân tử Kỳ Trừng
này, khỏi cần bàn cãi thêm, chỉ cần đánh cho đến chết là được.
Cuối cùng cũng coi như thở ra một hơi.
Giang Diệu mím môi cười trộm, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ.
Liếc nhìn một lúc, Giang Diệu cười tủm tỉm xoay người, chuẩn bị trở về
phòng khách, vậy mà mới vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy có một nam tử
mặc cẩm bào, đôi mắt hờ hững nhìn nàng, không biết đã nhìn bao lâu.
Giang Diệu nhất thời cười cũng không nổi, vội vàng đi tới, lúng túng hành lễ với hắn: “Vương, Vương gia.”
Lục Lưu nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của tiểu cô nương trước mặt, người
nàng nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng con mắt lại lớn như chứa nước, bộ dáng
ngoan ngoãn dễ thương như vậy, khiến cho người ta cảm thấy nàng là tiểu cô nương điềm đạm biết nghe lời. Nhưng một khắc trước, lại trông nàng
giống như tiểu hồ ly lén lút vui vẻ.
Giang Diệu lần đầu tiên làm chuyện xấu, còn bị bắt gặp tại trận, có chút cảm giác bất an. Nhưng thấy Lục Lưu giống như không để ý, chỉ thoải mái trò chuyện với nàng, chậm rãi di chuyển đến phòng khách.
Giang Diệu một mặt đáp lời, một mặt lặng lẽ đánh giá gươnggượng mặt của
hắn, thấy hắn dửng dưng giống thường ngày như chưa có chuyện gì xảy ra,
mới xác định hắn căn bản không nhìn thấy nàng sai người đánh Kỳ Trừng.
Giang Diệu lo lắng đến nỗi ngực phập phồng lên xuống, bây giờ mới dám thở phào một hơi.
Tuy nói nàng cùng Lục Lưu cũng không qua lại, nhưng tốt xấu gì nàng
cũng là nữ nhân Trấn Quốc Công phủ, nếu như bị một ngoại nam nhìn thấy
dáng dấp của nàng thô lỗ như vậy, mặt mũi nàng còn để ở chỗ nào nữa?
Đi xong một đoạn đường, cảm giác căng thẳng trên người Giang Diệu dần
dần tiêu trừ. Bảo Cân và Bảo Lục đi theo phía sau Giang Diệu, cũng thở
phào nhẹ nhõm, dù sao đây là chuyện ảnh hưởng đến danh dự cô nương nhà
người ta chứ không phải chơi.
Khóe miệng Giang Diệu hơi cong lên, như một tiểu bổi rất ngoan ngoãn dịu dàng, ngữ khí tràn đầy tôn kính nói với Lục Lưu: “Vương gia trăm công
ngàn việc, không nghĩ tới cũng rảnh rỗi đến chỗ này.”
Lục Lưu gật đầu “Ừ” một tiếng, môi mỏng khẽ mở nói: “Bản vương hôm nay
có hẹn với Nguyên Ấn Đại Sư, vừa mới cùng nhau uống trà...” Nói xong,
bước chân bỗng nhiên dừng lại, con ngươi hẹp dài đen kịt liếc mắt nhìn
tiểu cô nương thoáng cúi đầu bên cạnh, nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu
nàng phát run, nhưng lại giống như trưởng bối quan tâm nói, “... Vừa
nãy nam tử kia, bắt nạt ngươi?”